Phật đứng dậy, từ từ đi tới rồi nâng Huyền Vũ lên. Cảm nhận được bàn tay quen thuộc, chỉ là lần này có hơi ấm, không còn lạnh lẽo như trước, Huyền Vũ mở to mắt nhìn Phật.
Ngôi chùa rơi vào im lặng trong phút chốc. Mây đen dần tan vào khoảng không vô định, những tia sáng mặt trời chiếu vào từng mảnh đất đã qua gột rửa. Từng hạt giống nảy mầm sau cơn mưa kéo dài ba ngày.
Trường Sinh thở dài, may mà đã có người ngăn Huyền Vũ lại. Nếu cơn mưa tiếp tục kéo dài thì có lẽ hắn phải ra tay thôi.
- --------
Phật tổ nhìn Huyền Vũ rồi đánh giá xung quanh, y bước tới gần một người đã cao tuổi có vẻ ngơ ngác và hỏi:
- Ai di đà phật, chuyện gì đã xảy ra vậy thí chủ?
Lời nói của Phật làm bừng tỉnh ông lão, ông nhanh chóng quỳ xuống rồi la lên:
- Là thần, một vị thần vừa bước ra từ bức tượng!
Lời nói của ông làm rung động tất cả những người xung quanh, bọn họ nhanh chóng quỳ xuống, lo sợ nhìn Phật. Phần lớn những người ở đây đều là người thường không thể tu hành hoặc là mới Luyện Khí, Trúc Cơ nên bọn họ rất sợ người trước mắt. Dù sao y cũng là người có thể thu phục con rùa kia một cách dễ dàng.
Phật nhìn mọi người xung quanh rồi gãi đầu, y không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Lúc này một cỗ năng lượng mạnh mẽ truyền đến y, nó tẩy sạch tất cả những ác niệm trong cơ thể rồi nhanh chóng đến linh hồn y. Phật tổ vội vã ngồi xuống trấn áp cỗ năng lượng kia. Huyền Vũ thấy vậy liền chạy ra trước mặt Phật rồi nhìn chăm chăm vào những người xung quanh.
Trường Sinh đứng nhìn tất cả, hắn thở dài. Hắn biết việc này là do hương hỏa, hương hỏa có thể giúp người tu luyện một cách dễ dàng, không phải chịu thiên kiếp giống công đức nhưng nó có tác dụng phụ. Bởi vì hương hỏa do những lời cầu nguyện của mọi người trộn lẫn vào nhau nên rất hỗn tạp. Không giống như công đức, chỉ đơn thuần là sự kính trọng, chấp nhận của mọi người tới một người. Vì vậy hương hỏa có thể ăn mòn đi ý thức của người hấp thụ. Giống như Huyền Vũ, nó là một loài hải thú, trong máu đã có bản tính hoang dã, khó thuần. Nhưng bởi vì hấp thụ quá nhiều hương hỏa cộng thêm việc mới nở, chưa có nhiều suy nghĩ nên nó đã bị ăn mòn bản tính, trở nên hiền diệu.
Trường Sinh bước tới, để tay trước đầu của Phật, một nguồn năng lượng từ cơ thể hắn truyền vào Phật. Là suy diễn, năng lực này đến từ một vị thiên tài nhưng vì quá thông minh nên đã bị giết từ nhỏ, có lẽ đây là nỗi tiếc lớn của nhân loại.
Phật mở mắt ra nhìn vào hư không, y cảm nhận được đầu óc của mình thông minh hơn rất nhiều, có thể suy đoán được những điều đang diễn ra. Có lẽ là do năng lượng mà y ngộ được đã lan ra bên ngoài khiến mọi người bắt đầu thờ cúng y.
Phật tổ nhanh chóng cường hóa ý nghĩ của mình, hương hỏa có thể ăn mòn linh hồn là do nó quá hỗn tạp, khiến cho suy nghĩ của người hấp thụ bị che lấp. Y chỉ cần cường hóa ý nhĩ của mình thật đậm giống như một vết mực đen trên tờ giấy xám là được. Từ đó sẽ không bị mất đi bản thân, có lẽ y sẽ gọi khả năng này là ý niệm.
Một canh giờ trôi qua. Lúc này có một số người nhịn không được ngước đầu lên, sau đó liền bị Huyền Vũ trừng mắt nên nhanh chóng cuối đầu xuống.
Lúc này, Phật lại mở mắt ra. Y ngẩn đầu nhìn xung quanh rồi nói:
- Các vị đứng dậy đi, không cần phải quỳ.
- Ngài chắc chứ? Ngài có phải là thần không? - Một thiếu niên ngẩn đầu nhìn Phật rồi mở miệng hỏi.
Phật mỉm cười rồi đáp lại:
- Không, ta không phải thần, ta là một phàm nhân.
- Nếu ngài là phàm nhân thì tại sao ngài mạnh vậy? Có thể thu phục được con rùa kia.
Phật tổ cuối đầu nhìn con rùa mới nhảy vào lòng mình, hắn nói:
- Huyền Vũ vốn rất hiền lành, không có con gì sinh ra đã ác cả. Các vị chỉ làm sai cách thôi.
Lúc này, năng lượng từ Huyền Vũ lại lan tỏa ra. Nguồn năng lượng rất đơn thuần, có lẽ đã bị hương hỏa ăn mòn. Nó nhanh chóng truyền vào cơ thể từng người, bọn họ cảm thấy một chút hơi ấm trong cơ thể. Phật lại mở miệng nói:
- Các ngươi có muốn tu luyện không? Ta sẽ dạy. Ta nói trước là ta không tu chính mình, ta tu chúng sinh, gọi tu phật.
Trong khi cường hóa ý niệm của bản thân thì Phật đã nhận ra là mình có thể đọc từng lời cầu nguyện của mọi người. Sau đó suy diễn nó để trải nghiệm, việc này khiến sự ăn mòn yếu đi. Phật muốn lan truyền phương pháp tu luyện này để nâng cao thực lực của nhân loại.
- --------------
Hậu Thiên thời đại năm hai trăm linh năm.
Tu phật được lan truyền rộng rãi, một giáo phái được thành lập được gọi là phật giáo, đứng đầu là Phật tổ. Bọn họ thường hay đi trợ giúp người khác để thu công đức. Từng ngôi chùa được thành lập để nhận hương hỏa.
Điều kì lạ là những người tu phật đều không có tóc trừ phật tổ. Có lẽ do bọn họ không được khai thông trí óc giống Phật tổ. Ngoài ra còn tránh xa sắc dục, đây là do ác niệm của bọn họ đã bị hương hỏa ăn mòn, không còn ham muốn gì nữa.
Nhân loại dần tu phật, nhiều cường giả xuất hiện, bọn họ được gọi là cao tăng, không giám xưng phật. Các cao tăng phổ độ chúng sinh, thu nhận đệ tử, phật giáo lan truyền mạnh mẽ.
Sau đó, Phật tổ biến mất cùng Huyền Vũ. Có người nói Phật tổ đã hóa thành phàm nhân, đi phổ độ chúng sinh. Cũng có người bảo Phật tổ đã tìm một nơi yên tĩnh, lặng lẽ tu hành, tránh xa thế tục để không bị nhiễm ác niệm. Dù có nhiều lời đồn nhưng không thể chối việc Phật tổ biến mất, phật giáo không còn người đứng đầu, nhanh chóng tan rã thành nhiều Phật giáo khác nhau để thu nhặt hương hỏa.
- ‐-------------
Lúc này, ở nhà của Trường Sinh, có một vị khách không mời mà đến, là Phật tổ. Trường Sinh nhức đầu nhìn thiếu niên đang ngồi xếp bằng trước mắt. Hắn hơi bất ngờ khi Phật tổ đến tìm hắn rồi nói cảm ơn việc hắn đã giúp y. Nhưng nếu nghĩ kĩ thì việc này cũng bình thường vì Phật tổ có thể suy diễn rất mạnh từ khi được hắn khai thông đầu óc. Mà hắn cũng không che giấu nữa, hành động rất lộ liễu.
Hai người nhìn nhau, Phật tổ liền mỉm cười. Nhớ lại nội dung vừa trao đổi khiến Trường Sinh phải thở dài. Phật tổ sẽ ở lại nhà hắn vì Huyền Vũ cần một yêu thú mạnh chỉ cách sử dụng năng lượng huyết mạch trong cơ thể, ngoài Thanh nhi ra thì còn ai có thể giúp được chứ. Việc này cũng tốt, nhà hắn hiện tại cũng chỉ có hắn và Thanh nhi, cha mẹ hắn sau khi ổn định tinh thần thì ra ngoài chu du tiếp rồi. Có thêm hai người nữa cũng đỡ chán.