Bánh Mì Và Tình Yêu Anh Đều Muốn

Chương 91: Camera Giám Sát.



Những tia nắng ban mai vừa ló dạng chiếu vào ban công phòng ngủ, ánh sáng bị tấm rèm che khuất, trong phòng, người con gái đang nằm trên giường, hai chân xếp thành hình chữ M, cặp lông mày khẽ nhíu, rõ ràng là vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo.

Hạ Diệp lờ mờ cảm thấy hạ thể mát lạnh, cô hé mở đôi mắt lại thấy chân mình đang mở rộng, bụng bị một góc chăn che lấp, mà Kiều Triết lúc này đang quỳ gối hai bên người cô, đầu vùi xuống bên dưới, thậm chí còn có thể cảm nhận được luồng hơi thở như có như không tại nơi đó.

Hạ Diệp suýt chút nữa phải la toáng lên, cô giơ hai chân đá vào vai anh rồi vội vàng khép chân lại, đột nhiên cảm thấy giữa hai đùi đau nhói, cô kéo chăn đắp lên người, hoảng hốt hỏi: “Anh làm gì thế?”

Kiều Triết bị cô đá, gần như ngả người ra phía sau, một tay anh cầm tăm bông, tay còn lại đang bóp ống thuốc, giơ lên cho cô xem.

“Bôi thuốc cho em.” Anh nắm lấy cổ chân cô, một lần nữa kéo người lại gần.

Gương mặt cô gái ửng đỏ, ngây người hỏi: “Bôi thuốc gì?”

Kiều Triết lại gập chân cô lại, cúi người xuống: “Tối qua dùng lực quá mạnh, bên dưới có chút sưng tấy, có còn đau không?” Anh vừa hỏi vừa thổi cho cô.

Hạ Diệp túm chặt ga giường nhìn đỉnh đầu đen nhánh của anh, bên dưới truyền đến cảm giác mát lạnh, khiến cô phải nuốt một ngụm nước miếng: “Có, hơi đau.”

“Đừng cử động, sáng nay thức dậy thấy biểu cảm của em không tốt lắm, nên anh đã xem giúp em một chút, bên dưới hơi sưng, hình như bị trầy da, nên anh đã đến hiệu thuốc mua thuốc, cũng vừa mới trở về.”

Anh bóp thuốc lên tăm bông, rồi nhẹ nhàng bôi quanh huyệt đạo của cô, thoa chất kem màu trắng sữa, lướt đầu tăm bông lên chỗ sưng tấy ở hai bên rồi quét đến tâm môi… Hạ thể lập tức truyền đến từng đợt lạnh lẽo, cộng thêm hơi ấm của người đàn ông liên tục phả vào đó, Hạ Diệp nhịn không được siết chặt lối vào, cảm giác bên trong tràn ra thứ gì đó, có chút ngứa ngáy.

Cô ngập ngừng nói: “Em có thể tự bôi.”

Kiều Triết nhìn hoa huyệt đang co rút lại của cô, bên trong còn có vài tia chất lỏng tràn ra: “Em có nhìn thấy không?”

“Em… Em có thể soi gương…” Cô lắp bắp trả lời.

“Để anh làm cho, dù sao thì cũng là anh làm em bị thương.” Người đàn ông nghiêm túc thuyết phục, cuối cùng lại lên tiếng: “Bảo bối, em ướt rồi…”

“Anh im ngay!” Khuôn mặt Hạ Diệp bị anh làm cho đỏ bừng, chiếc tăm bông nhỏ vẫn không ngừng đưa qua đưa lại trong vách thịt.

Kiều Triết lấy tăm bông ra, bóp lên một chút thuốc mỡ, rồi lại nhét phần đầu ẩm ướt vào trong, quét lên nếp gấp nhỏ bên trong cơ thể cô, cuối cùng đến hô hấp của bản thân cũng không kìm được mà thở dốc, anh đè nén động tác trên tay, cố gắng đem thuốc truyền hết vào bên trong.

“Ưm…Ưm…” Hạ Diệp kẹp lấy cây tăm bông, trong miệng phát ra tiếng rên rỉ, hạ thể lạnh ngắt, hành lang co rút như muốn hút lấy dị vật đang ập đến, từng đợt tê dại lan đến các dây thần kinh.

Kiều Triết ném cây tăm bông vào thùng rác, lấy quần lót mặc lại cho Hạ Diệp, sau đó nằm lên giường ôm cô vào lòng, phía dưới cương cứng khó chịu, ấn vào eo cô.

Hạ Diệp cảm nhận được sự cứng rắn của anh, liền úp mặt vào ngực anh, hỏi: “Khó chịu không?”

Kiều Triết tì cằm lên mái tóc Hạ Diệp, lồng ngực người đàn ông khẽ tràn ra tiếng: “Có.”

Cô định chạm vào cơ bụng anh, muốn thò tay vào cạp quần, lại bị anh giữ lại, sau đó nói: “Em ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, anh đến đồn cảnh sát một chuyến.”

“Anh biết người đàn ông đó đúng không? Người mà tối qua em nói với anh.” Cô hỏi.

Kết quả xét nghiệm máu của bệnh viện hôm qua cho thấy, trong máu có chứa nồng độ arginine cao, một loại thuốc kích dục chuyên dùng nhắm vào phụ nữ trong y học phương Tây, trong những năm gần đây, loại thuốc này được sản xuất với quy mô lớn ở Trung Đông, đặc biệt là ở tôn giáo địa phương, nó được dùng phổ biến để đối phó với những người phụ nữ không chịu nghe lời trong một số các tín đồ.



Kiều Triết gật đầu: “Tối qua Hà Minh Thịnh đã đưa cậu ta đến đồn cảnh sát rồi.”

Sáng sớm hôm nay, anh đã nhận được tin nhắn gửi vị trí của đồn cảnh sát từ Hà Minh Thịnh, vì đây là vụ án hình sự bình thường, nên nó không nằm trong phạm vi kiểm soát của đội chống ma túy của họ và chỉ có thể đưa đến đồn tại địa phương để cảnh sát ở đó thụ lý.

“Vậy anh định làm gì?” Cô ngồi dậy, vẻ mặt có chút khó chịu.

“Bây giờ vẫn chưa nói trước được gì, phải đợi lát nữa xem tình hình cụ thể thế nào mới biết được.” Anh đưa ra một câu trả lời mơ hồ.

Hạ Diệp bình tĩnh nói lại quyết định của mình: “Em sẽ kiện anh ta.”

“Được!!!” Anh không bao giờ xen vào quyết định của cô, nhưng là một người bạn trai, anh không thể thờ ơ với nó.

Trước khi rời đi, Kiều Triết hôn lên trán cô một cái, an ủi: “Anh sẽ hẹn luật sư cho em, bây giờ anh đến cồn cảnh sát tìm hiểu sự tình, em cứ ở nhà chờ điện thoại của anh nhé.”

Nhìn theo bóng lưng anh rời đi, cô gái trần như nhộng ngã lăn vật xuống giường, cười không nổi khóc cũng không xong, nhưng cục tức này cô nhất định sẽ không cứ thế cho qua.

Trước đây không phải chưa từng nghe tin tức về những vụ cưỡng bức, nhưng cùng lắm cũng chỉ bị kết án từ ba đến dưới mười ba năm, hơn nữa rất nhiều vụ án cưỡng bức đều được kết luận hết sức qua loa vội vàng. Hạ Diệp thậm chí còn chưa biết rõ về lai lịch của đối phương, nếu là bạn của Lâm Nghị thì chắc chắn gia cảnh không thể thấp kém, nhưng vì sao chứ? Vì sao lại nhắm vào cô? Đúng là cái loại tinh trùng lên não.

Vừa nghĩ tới đây, đột nhiên chuông điện thoại trên bàn cạnh đầu giường đổ chuông, Hạ Diệp liếc nhìn qua màn hình, là Hân Hân.

“Alo, Hân Hân?”

“Tối qua sao cậu về sớm mà không nói với tớ một tiếng, rốt cuộc là có chuyện gì gấp thế, tốt nhất là thành thật khai báo, đứng có nghĩ đến chuyện tìm bừa một lý do nào đó để đối phó, tớ không dễ bị lừa vậy đâu…”

“Hân Hân…” Hạ Diệp cắt ngang lời cằn nhằn của cô ấy.

Nghe thấy giọng điệu có chút nặng nề mệt mỏi của Hạ Diệp, Tào Hân Hân vô thức im lặng chờ cô lên tiếng.

“Ai nói với cậu tớ rời đi trước là do có việc gấp?” Không có chút ý cười nào trong câu nói, như thể nó là một câu hỏi vô cùng quan trọng vậy.

Bên tai yên tĩnh đến mức dường như có thể nghe thấy tiếng đường truyền trong điện thoại, Tào Hân Hân nhớ lại tình huống tối hôm qua, thành thật nói: “Lâm Phỉ Phỉ nói, hình như là trước khi đốt pháo, chị ấy nói cậu có việc gấp nên đã rời đi trước rồi.”

Phía đầu dây bên kia rất lâu không thấy tiếng động, lòng bàn tay Tào Hân Hân bắt đầu đổ mồ hôi, cô ấy mơ hồ cảm nhận được mình đã bỏ lỡ chuyện gì đó vô cùng quan trọng, nên căng thẳng hỏi: “Sao vậy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Hân Hân, tối qua là tiệc đính hôn của cậu, tớ không muốn để lại cho cậu những ký ức tồi tệ trong một ngày trọng đại như vậy, nhưng…” Hạ Diệp hơi dừng lại, rồi tiếp tục: “Nhưng chuyện xảy ra tối qua, ít nhất cũng nên cho cậu biết.”

“Đã xảy ra chuyện gì?” Tào Hân Hân nín thở hỏi.

“Tớ bị người ta bỏ thuốc, suýt chút nữa thì bị cưỡng hiếp.” Hạ Diệp tường thuật lại sự việc bằng ngữ điệu vô cùng đơn giản, ngắn gọn.

Lúc này, đến lượt Tào Hân Hân bắt đầu cứng họng, phải mất một lúc mới có thể thông suốt được lượng thông tin vừa nghe: “Khi nào, ở đâu, ai làm?” Cô ấy nhất thời không biết nên phải hỏi cái nào trước.

“Tớ không biết tên anh ta, chắc là ở trong một phòng ngủ trên lầu hai, xảy ra chính vào lúc tớ nói với cậu mình cần vào nhà vệ sinh một lát.”

Tào Hân Hân tiêu hóa xong ngần ấy thông tin, câu từ bắt đầu xoay tròn trong đại não, cô ấy nhìn người đàn ông đang ngủ say bên cạnh, liền giơ chân đá một cái, miệng thì nói: “Gửi địa chỉ cho tớ, bây giờ tớ đến tìm cậu, gia đình tớ có thói quen lắp camera giám sát ở những khu vực sinh hoạt chung, bây giờ tớ sẽ lấy dữ liệu mang qua đó cho cậu.”

Cuối cùng Hạ Diệp cũng có thể thoải mái hơn một chút: “Vậy thì tốt quá rồi, có dữ liệu của camera giám sát, thì mọi việc sẽ sớm được làm rõ.”



Tào Hân Hân vừa nghiêng đầu kẹp lấy điện thoại, vừa mặc quần áo, tiếp tục hỏi: “Cậu dự định xử lý thế nào, giải quyết riêng tư hay công khai, nếu tự giải quyết tớ sẽ giúp cậu tìm người “hành” anh ta, còn nếu công khai thì chỉ có thể tìm luật sư trước…”

“Công khai.”

“Nếu công khai có thể mất vài năm để kết án, cậu phải chuẩn bị sẵn sàng tâm lý đó.” Tào Hân Hân nói xong lại vội vàng bổ sung thêm: “Tạm thời thế đã nhé, tớ sẽ đến chỗ cậu ngay.”

Sau khi dập này, cô ấy bước đến bên giường, nhìn người đàn ông vẫn đang ngủ say, liền đến vỗ mạnh vào mặt anh ấy hai cái: “Dậy mau!”

Lâm Nghị cau màu, vùi trán vào gối: “Làm gì thế, vẫn sớm mà…”

Tào Hân Hân tức giận, nhấc chăn ném xuống cuối giường: “Tối qua xảy ra chuyện lớn như vậy, tại sao không nói cho em biết!”

“Đã xảy ra chuyện gì mà mới sáng sớm đã cáu gắt rồi?” Anh ấy dụi mắt, giọng điệu có chút mất kiên nhẫn.

“Việc Hạ Diệp suýt chút nữa bị cưỡng hiếp, anh có biết không hả?”

“Cái gì?” Gương mặt Lâm Nghị lộ rõ vẻ hoài nghi, lại bổ sung thêm một câu: “Em nói cái gì?”

“Em vừa gọi cho Hạ Diệp, vốn dĩ muốn hỏi cậu ấy xem tại sao tối qua lại rời đi sớm như vậy… Thôi bỏ đi, em đi cóp dữ liệu camera giám sát, em muốn xem xem rốt cuộc là tên mất dạy nào lại dám dở trò này ở chỗ của em.”

“Khoan đã…” Lâm Nghị xoa xoa thái dương đang như muốn nứt ra, trong đầu xẹt qua những mảnh ghép khác nhau, sau đó thấp giọng nói: “Hà Tụng, chẳng lẽ lại là cậu ta…”

Thấy bộ dạng tự hỏi tự trả lời của Lâm Nghị, Tào Hân Hân mất hết kiên nhẫn, quay người lao ra khỏi phòng ngủ.

“Em chờ anh một lát… Mọi việc vẫn chưa được làm rõ…” Anh ấy vội vàng xuống giường, tìm quần lót trong tủ, vừa mặc vừa bước ra ngoài.

Tào Hân Hân đi xuống lầu một, vào thẳng phòng giám sát, trên bàn có một chiếc máy tính đang phát toàn bộ cảnh ngoài cổng, cùng các phòng ở hành lang khác nhau, hầu hết đầu trống không, thỉnh thoảng có một hai người làm cầm dụng cụ vệ sinh quét dọn xuất hiện trên màn hình.

Vì là biệt thự tư nhân, tuy có lắp camera giám sát, nhưng lại không có người trông coi. Tào Hân Hân mở lại đoạn video từ đêm qua, tăng tốc độ cho đến khi thấy Hạ Diệp xuất hiện ở hành lang tầng hai.

Lâm Nghị đứng sau lưng cô ấy, vừa cài cúc áo, vừa hỏi: “Tìm thấy chưa?”

Trên màn hình, Hạ Diệp đang đỡ tường đi về phía phòng vệ sinh, Hà Tụng luôn đi theo sau cho đến khi cô ngã vào một phòng ngủ trên lối đi, người đàn ông phía sau nhanh chóng bước tới, dường như muốn đỡ cô dậy, nhưng cả hai người lại không bước ra ngoài, ngay sau đó một người đàn ông khác lại xuất hiện trong camera, là Hà Minh thịnh, anh ta đi đến trước cửa căn phòng ngủ đó, đưa tay gõ hai cái, sau khi không thấy có người đáp lại liền quyết định vặn cửa, tay nắm dễ dàng được xoay ra, có thể thấy cửa phòng vốn dĩ không được khóa…

Khi Tào Hân Hân đang định tua nhanh qua đoạn đó, thì Lâm Nghị lại bảo cô ấy dừng lại, lúc này Lâm Phỉ Phỉ vừa bước ra khỏi phòng vệ sinh, cô ấy đi ngang qua cánh cửa phòng ngủ, sau đó dừng lại một chút, rồi đi thẳng về phía sân thượng, dường như không hề quan tâm đến việc đang xảy ra trong căn phòng, vậy điều gì đã diễn ra sau khi Hà Minh Thịnh bước vào đó?

Từ đoạn video này không nhìn ra điều gì, Tào Hân Hân mất hết kiên nhẫn, liền lôi usb trong ngăn kéo ra sao chép lại toàn bộ khoảng thời gian từ đầu cho tới cuối bữa tiệc.

“Bây giờ em đưa video qua đó sao?” Người đàn ông phía sau ngập ngừng hỏi.

“Ừm, bây giờ đi ngay, Hạ Diệp đang đợi em.”

“Sự việc vẫn chưa được làm rõ, em cứ thế mang dữ liệu qua đó cũng chẳng chứng minh được điều gì, chúng ta hãy xem lại thật kỹ từ đầu đến cuối xem sao, em đừng nóng vội.” Anh ấy có chút lo lắng.

Lâm Nghị đã nhìn thấy, khi chị gái mình đi ngang qua cánh của, tay phải đang bấm điện thoại, tuy rằng được giấu trong làn váy, nhưng anh ấy đã làm trong nghề bao nhiêu năm, những chi tiết nhỏ này hoàn toàn có thể nhìn ra. Nhưng điều mà anh ấy chú ý tới, thì Tào Hân Hân lại không thấy.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv