Sinh ra trong vũng bùn, sống dưới bùn lầy, chúng ta sẽ quen với nó. Cuộc sống dù khó khăn đến mấy cũng phải lết từng ngày tiếp tục. Thẩm Uyển mười chín tuổi đã trở thành một cô gái mảnh mai xinh đẹp, thi đỗ đại học, vì muốn ở gần nhà hơn nên cô ấy đã chọn một ngôi trường ở trong thành phố.
Thẩm Uyển ở trong ký túc xá của trường, cuối cùng cũng thoát khỏi ngôi nhà bất thường của mình, người duy nhất cô ấy không thể yên tâm chính là cậu em trai đang độ niên thiếu của mình, đây cũng chính là lý do tại sao cô lại chọn học tại trường đại học gần nhà.
Thẩm Thành mười sáu tuổi, đang trong thời kỳ nổi loạn, ở nhà không còn nhẫn nhịn nữa, thường xuyên cãi lại ba mẹ, chỉ nghe duy nhất lời chị gái mình, khi chị vắng nhà cậu đã không ít lần bị đánh, còn nếu có chị, cậu sẽ lại được chị bảo vệ trong vòng tay.
Hôm đó, ba cậu đang tiếp đón đám bạn ngưu tầm ngưu của ông ta ở nhà, trong phòng khách ngập tràn mùi khói thuốc, một lúc sau, Thẩm Vĩnh Phong say ngất ngưởng, tới gõ cửa phòng Thẩm Thành: “A Thành, xuống lầu mua cho tao hai chai rượu trắng lên đây.”
Hôm nay, Thẩm Uyển cũng từ trường đại học về nhà, lúc này đang kèm em trai làm bài tập trên bàn. Thẩm Thành vì không muốn phụ lòng chị gái nên rất nỗ lực học hành, vừa nghe thấy lời sai bảo của ba, liền lập tức từ chối:
“Không rảnh, đang làm bài tập.”
“Này, thằng nhãi ranh, mày dám cãi lại một câu nữa xem.” Ông ta vừa nói vừa xông vào phòng.
Thẩm Uyển kịp thời đứng lên: “Con đi, con đi, a Thành đang làm bài tập.”
Thẩm Thành bướng bỉnh đứng dậy, nắm lấy tay Thẩm Uyển: “Không được đi.”
Thẩm Vĩnh Phong nghe xong, lửa giận bùng lên, ông ta lập tức với lấy cây chổi bên cạnh, lao vào đẩy Thẩm Uyển ra.
Thẩm Thành không muốn chịu áp bức thêm nữa, cậu đứng dậy một chân đá bay chiếc ghế đẩu, một tay vươn lên định nắm lấy cán chổi mà ba mình đang vung tới.
Thẩm Uyển bị đẩy loạng choạng lùi về sau một bước, suýt chút nữa thì ngã xuống đất, thấy hai người chuẩn bị đánh nhau, theo phản xạ, cô ấy chạy lại ôm lấy Thẩm Thành, dùng lưng mình đỡ lấy cán gậy đánh xuống.
Mấy tên say rượu bên ngoài, nghe thấy tiếng động liền vội vàng chạy tới kéo Thẩm Vĩnh Phong ra ngoài khuyên can: “Đừng đánh, đừng đánh nữa.”
Thẩm Vĩnh Phong bị kéo ra khỏi cửa, cửa phòng đóng sầm lại, ông ta vẫn đứng bên ngoài chửi bới, la hét.
Thẩm Uyển ôm Thẩm Thành vào lòng, thấy sau lưng không còn động tĩnh gì, mới buông cánh tay ê buốt của mình ra, vừa rồi bị đánh mấy gậy, lúc này bả vai vô vùng đau nhức.
Người con trai trong vong tay lại không hề nhúc nhích, Thẩm Uyển vội vàng cúi đầu kéo cánh tay em trai mình, nhìn trái ngó phải kiểm tra:
“Có bị thương chỗ nào không?”
Thẩm Thành không nói lời nào, hốc mắt đỏ hoe, hai hàng lệ rơi xuống gò má.
Con trai tuổi mới lớn cực kỳ nhạy cảm và có lòng tự trọng cực cao, không cho phép người khác nhìn thấy mình đang khóc, nên cậu vội vàng lau nước mắt: “Không có.”
Thẩm Uyển chỉ nghĩ tới việc em trai mình bị thương, trong lòng đau xót, cô ấy dùng đầu ngón tay lau vệt nước nơi khóe mắt cậu: “Lần sau đừng cãi lại ba, chỉ là mua chai rượu thôi mà.”
Cô ấy dựng thẳng ghế dậy, ra hiệu cho cậu tiếp tục ngồi xuồng làm bài, ánh mắt hung dữ của cậu thiếu niên đã chuyển sang vẻ dịu dàng và ngoan ngoãn ngồi xuống.
Trong căn hộ chỉ có hai phòng ngủ, Thẩm Uyển và Thẩm Thành ở cùng một phòng, từ nhỏ đã như vậy, căn phòng chật trội với một chiếc giường tầng.
Khi còn nhỏ, em trai hay sợ nên bắt chị gái ngủ cùng mình ở tầng dưới. Sau này lớn lên một chút, chị gái ngủ tầng trên có rèm che xung quanh, đến khi chị vào đại học, thỉnh thoảng mới về nhà ngủ một đêm.
Lớn lên trong một môi trường như vậy, từ khi còn nhỏ Thẩm Thành đã trưởng thành sớm hơn các bạn cùng trang lứa.
Buổi tối, sau khi tắm rửa xong, em trai mặc quần ngủ cùng áo ba lỗ màu trắng ngồi bên mép giường, con trai ở tuổi mười sáu đang là lúc cơ thể phát triển mạnh nhất, những đặc điểm nam giới trên người cậu đã trở nên rõ ràng, giọng nói trầm thấp, cơ bắp cũng dần xuất hiện.
Thẩm Thành lấy tinh dầu màu ánh vàng từ trong ngăn kéo ra, Thẩm Uyển ngồi trước mặt, quay lưng về phía cậu, trên người chỉ mặc duy nhất một chiếc quần lót.
Như khi còn bé, cậu bóp tinh dầu thoa cho chị gái, căn phòng yên tĩnh đến lạ thường, chỉ còn lại tiếng hô hấp nhẹ nhàng của hai người.
Giữa nam và nữ có sự khác biệt, cô ấy chỉ coi em trai mình như một đứa trẻ, chưa bao giờ có ý nghĩ gì khác.
Sau khi bôi thuốc cho chị gái xong, Thẩm Thành lại tiến gần đến nhẹ nhàng thổi, mỗi lúc một gần, mỗi lúc một áp sát, cứ thế cho đến khi môi cậu đặt lên gáy chị gái, lúc này cả hai người đều giật mình sửng sốt.
Thẩm Uyển phản ứng lại, vội vàng mặc quần áo vào, chỉ cho rằng là do cậu ngồi gần quá nên vô tình chạm lên cổ mình, sau đó dặn dò em trai ngủ sớm một chút, còn mình thì leo lên giường.
Cậu thiếu niên mười mấy tuổi Thẩm Thành, với thứ tình cảm ngây thơ mờ mịt quẩn quanh trong đầu, thậm chí không hiểu nổi tại sao mình lại dán môi lên cổ chị gái.
Tuổi mới lớn thường nghe những câu chuyện tình cảm nam nữ trong trường học, cùng bạn xem phim người lớn, người nào người nấy mặt hồng tai đỏ, cảm thấy dục vọng đang dần dần trỗi dậy trong lòng, vừa xấu hổ lại vừa tò mò.
Cậu thường xuyên nghe thấy hai chữ “tình yêu” văng vẳng bên tai, nhưng lại không hiểu tình yêu là gì, nếu chỉ nói đến yêu, thì cậu biết rằng cậu chỉ yêu chị gái mình.
Nếu không có chị, cậu sẽ chết.
Tuổi trẻ tràn đầy khí lực không thể chịu nổi bức tranh đầy hấp dẫn, bụng dưới cậu như có lửa đốt, càng cháy càng lớn.
Cậu thiếu niên đang nằm trên giường, dần dần vươn tay xuống dưới đũng quần, thò vào trong cầm lấy và di chuyển lên xuống, cậu không dám phát ra tiếng động, chỉ biết nghiến răng nghiến lợi tận hưởng khoái cảm ngày một mạnh mẽ theo động tác dưới tay. Sau một tiếng thở dài, cậu nhanh chóng với khăn giấy trên đầu giường, bắn toàn bộ ra ngoài, ánh sáng chợt lóe lên, trong đầu cậu toàn bộ là hình ảnh chị gái.
Không ai nói với cậu rằng chị em thì không được làm chuyện đó.