Bánh Tart Trứng Nhỏ

Chương 2: Bánh kếp Thiên Tân (Kết)



Sau khi tuần tra một vòng vẫn không thấy vấn đề gì, ông thầy Lý mới để học sinh đại diện tiếp tục đọc tiếng Anh, bản thân thì đi một vòng sang lớp bên cạnh.

Hạ Tri thở phào nhẹ nhõm, áy náy nói với bạn cùng bàn: "Không sao, lúc nãy bọn mình sợ thầy phát hiện."

Diêu Viễn thả lỏng vai tiếp tục đọc: "Mở trang 192 ra, overall, overall chuẩn bị đọc!"

Vài tiếng đọc thưa thớt vang lên, buổi tuần tra của giáo viên chủ nhiệm kết thúc. Có vài người cũng lười giả vờ giả vịt, ai nấy đều cúi đầu làm chuyện riêng. Diêu Viễn cũng không ép buộc, muốn đọc thì đọc, không muốn đọc mà đi lướt đề cũng không sao, miễn đừng gây ồn ào là được.

"Cuối cùng thầy cũng đi, tao sắp chết đói rồi." Đám Hạ Tri lại bắt đầu ăn trắng trợn, bánh đã sắp nguội. Hạ Tri bắt chước "Trời lạnh rồi Vương thị phá sản thôi" để lấy ra.

Mấy bạn học gần đó đều đã quen với việc đám Hạ Tri mở "tiệc" mỗi sáng, có thể dễ dàng giả vờ câm điếc nhưng Tô Quả thì không làm được. Sách giáo khoa tiếng Anh để trên bàn, lúc đọc từ tiếng Anh, mùi thơm đồ ăn cứ chui vào mũi cô. Dù có thể không nhìn nhưng chẳng lẽ lại không thở luôn?

Tô Quả dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn bốn người Hạ Tri. Sao họ lại ăn sáng trong lớp đọc sáng? Hơn nữa còn ăn ngon như vậy?

Em gái cứ luôn nhìn, Hạ Tri còn tưởng cô nhìn họ ăn nên đói bụng. Cậu hào phóng đưa một cái bánh kếp cho cô: "Cậu muốn ăn không?"

Tô Quả lễ phép từ chối, cô mới chuyển tới, chưa quen với việc bạn học mới nhiệt tình như thế.

"Hạ Tri, mày không đọc sách thì cũng đừng làm ảnh hưởng tới bạn học mới người ta chứ!" Diêu Viễn mắng cậu, ăn thì ăn còn dụ bạn học mới người ta nữa, ghen tị!

Lời Diêu Viễn nói khiến cho tất cả bạn học xung quanh đều chuyển qua nhìn họ. Tô Quả da mặt mỏng, cúi đầu nhìn chằm chằm sách giáo khoa không nói lời nào.

Hạ Tri: "Diêu Viễn xuống ăn chung đi, đừng đứng ngu ở đó nữa, có ai đọc đâu." Cậu dám cá là Diêu Viễn không có gan bước xuống.

Diêu Viễn cuốn sách lại trừng cậu: "Nhỡ đâu giáo viên chủ nhiệm đột ngột quay lại, tao xuống mày gánh nồi giúp tao nhé."

Hạ Tri ném một cái bánh lên chặn mồm y. Sau đó lại nói tiếp với em gái: "Nè, cậu mới chuyển tới, cái bánh này coi như chào mừng cậu. Nếu cậu quả thật không muốn ăn thì mình cũng không ép cậu."

Dáng vẻ rộng lượng của Hạ Tri đã giành được sự tin tưởng của Tô Quả, cô nhận lấy món quà bỏng tay kia, khẽ nói cảm ơn.

"Cậu ăn thử đi, ngon lắm đấy, lừa cậu mình là cún."

Tô Quả cũng không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà mình lại nhận lấy cái bánh béo ngậy này. Từ nhỏ tới lớn mẹ đã dạy cô không được ăn đồ linh tinh ở bên ngoài, đó đều là những sản phẩm ba không, không vệ sinh không khỏe mạnh. Tô Quả luôn nghe theo lời dạy, tới giờ vẫn chưa từng mua quà vặt gì đó bên ngoài.

Nhưng sao hôm nay cô... Phải chăng do thứ này thơm quá nên đã phá vỡ tự chủ của cô.

Dưới ánh mắt mong đợi của Hạ Tri, Tô Quả hé cái miệng anh đào nhỏ nhắn, cắn thử một miếng nhỏ vào chiếc bánh kếp Thiên Tân.

Miếng đầu tiên, đầu lưỡi Tô Quả thấy hơi ngọt, sau đó là mùi vị của hành lá cắt nhỏ, vị mềm mặn của chao. Theo sát đó là sốt bơ vừng càng làm bùng nổ độ giòn và vị cay của bánh ở trên răng.

Tô Quả không thể diễn tả được cảm giác mới lạ của mùi vị này. Trong miệng cứ kêu gào nhớ lại món ăn ngon vừa nuốt vào thực quản. Cô chờ không kịp nếm thử miếng thứ hai.

Miếng thứ hai, Tô Quả bắt đầu chú ý tới vỏ bánh với rất nhiều nguyên liệu đã bị cô xem nhẹ. Trứng gà làm gì ăn cũng ngon, đây là kiến thức của cô đến giờ. Trứng gà tươi được đánh đều trên vỏ bánh mong mỏng, sau đó lại dùng thêm một chiếc xẻng nhỏ để hòa đều phần trứng đánh vào từng tấc vỏ bánh. Dù chỉ là một sự kết hợp bình thường nhưng có là ai cũng không thể xem nhẹ mùi vị của nó.

Dùng cọ nhỏ để quét thêm một lớp nước xốt tương ngọt, kết hợp cùng vỏ bánh được làm từ đậu xanh nhuyễn, đúng là một công thức hoàn hảo.

Đây chính là những món ăn dơ bẩn mà mẹ đã nói ư? Sao không giống như tưởng tượng của cô, ăn ngon ghê.

Hạ Tri nhìn vẻ mặt của Tô Quả chuyển từ nghi ngờ sang nghiền ngẫm, cuối cùng trở nên rực rỡ như ánh mặt trời, trong con ngươi đen như mực dường như còn lấp lánh một chùm sáng yếu ớt.

"Thế nào, ăn ngon không?"

"Mình..." Tô Quả bỗng chốc không biết nên trả lời cậu thế nào.

Hạ Tri giơ cái bánh kếp Thiên Tân lên, nói liên tục: "Bột mì là một trong những món thần kỳ nhất, có thể hóa thành muôn hình vạn trạng dưới tay những người khác nhau. Mỗi lần xếp hàng trước mấy quầy bánh kếp, mình luôn tận mắt nhìn mấy chú rán mặt bánh, rải hành lá cắt nhỏ xanh biếc lên đó rồi quét một lớp chao thật dày, cuối cùng là dùng một chiếc kẹp gắp để cuộn chúng thành từng chiếc bánh kếp chặt chẽ xinh xắn."

"Tuy bánh kếp Thiên Tân không đắt nhưng nó luôn giúp chúng ta có một khởi đầu tốt đẹp vào ngày mới."

Nghe đến đây, Tô Quả cười: "Thật sự tốt vậy sao?"

Hạ Tri ngây người nhìn Tô Quả cười. Cô em cười lên sao mà xinh thế!

Mẹ ơi, con gặp được thiên thần rồi!

"Tên mình là Hạ Tri! Hạ trong Chúc Hạ (chúc mừng), Tri trong Tri Liễu (ve sầu)." Lúc hoàn hồn lại, Hạ Tri mới phát hiện miệng lưỡi mình đã không nghe theo sự khống chế của bản thân mà bắt đầu tự giới thiệu.

Tô Quả hé miệng, nhớ ra lúc nãy khi tự giới thiệu bản thân ở trên bục giảng, cô cũng giải thích từng chữ như thế. Cảm thấy hơi ngại, cô chỉ gật đầu rồi lẳng lặng vùi đầu gặm bánh kếp.

Lúc Hạ Tri cho rằng cậu sắp làm giảm ấn tượng của bạn mới xuống thì nghe được một câu cảm ơn bé như muỗi.

Tuy Đào Dật Dương và Trương Vũ ngồi bàn trước vẫn luôn yên lặng nhưng nửa thân trên đã dán sát xuống bàn dưới, vểnh tai nghe cuộc nói chuyện. Sau khi thấy thằng khốn Hạ Tri tự giới thiệu bản thân xong lại không nói gì nữa, cả hai lập tức xoay người lên án.

"Còn là anh em hả? Chỉ biết lo cho bản thân không. Chào cậu, mình tên là Đào Dật Dương, Đào Từ (đồ gốm)..." Đào Dật Dương còn chưa nói xong đã bị Trương Vũ bịt miệng kéo về.

Trương Vũ tiến lên: "Nó không quan trọng, mình tên là Trương Vũ, Vũ trong Vũ Trụ."

Tên này chưa xong, Dương Khải Minh ngồi sau Hạ Tri đã xen vào: "Chào bạn Tô Quả, mình tên là Dương Khải Minh."

Chỉ trong mấy giây đã được bốn bạn học mới nhiệt tình lấy lòng, Tô Quả hoảng hốt khẽ rụt về sau, lắp ba lắp bắp: "Chào các cậu, mình là Tô Quả."

Vất vả lắm Hạ Tri mới thành lập được cách mạng tình bạn (mỏng manh) với Tô Quả, thế mà đã bị mấy thằng cà lơ phất phơ kia quấy phá, cậu che chở cho Tô Quả, nói: "Cái đám con trai ẩu tả tụi mày đừng dọa bạn học mới nữa!"

Dương Khải Minh nhanh chóng trả lời: "Mày đừng có mà nói chuyện, khốn nạn nhất chỗ này là mày đó."

"Tao cảnh cáo mày Tiểu Minh Minh, mày đang vu oan cho sự trong sạch của tao, sáng mai mày nhìn ba người tụi tao ăn đi."

Tiểu Minh Minh sụp đổ: "Mày còn học tên khốn Diêu Viễn kia kêu tao là Tiểu Minh Minh thì tao liều cái mạng quèn với mày."

Đám Hạ Tri đang giỡn high thì bất chợt nghe bạn học ngồi cạnh cửa kêu: "Giáo viên chủ nhiệm sắp tới rồi."

Trong lớp lập tức vang lên tiếng lật sách, tiếng đọc sách chỉnh tề hồi sinh: "Mười ba biết dệt lụa, mười bốn học cắt may, mười lăm gảy Không hầu..."

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv