Buổi tối ngủ, Hạ An nằm ở trên giường mơ mơ màng màng nói: “Cung Lăng, ngày hôm nay Tiêu Nhan với Giản Thiên đến tìm em, hai người họ nói cha mẹ anh đã trở về.” Cung Lăng vẫn đang bận rộn gì đó trên bàn đột nhiên dừng động tác.
Toàn bộ tình huống lúc tối lại xuất hiện trong đầu anh.
………………………………………………………………………………………………
“Có việc gì thế?” Cung Lăng tựa vào ghế sa lon miễn cưỡng đối diện với người đàn ông trung niên quần áo cẩn thận, sắc mặt xanh mét.
“Con tốt nhất giải thích cho cha chuyện của thằng nhóc kia là như thế nào.” Người nọ tức giận nói.
“Chính là như vậy.” Cung Lăng tỏ vẻ không sao cả nói.
Thái độ này của anh làm cho người nọ càng tức giận, “Cha đã thử qua thằng nhóc kia, quả thực là một tên ngu ngốc. ” Ngay cả tên lừa đảo cũng nhìn không ra, không phải ngu ngốc thì là cái gì, người nọ trực tiếp đem tình cảm của Hạ An, từ thiện lương trở thành ngu ngốc rồi.
Cung Lăng nghe cũng có chút không thoải mái, nói, “Ông không có tư cách nói em ấy.”
“Cha không có tư cách? Cha cho con biết, con tốt nhất là phải ngoan ngoãn kết hôn với tiểu Nhan, đừng có làm ra chuyện gì điên khùng.”
“Không thể.” Cung Lăng từ chối.
“Hừ, vậy đừng trách cha không khách khí.” Người nọ hừ lạnh nói.
“Ông cho là ông có thể hù dọa được tôi?”
“Cha cho con thời gian, tốt nhất giải quyết sạch sẽ nhanh lên.” Người nọ đứng lên.
“A, đừng tưởng rằng ông là cha tôi, thì có thể nhúng tay vào tình yêu của tôi.” Cung Lăng cười lạnh trả lời
“Có thể hay không thể, con phải thử một chút mới biết được không phải sao?” Thì ra người này chính là cha của Cung Lăng, ông ta lạnh lùng nói.
“Không được đụng tới em ấy. ” Cung Lăng cũng đứng lên, nhìn thẳng ông ta, tức giận nói.
“Cha sẽ hủy hoại cậu ta.” Cha Cung Lăng cũng không chịu thua mà lên giọng, sau đó rời đi.
………………………………………………………………………………………………
Ánh mắt Cung Lăng càng lúc càng sâu, anh ôm chặt lấy Hạ An bên cạnh.
“Cung... Cung Lăng, làm sao vậy?” Bị ôm chặt làm Hạ An không thoải mái hỏi.
Cung Lăng nới lỏng cánh tay một chút. Đáp: “Không có việc gì, ngủ đi.”
“Này... Ừ.” Hạ An nói xong cũng nhắm mắt lại ngủ.
Ba ngày tiếp theo, Cung Lăng trở nên bận rộn nhiều việc, ngồi trước máy vi tính hết sức chăm chú không biết làm những gì, ngay cả trường học cũng không đến.
Lúc Hạ An hỏi, anh cũng qua loa nói không có gì. Hạ An cũng không hỏi nữa, bởi vì cậu biết, Cung Lăng làm việc có chừng mực, anh nhất định có chuyện rất quan trọng. Cho nên, cậu đi làm cơm, chờ anh xuống lầu ăn, cậu sẽ mở sẵn nước tắm, điều chỉnh độ ấm, cậu sẽ pha cà phê đặt bên cạnh máy tính, cậu sẽ ở bên cạnh Cung Lăng cùng anh ngủ.
Ba ngày sau, Cung Lăng chuẩn bị xong việc cuối cùng, thở phào nhẹ nhỏm, xoay xoay cổ, nhắm mắt lại, cho dù ba ngày nay được Hạ An chăm sóc, nhưng vẫn hao tổn không ít tinh lực,làm việc liên tục ba ngày thân thể có chút chịu không nổi, hiện tại vừa thả lỏng một cái cảm thấy rất mệt, quá đau. Đột nhiên, một đôi tay lành lạnh để lên vai anh, nhẹ nhàng xoa bóp từng chỗ một. Qua một lúc lâu, Cung Lăng đè đôi tay chuyển động không ngừng kia lại nói: “Được rồi, anh khỏe hơn nhiều rồi.”
“Xuống lầu ăn cơm đi.” Hạ An nói.
Hạ An hâm nóng lại đồ ăn, sau đó mới ngồi xuống.
Cơm nước xong, hai người ngồi trên ghế sa lon xem Cừu vui vẻ vẫn chưa xem hết, chuông cửa đột nhiên vang lên, Hạ An chạy tới mở cửa, vừa nhìn là hai người Tiêu Nhan cùng Giản Thiên”Sao hai người lại tới đây?”
“Tới thăm cậu nha!” Tiêu Nhan cười khẽ nói.
Hai người họ đi đến phòng khách. Sau đó, trầm mặc. Trầm mặc, tiếp tục trầm mặc, đại khái sau ba mươi giây, hai người đồng thời cười ha hả, nhất là Tiêu Nhan, hoàn toàn đã không có hình tượng thục nữ. Cười to điên cuồng, Cung Lăng mặt nhăn mày nhíu nói: “Này, hai người đã cười đủ chưa?”
“Ha ha, Lăng, từ khi nào mà cậu biến thành như vậy vậy, cậu muốn quay lại thời trẻ con hồn nhiên sao?” Giản Thiên mở miệng đầu tiên. Vừa nhìn phòng khách, trên ghế sa lon toàn là Cừu vui vẻ, Conan, Cừu lười, gối ôm Ultraman, ở ban công còn treo một cái chuông gió, trên TV còn đang chiếu Cừu vui vẻ nữa. Cái này hoàn toàn khác xa phong cách bình thường của Cung Lăng a.
“Cậu quản được tôi.” Cung Lăng đối mặt nhìn Giản Thiên đang cười to, tức giận nói.
“Em còn tưởng hai người còn đang vô cùng lo lắng tìm cách giải quyết, hiện tại xem ra… Hai người, thực hưởng thụ. Có cần em nói với Doraemon mượn cỗ máy thời gian không, cùng nhau trở lại tuổi thơ a.” Tiêu Nhan trêu ghẹo nói.
“Hai người. Còn phát biểu thêm một câu nữa, tôi sẽ tiêu diệt cả hai người.” Cung Lăng động động các đốt ngón tay nguy hiểm nói.
Hai người nhanh chóng biết điều thu miệng. Lúc này, Hạ An đã bưng trà ra cho hai người, Tiêu Nhan tiếp nhận nước mỉm cười nói với Hạ An: “Tiểu An, thật lợi hại nha” Có thể khiến Cung Lăng biến thành như vậy, có thể không lợi hại sao.
“A?” Đối với Tiêu Nhan đột nhiên khích lệ, Hạ An không hiểu gì cả.
Cung Lăng nâng nâng ngón giữa, Tiêu Nhan nhanh chóng quy củ uống trà.
“Thế nào?” Cung Lăng cầm chén trà lên uống một ngụm ánh mắt vẫn nhìn thấy TV nói.
“Người giám hộ thực tức giận, hậu quả thực nghiêm trọng.” Tiêu Nhan thành thật trả lời.
“Vậy em làm thế nào mà ra ngoài được?”
“Em lén lút chạy ra ngoài, đúng rồi, cha Cung đã biết rồi chứ?” Tiêu Nhan hỏi.
“Ừ.”
“Vậy phải làm sao bây giờ?” Tiêu Nhan vừa mới còn cười khẽ, cảm xúc không biết đã chạy đâu mất tiêu rồi, ngược lại có chút lo lắng nói.
“Cha mẹ bên kia, ngửa bài đi.” Tay Cung Lăng cầm cái chén, ngón tay giữa vẽ vòng tròn
“Còn đằng kia.” Giản Thiên hỏi.
“Cứ tiếp tục như vậy trước đã, cẩn thận một chút.” Cung Lăng quyết đoán hạ mệnh lệnh.
“Ừ. Đã biết.” Giản Thiên gật đầu.
Hạ An cảm giác rất kỳ quái đối với cuộc nói chuyện của mấy người bọn họ, bởi vì một câu cậu cũng nghe không hiểu. Kỳ thật cậu cũng muốn nói leo, có điều chưa từng thấy qua bộ dáng nghiêm túc như vậy của Cung Lăng còn có Tiêu Nhan cùng Giản Thiên, nên cũng không nói gì.
Chờ hai người họ đi rồi, Hạ An kéo góc áo Cung Lăng nói: “Có phải anh có việc gì giấu em đúng không?”
Cung Lăng cười cười, kéo Hạ An qua, hôn nhẹ lên trán cậu một cái “Ừ, có.”
“Em không thể biết sao?” Hạ An nhíu mày, hai người bên nhau, có cái gì không thể nói.
Cung Lăng ôm thắt lưng của cậu, cằm đặt trên đầu cậu nói, “Em chỉ cần biết rằng, những gì anh làm hiện tại, là vì tương lai của chúng ta.”
Hạ An ngẩng đầu nhìn anh, Cung Lăng, đang chuẩn bị vì tương lai của hai người. Thì ra, mấy chuyện khó hiểu mấy ngày nay cũng là vì sau này hai người bên nhau, Hạ An cảm động ôm lấy anh.