Người đàn ông nằm trên người cô ấy, rất lâu sau cũng không muốn lùi ra, hệt như đứa trẻ thích bám người. Mọi thứ trở về với thực tại, căn phòng im ắng đến đáng sợ, phải làm thế nào mới tốt đây? Khi mọi việc đã thành ra thế này?
Thẩm Thành nhấc người dậy, lấy vài tờ khăn giấy trên đầu giường, lau hạ thể cho Thẩm Uyển, hoa huyệt còn chưa khép lại, những tia máu đỏ dính lên mặt giấy trắng, hai vách thịt non mềm hơi sưng tấy.
Người phụ nữ trở mình khéo đôi chân lại, hông và eo đau nhức, sau đó tự mình nhổm dậy lấy khăn giấy tiếp tục lau.
Anh ta lên tiếng hỏi: “Chị, em trở về rồi, chị ở bên cạnh em được không?”
Thẩm Uyển không đáp lại, yên lặng nằm bên giường, sắc mặt xám xịt như người đã chết.
Người đàn ông cầm điện thoại trên đầu giường, đưa cho cô ấy: “Muốn báo cảnh sát không? Hay là gọi cho vị hôn phu của chị?”
Cô ấy nắm chặt tay, muốn nhịn nhưng không thể, liền cầm lấy nó đập mạnh vào người anh ta. Thẩm Thành nhanh chóng tránh sang một bên, khiến cô ấy đập vào không khí, người đàn ông không mảnh vải che thân, thứ dưới hông đã mềm, đung đưa qua lại trước mặt cô ấy, nhưng anh ta thậm chí còn chẳng hề có cảm giác xấu hổ.
“Chị, chị thích em mà đúng không? Vừa rồi chị cũng rất thoải mái không phải sao?” Thời gian hai năm đã bào mòn đi chàng trai từng sống rất nội tâm.
“Mặc quần áo của em vào đi!” Thẩm Uyển ôm lấy ngực, khóc không ra nước mắt.
“Vừa rồi cũng đã đưa điện thoại cho chị, là do bản thân chị không muốn mà.” Thẩm Thành nhặt chiếc quần dài dưới đất lên, nói.
“Hai năm nay em đã làm gì?” Cô ấy hỏi.
Người đàn ông đi tới trước tủ quần áo, tùy ý lấy một chiếc váy phụ nữ ra đưa cho cô ấy: “Nhập cư trái phép sang Châu Âu, tối hôm đó sau khi tạm biệt chị, nửa đêm em đã ngồi thuyền trốn đi.”
Thẩm Uyển nhận lấy chiếc váy: “Của ai đây? Đây là đâu?”
“Không biết, căn nhà này là của ông chủ của em, còn quần áo có thể là của vợ lẽ của ông ta.” Anh ta nhìn lướt qua chiếc váy cưới bị rách ném trên mặt đấy, rồi nhún vai: “Không còn quần áo nào khác có thể đưa chị, chị mặc tạm nó trước vậy.”
“A Thành, đưa chị trở lại thành phố.” Thẩm Uyển bình tĩnh nói.
“Chị, chị không hỏi em xem hai năm qua em đã đi đâu, làm gì sao?” Anh ta bắt đầu cảm thấy buồn tủi, như thể còn điều gì đó chưa thể đạt được vậy.
Mặc xong chiếc váy liền thân màu trắng, Thẩm Uyển quay người đi ra khỏi phòng, cô ấy không dám hỏi, sợ bản thân mình sẽ mềm lòng, sẽ bỏ qua những hành động quá đáng mà anh ta đã làm.
Thẩm Thành đi theo sau, không nói thêm gì nữa, chỉ lái xe đưa cô ấy về. Thẩm Uyển nói cho anh ta địa chỉ khách sạn tổ chức tiệc rượu, cả quãng đường đi tới nơi tổ chức hôn lễ của cô ấy, cả hai đều trầm mặc không ai nói một lời, nếu như cô ấy đánh, chửi anh ta thì có lẽ lúc này anh ta sẽ cảm thấy thoải mái hơn một chút.
Nhưng ngoại trừ lớp trang điểm đã nhòe ra, thì chỉ còn lại vẻ mặt bình tĩnh, yên lặng, anh ta cảm thấy trong lòng mình như vừa bị đào một cái hố lớn, bản thân anh ta vì cái gì mà cố gắng sống sót, chẳng phải vì để được ở bên cạnh cô ấy hay sao?
Vốn dĩ hôn lễ sẽ được bắt đầu vào lúc mười một giờ, nhưng hiện tại đã là khoảng ba giờ chiều, trước cửa khách sạn vẫn bày biện hoa tươi và thảm đỏ, tất cả các bàn tiệc đều trống trơn, chỉ có một vài người chịu trách nhiệm tổ chức là ở lại, lúc này đang nóng vội như đang chờ đợi gì đó.
Phía bên người tổ chức nhìn thấy Thẩm Uyển bước xuống từ một chiếc xe mui trần màu đen, vội vàng chạy đến hỏi: “Cô không sao chứ?” Nhìn đến tóc rối bù của cô ấy, người đàn ông mặc áo sơ mi họa tiết hoa hoét ngập ngừng: “Tên bắt cóc đó không làm gì cô chứ?”
Sắc mặt tái nhớt của Thẩm Uyển càng trở nên nhăn nhó, không trả lời: “Phạm Gia đâu?”
“Cảnh sát đưa anh ta đi rồi, nói tên bắt cóc cô trên đường đã đến tự thú rồi, cô không gặp anh ta sao?”
Thẩm Uyển quay lại nhìn chiếc xe đỗ bên đường vẫn chưa rời đi, tên bắt cóc rõ ràng vẫn còn ở kia mà. Trong đầu cô ong ong như tiếng ve kêu, khiến cả người cảm thấy bực bội, khó chịu, muốn hỏi cho rõ ràng lại thấy Phạm Gia xuống xe ở bến xe phía đối diện, anh ta đang bước nhanh về phía này, trên người mặc bộ vest màu đen trắng, chỉ có điều thiếu mất cà vạt, cúc áo ở cổ cũng đã tháo ra, trông có vẻ vô cùng chật vật.
Chân Thẩm Uyển như bị buộc chì, không còn chút sức lực, chẳng thể nhúc nhích dù chỉ nửa bước, đầu óc hoàn toàn trống rỗng, không biết phải giải thích thế nào.
Phạm Gia băng qua ngã tư đường, nhìn thấy một chiếc xe mui trần đậu bên đường, bên trong có một người đàn ông, trông rất quen mắt, nhưng anh ta có nghĩ thế nào cũng không thể nhớ ra đã từng gặp người này ở đâu.
Thẩm Thành thấy anh ta, liền ngước mắt lên nhìn một cái, sau đó khởi động xe, đạp ga phóng qua, xung quanh khói bụi đất cát bay mịt mù.
Nhìn nhau trong thoáng chốc, ánh mắt người đàn ông đó lạnh như băng, vừa liếc một cái, Phạm Gia đã nhớ ra, là anh ta. Người đàn ông trong bản tin truy nã, gương mặt anh ta có vài ba điểm giống với cô ấy.
Nhưng Phạm Gia chẳng thể quan tâm nhiều như vậy, tại sao anh ta lại xuất hiện ở đây, trong bụng lúc này tràn đầy sự nghi ngờ, vừa đi đến bên cạnh cô ấy lập tức lên tiếng hỏi: “Người đàn ông trong xe vừa rồi có phải em trai em không?”
Cô ấy không lên tiếng, cũng không dám nhìn vào mắt anh ta.
Phạm Gia giữ lấy vai Thẩm Uyển, nhìn từ trên xuống dưới đánh giá chiếc váy cô ấy đang mặc trên người, lớp trang điểm đã nhòe, lập tức mất khống chế hét lớn: “Em đã đi đâu? Em có biết hôm nay là hôn lễ của chúng ta hay không? Tất cả người thân trong gia đình anh đều có mặt đầy đủ, bọn họ từ Thủ cảng đến tận đây để dự hôn lễ của chúng ta đó!”
Thẩm Uyển bị anh ta dọa cho một trận, cô ấy che miệng lại, đầu óc nhũn như hồ dán, chỉ nói được một câu: “Xin lỗi…”
“Vừa rồi cảnh sát đã gọi anh đến đối chất với tên bắt cóc, tên đó chỉ nói chính mình là người bắt cóc em, còn lại không khai thêm bất cứ điều gì, hỏi cái gì cũng không biết, anh đã sắp lo đến muốn chết luôn rồi, em từ đâu trở về đây? Kẻ bắt cóc em rốt cuộc là ai?” Anh ta chất vấn.
“Phạm Gia xin lỗi anh, chúng ta hủy bỏ hôn lễ đi.”
Anh ta điên cuồng lắc vai cô ấy: “Anh đang hỏi em đó! Vậy mà em lại nói hủy bỏ hôn ước với anh, em có nghĩ đến cảm nhận của anh hay không, con mẹ nó, cái gì anh cũng không biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ít ra em cũng phải cho anh một lý do chứ, Thẩm Uyển?”
Cô ấy gạt đi dòng nước mắt trên má, dưới sự dồn ép của anh ta, lại không thể giải thích, giọng khàn đặc, nói: “Em đã ngoại tình…”
Cuối cùng anh ta cũng phải tập trung vào mái tóc rối bù cùng đôi mắt sưng đỏ của cô ấy, người phụ nữ trước mặt mềm yếu, mong manh như thân cây khô, chẳng còn chút sức sống, vẻ mặt đờ đẫn, chỉ có đôi mắt là ngập nước, anh ta đã bị lời nói của cô khiến cho chết lặng.