Lục Ngô mất ngủ.
Từ nhỏ đến lớn cô đều tuân theo thói quen ngủ sớm dậy sớm, không có chuyện gì phiền lòng, cho nên chất lượng giấc ngủ rất tốt, đêm không mộng mị, ngủ rất ngon.
Duy chỉ có hai lần mất ngủ, một lần là đêm hè lên lớp một tiểu học, cô vừa ngủ riêng với bố mẹ chưa được bao lâu, bị cơn bão đột nhiên xuất hiện làm tỉnh giấc, trốn ở trong chăn một đêm không ngủ, đến lúc không chịu nổi sợ hãi mà bật khóc mới khiến mẹ đến bên cạnh. Lần thứ hai là đêm trước khi thi cấp ba, đối mặt với kỳ thi lớn đầu tiên trong đời và áp lực từ bố, đêm đó cô trằn trọc hồi lâu mãi không ngủ, ngày hôm sau thiếu chút nữa đã ngủ quên trong phòng thi. Cũng may chỉ là suýt mà thôi.
Sau một năm, cô lại mất ngủ lần nữa.
Hôm nay chuyện xảy ra nối tiếp nhau, đều khiến cô giống như đặt mình vào trong giấc mơ.
Cô tỏ tình với Tiêu Lăng.
Cũng được Tiêu Lăng tỏ tình.
Sau đó, hai người còn hôn nhau—— mặc dù chỉ là môi chạm môi một cách dè dặt mà thôi.
Lục Ngô không nhịn được mà ôm chăn lăn qua lăn lại hai vòng trên giường, quấn mình thành một cái kén. Cô ngẩn người một hồi, sau đó thò một tay từ trong chăn ra, sờ lên môi của mình.
Lại ấn hai lần.
Sau đó lại lăn lộn lần nữa.
Hôn rồi.
Cô với Lăng Tiêu, hôn rồi! Còn là hôn môi!
Đôi môi Tiêu Lăng mềm lắm, giống như kẹo bông vậy.
Cô nở nụ cười vừa ngây ngô vừa vô tri, vùi mặt vào trong chăn, dùng sức cọ xát. Sau đó cô lần mò cầm điện thoại bên cạnh gối đầu, mở lên.
Thời gian hiển thị là 23:36.
Cô mở khóa màn hình, giao diện tin nhắn chưa tắt hiện lên, tin nhắn cuối cùng là của Tiêu Lăng gửi tới.
“Được. Tớ chờ cậu.”
Chờ…
Lục Ngô vùi nửa khuôn mặt vào trong chăn, yên lặng bắt đầu tính toán thời gian.
Khoảng cách thi đại học còn có—— vẫn còn rất lâu, tận hơn một năm.
Cô với Tiêu Lăng cũng chưa ở bên nhau.
Thật ra lúc bọn họ hôn xong cũng không nói thêm gì nữa. Chủ yếu là bản thân Lục Ngô lại có hơi luống cuống tay chân. Thấy cô luống cuống, Tiêu Lăng không tạo thêm áp lực cho cô nữa, động tác vừa kiềm chế vừa dịu dàng sờ lên đầu của cô, đưa cô đến dưới lầu.
Lúc rời đi, cậu nói: “Lục Ngô, mỗi câu nói, mỗi hành động của tớ ngày hôm nay đều là nghiêm túc. Trước tiên cậu bình tĩnh một chút, có điều gì muốn nói thì cứ gửi tin nhắn cho tớ là được.”
Lục Ngô đồng ý.
Sau khi về nhà, cô suy nghĩ thật lâu mới quyết định nhắn tin cho Tiêu Lăng: “Tiêu Lăng, cậu có thể chờ tớ được không?”
Cậu trả lời rất nhanh: “Tới khi nào?”
Lục ngô: “Thi đại học xong.”
Dường như cậu suy nghĩ một hồi, lát sau mới trả lời.
Một câu rất ngắn gọn, nhưng lại mang theo sự kiên định không thể lay động được: “Được, tớ chờ cậu.”
Bây giờ vị trí của hai người đã thay đổi. Lúc trước là Lục Ngô đuổi theo bước chân của cậu, từng bước tới gần, chờ cậu để ý đến mình. Mà bây giờ, người chờ đợi lại trở thành Tiêu Lăng, cô thì trở thành người có quyền quyết định cuối cùng.
Cô có suy nghĩ riêng của mình. Cô cũng tin rằng, Tiêu Lăng hiểu được.
Từ bây giờ người cố gắng không phải là một mình cô. Cô đuổi theo một chút, cậu thoáng đi chậm lại, hai người dùng một loại ăn ý chưa từng nói để sánh vai song hành, cùng nhau tiếp tục đi về phía trước.
Sau khi nhìn đi nhìn lại tin nhắn nhiều lần, Lục Ngô mới cảm thấy trong lòng đã bình tĩnh lại một chút, mãi đến lúc ngủ, cô vẫn còn cầm điện thoại trong tay.
Cho nên ngày hôm sau, không đợi chuông báo thức kêu, thứ đầu tiên đánh thức cô tỉnh lại chính là chiếc điện thoại đang rung trong tay. Trên đường đi đến trường học, thậm chí cô còn cảm thấy không khí trong lành thoải mái hơn trước kia gấp vạn lần.
Nhưng sau khi vào lớp thì tâm trạng tốt đẹp lập tức biến mất.
Tiêu Lăng đến sớm hơn cô, sách bài tập trên bàn đã mở ra, nhưng người lại dựa lưng vào ghế ngồi, sắc mặt chăm chú nhìn điện thoại. Cô lại nhìn Mạnh Tiêm Lâm và Phương Quyền, sắc mặt đều hiện ra vẻ nghiêm trọng.
Bầu không khí trong lớp học cũng có vẻ hơi nặng nề.
Thấy cô đến, trên mặt Tiêu Lăng lộ ra chút vui vẻ, lên tiếng chào cô.
Lục Ngô ngượng ngùng cười một cái: “Chào buổi sáng.” Cô vẫn hơi ngượng ngùng, nhưng bây giờ đã có niềm tin nên không còn trốn tránh ánh mắt của cậu nữa. Ngượng ngùng nhưng cũng ngượng ngùng một cách tự nhiên hào phóng.
Người cẩn thận như Mạnh Tiêm Lâm cũng chuẩn xác bắt được điểm biến hóa ấy, cô ấy đẩy mắt kính, ánh mắt sâu xa xuyên qua cặp kính dày quét qua quét lại giữa hai người mấy lần, trong lòng suy tính tình hình.
Nhưng cô ấy không lên tiếng, trước mắt điều nên chú ý là chuyện khác: “Lục Ngô, cậu xem diễn đàn chưa? Chính là bài đăng hôm qua ấy.”
Cặp xách của Lục Ngô vẫn còn đặt trên đùi, cô lấy đồ vật từ bên trong ra: “Tớ chưa.”
“Xảy ra chuyện rồi, em gái Ngô.” Phương Quyền lại gần.
Lời này khiến cô lập tức căng thẳng: “Làm sao vậy? Là…” Cô liếc nhìn Tiêu Lăng, nhớ lại vẻ mặt của cậu lúc mình vừa vào lớp: “Người đó nói cái gì không tốt về Tiêu Lăng sao?”
Phương Quyền: “Cái này cũng không phải? Không liên quan đến lão Tiêu, là Đàm Hiểu.”
“Đàm Hiểu?”
“Là…” Phương Quyền gãi gãi đầu: “Nói ra có hơi phức tạp, cậu xem đi, cũng có chút liên quan tới cậu. Là chuyện lúc cậu ấy học cấp hai. Bây giờ tớ cảm thấy người đăng bài quả thực nhằm vào Đàm Hiểu, vì để phơi bày chuyện này mà còn kéo cậu, lão Tiêu và Liễu Thiến làm vỏ bọc.”
Nói đến hai từ “cấp hai”, trong lòng Lục Ngô có hơi hồi hộp một chút. Cô nhớ tới những chuyện lúc trước Dương Tuyết từng nói với mình.
Quả nhiên, bài đăng tiếp theo về Đàm Hiểu không khác những gì Dương Tuyết nói cho lắm.
“Nghe nói có rất ít người từ trường cấp hai X thi lên được Trung học 1, không khéo tôi lại là một trong số ấy. Hồi lớp 10 từng nghe một bạn cấp hai ở lớp bên nói Q cũng thi vào, nhưng mãi chưa có cơ hội gặp. Ai ngờ tới năm lớp 11 phân lớp tôi lại được phân cùng vào một lớp với bạn ấy, vốn dĩ người biết chuyện này cũng chỉ là một vài học sinh của trường cấp hai X cũ thi được vào Trung học 1, loại chuyện khó nghe và cũng chẳng quang minh gì này chúng tôi cũng không nói linh tinh ra ngoài, nghĩ chứ lan truyền tin đồn linh tinh ra ngoài cũng không tốt lắm nhỉ?
Nhưng lần này tôi không thể đứng nhìn được, lúc đầu còn cảm thấy cậu ta rất đáng thương, nhưng W có làm sai điều gì đâu? Dáng dấp W cũng không tệ, tính tình lại tốt, mặc dù bình thường trong lớp học cậu ấy không nói chuyện nhiều, nhưng có ai cần giúp đỡ cậu ấy đều sẽ giúp một tay. Tôi không ngờ vậy mà Q lại ức hiếp cậu ấy một cách trắng trợn như vậy.
Mà tôi lại rất tò mò sau khi Q chuyển trường đã trải qua chuyện gì, trước kia nảy sinh quan hệ trái đạo đức với thầy giáo, không ngờ hiện tại xu hướng tính dụch cũng thay đổi? L cũng thật đáng thương, hết lần này đến lần khác bị cậu ta để ý.”
Đọc hết bài viết, trên mặt Lục Ngô hiện lên vẻ tức giận: “Người này thật quá đáng.”
Cô không thánh mẫu đến mức bênh vực kẻ yếu là Đàm Hiểu. Cô tức giận vì người đăng bài viết kia đã không chút kiêng nể mà xé toạc vết sẹo của người khác trước mặt mọi người, dẫn dắt dư luận, càng tức giận vì người đó không hề tôn trọng quyền riêng tư và xu hướng tính dục của người khác.
Lời nói của con người thật đáng sợ. Cậu ta gõ bàn phím tùy tiện đánh ra những từ này, rất có thể sẽ đẩy một người có khả năng vô hạn xuống vực sâu chết chóc. Càng đáng sợ hơn là, động cơ của người đó chính là nhắm vào mục đích này, thổi phồng tất cả mọi thứ một cách vô cùng khoa trương và kinh khủng.
Chuyện này quá đáng sợ.
Mà người ghê tởm và đáng sợ như vậy lại đang ở ngay bên cạnh cô, mỗi ngày lặng lẽ quan sát, tựa như một con rắn độc ẩn nấp trong bóng tối, chờ cơ hội là hạ độc con mồi ngay.
Một khi những tin tức như vậy bị phơi bày, rất nhanh bài viết lại trở nên hot, thậm chí có người vô tình hay cố ý đi qua lớp học của họ, vừa đi vừa nhìn xung quanh.
Lục Ngô cầm điện thoại, đôi mi thanh tú nhíu chặt: “Làm sao bây giờ?”
Phương Quyền thở dài: “Ầm ĩ lớn như vậy, chỉ sợ ban lãnh đạo nhà trường biết rồi. Dù sao thì mấy diễn đàn công cộng này cũng sẽ có học sinh trường khác vào xem.”
Mạnh Tiêm Lâm gật đầu: “Đúng vậy, nếu truyền ra sẽ ảnh hưởng đến hình ảnh của trường học.”
Sỡ dĩ Trung học 1 có thể trở thành trường học dẫn đầu thành phố, ngoại trừ thành tích dẫn đầu không hạ, còn có phong cách trường học nổi tiếng là nghiêm khắc, mặt giáo dục đạo đức đối với học sinh xưa nay chưa bao giờ buông lỏng, chứ đừng nói là drama chưa thấy bao giờ như thế này.
Mãi đến giờ tự học buổi sáng vẫn không thấy Đàm Hiểu xuất hiện, trên bục giảng Thẩm Hoa nghiêm túc nói: “Thầy biết mấy hôm nay xuất hiện một số lời đồn không tốt trên diễn đàn trường. Đầu tiên, thầy không biết bạn học đăng bài viết là ai, nhưng nếu là lớp mình, thầy hy vọng bạn đó chủ động đến gặp thầy. Tiếp theo, chuyện này ảnh hưởng rất lớn, hy vọng các bạn bảo vệ tốt bản thân, cố gắng không để bị quấy rầy. Kết quả đương nhiên có người xử lý, các bạn cố gắng học tập là được rồi, biết chưa?”
Dưới lớp truyền đến tốp năm tốp ba tiếng đáp, thầy chủ nhiệm gõ bàn một cái, nói: “Tốt, lớp phó xem lại kỷ luật. Tiêu Lăng, Lục Ngô, còn có Liễu Thiến, ba em theo thầy đến văn phòng.”
Lục Ngô – một trong những người bị gọi tên giật mình một cái, đứng thẳng người lên.
Dáng vẻ Tiêu Lăng thản nhiên, lúc đứng dậy thuận tiện quay đầu nhìn cô một cái, trong ánh mắt mang theo sự trấn an.
Kỳ lạ là Lục Ngô lập tức không còn thấp thỏm nữa. Nghĩ cũng đúng, cô không làm gì sai, không cần phải lo lắng.
Đến văn phòng, Thẩm Hoa ngồi xuống uống một ngụm nước, thấy ba người còn đứng đấy, thầy cười: “Các em không cần phải căng thẳng, đi lấy ghế lại đây ngồi đi.”
Ba người vâng lời lấy ghế bên cạnh ngồi xuống. Lục Ngô ngồi bên cạnh Tiêu Lăng, bước chân Liễu Thiến dừng một chút, đi vòng đến bên cạnh Lục Ngô rồi ngồi xuống, cũng không biết vô tình hay cố ý kéo khoảng cách với hai người.
Cô ấy vừa kéo khoảng cách, cũng khiến Lục Ngô cảm thấy là lạ, lặng lẽ xê dịch ghế, cũng giữ khoảng cách với Tiêu Lăng.
Lần này khoảng cách giữa ba người đã có vẻ cân đối hơn.
Cô âm thầm gật đầu, cuối cùng cũng dễ chịu.
Tiêu Lăng âm thầm nhướng đuôi lông mày, giả bộ như không nhìn thấy.
Loạt hành động nho nhỏ này bị Thẩm Hoa bắt được, ánh mắt của thầy dạo qua một vòng giữa Lục Ngô và Tiêu Lăng một cách sâu xa, không dừng lại lâu, trực tiếp đi vào chủ đề: “Hôm qua sau khi Tiêu Lăng nói cho thầy biết bài viết trên diễn đàn, thầy đã đọc rất kỹ.”
Ba người không nói gì, Liễu Thiến hơi giật mình.
Lục Ngô kinh ngạc, nâng khóe mắt lên nhanh chóng liếc nhìn Tiêu Lăng, sắc mặt đối phương vẫn như thường, trông thấy động tác nhỏ của cô thì mấp máy môi, khóe miệng hơi cong lên.
“Mặc kệ nội dung trên đó có đúng sự thật hay không, ba em và cả Đàm Hiểu đều là người có liên quan, cho nên thầy vẫn phải gặp các em để xác nhận tính chân thực của bài viết một chút.” Thẩm Hoa nói.
Tiêu Lăng bình tĩnh nói: “Hầu hết đều là thật.”
Thẩm Hoa lại hỏi: “Đàm Hiểu đẩy Lục Ngô ngã làm em ấy bị trật chân cũng là thật?”
Tiêu Lăng suy nghĩ một chút: “Không có bằng chứng, nhưng có một người làm chứng ạ. Lúc đó cậu ấy nói với em rằng nhìn thấy Đàm Hiểu đẩy Lục Ngô.” Cậu nói ra tên nữ sinh kia.
Thẩm Hoa gật đầu ra hiệu đã hiểu: “Tối nay thầy sẽ đi gặp em ấy nói chuyện.”
Dừng một chút, thầy lại nói tiếp: “Còn những việc Đàm Hiểu đã trải qua hồi cấp hai mà bài đăng nhắc đến, ba em có biết không?”
Liễu Thiến lắc đầu: “Em không biết ạ, cậu ấy không nói với em.”
Tiêu Lăng cũng lắc đầu.
Lục Ngô cắn đầu lưỡi, không biết phải làm sao.
Cô có biết.
Thế nhưng, cô có thể gật đầu không?
Cô xoắn xuýt dẫn đến chậm nửa nhịp, cũng khiến Thẩm Hoa nhìn ra điểm khác thường: “Lục Ngô, em biết không?”
Nhịp tim Lục Ngô đột nhiên tăng nhanh.