Từng ngày từng ngày trôi qua, nụ hôn dành cho Hạ An cũng dần dần phai nhạt, ngày đó cậu tìm rất nhiều lý do để cho mình bình tĩnh trở lại. Có lẽ là bởi vì anh chỉ muốn nhìn xem phản ứng của cậu nên mới giễu cợt thôi.
Quan hệ giữa Hạ An và Cung Lăng, có chút biến hóa, nhưng mà không nói được đã biến hóa ở chỗ nào. Dù sao, cứ như vậy thôi.
Nhưng mà, mười ngày sau đó…
Hạ An thở dài rời khỏi căn nhà thuê của mình, không biết nên đi đâu. Hạ An gọi điện thoại cho Khúc Uy.
“Khúc Uy, tớ bị chủ cho thuê nhà đuổi ra ngoài, cậu nói cho tớ biết xem rốt cuộc chuyện này là như thế nào, chủ nhà đã nói với cậu là OK, hai người rốt cuộc nói OK về chuyện gì” Khúc Uy tiếp điện thoại lên, Hạ An liền đi thẳng vào vấn đề.
“Hạ An, cậu dừng lại một chút a, kỳ thật, một tháng trước, chủ nhà cùng với tớ OK là muốn lấy lại nhà để làm phòng cưới cho con của bà ấy.”
“Sao cậu không nói sớm a” Hạ An quát, hiện tại làm cậu bị đuổi vào buổi tối, cậu biết đi nơi nào tìm nhà ở chứ. “Vốn là muốn nói từ sớm, nhưng mà… Ta không nghĩ tới nên quên mất.”
“Vậy hiện tại cậu đang ở đâu?”
“Tớ đang ở nhà Đình Đình, cậu cứ tìm một cái khách sạn nghỉ một đêm trước đã. “
“Tiền tháng này của ông đây đã tiêu hết trơn rồi.” lần trước lúc mua quà sinh nhật cho Cung Lăng Quá đã phí không ít.
“Hử, sao lại như vậy?” Hạ An là người luôn luôn tỉnh táo nha.
“Cậu quản tớ làm gì” Hạ An tức giận nói
“Hạ An, hiện tại tớ ở ngoại ô, trễ như vậy, cũng không tới được, thật sự không được, ngươi trở về nhà đi” Khúc Uy nhỏ tiếng đề nghị.
“Về nhà? A, không.” Hạ An quyết đoán cự tuyệt. Tình nguyện ngủ ngoài đường cũng không nguyện ý quay về cái nơi gọi là nhà kia. Lúc trước rời khỏi là vì muốn tránh bọn họ thật xa “Được rồi được rồi, mày cút đi.” Hạ An nhớ lại.
Cúp điện thoại, Hạ An kéo hành lý đi mà không có điểm đến, ngẩng đầu nhìn trời, làm sao bây giờ, phải đi đâu? Bầu trời tối đen, trên người một phân tiền cũng không có, có thể đi đâu được a. Đột nhiên bầu trời đổ mưa, Hạ An nhanh chóng tìm chỗ tránh mưa, bất tri bất giác, Hạ An dừng trước cửa nhà Cung Lăng. Mưa càng rơi càng lớn, không có chút dấu hiệu dừng lại, hơn nữa, còn bắt đầu có sấm, Hạ An bị hù, ngồi xổm xuống ôm lấy chân của mình, vùi đầu giữa hai chân. Gió lạnh thổi qua, Hạ An lạnh run, tiếng sấm không ngừng. Hạ An ngay cả hít thở cũng không thông thuận. Trong đầu lúc này lại xuất hiện đoạn kí ức không muốn nhớ đến nhưng cũng không quên đi được.
Tự sát, vứt bỏ, mắng, ngược đãi.
Không thể chịu nổi, từng đợt sấm vang lên giày vò Hạ An.
Cung Lăng nhìn ngoài cửa sổ, mưa to còn có tiếng sấm rất lớn, không khỏi nhớ tới buổi tối đó, cũng là sấm chớp, tình cảnh Hạ An sợ tới mức ôm lấy anh. Mơ hồ trong lúc đó, Cung Lăng giống như nghe thấy được tiếng kêu của Hạ An, nghĩ nghĩ đứng dậy tới cửa, mở cửa, chỉ nhìn thấy Hạ An ôm chân của mình rúc vào góc run rẩy bộ dáng chật vật. Cung Lăng cởi áo khoác choàng lên người cậu nói: “Hạ An, sao cậu lại ở đây?”
“Tôi… Tôi…” Hạ An ngẩng đầu lên, trong vành mắt đã đong đầy nước mắt.
Cung Lăng biết cậu sợ tiếng sấm, không có nhiều lời, dìu cậu vào phòng. Cung Lăng muốn đi lấy khăn mặt cho cậu, Hạ An lập tức bắt lấy tay Cung Lăng, “Đừng… đừng đi, đừng rời đi, cầu anh, không cần rời đi “
Cung Lăng kéo tay Hạ An qua, ôm lấy cậu “Tôi ở chỗ này, sẽ không đi đâu.”
Tám chữ đơn giản như vậy lại khiến Hạ An cảm thấy an tâm không ít.
Cung Lăng đành phải ôm Hạ An ướt sũng, còn phải an ủi cậu. Ở bên cạnh cùng cậu vượt qua thời khắc sợ hãi này.
Kỳ thật, Cung Lăng cũng muốn hỏi, tại sao Hạ An lại sợ sấm như vậy. Không phải sợ hãi bình thường, mà là sợ hãi mang theo trốn tránh. Nhưng mà Cung Lăng không hỏi, anh muốn Hạ An tự nguyện nói ra.