Tối hôm đó, Thẩm Uyển ngồi trên trực thăng, thấy người đối diện đang cầm súng ngắm bắn xuống phía dưới, liền lập tức hét to: “Không.”
Người nổ súng là thuộc hạ của Thẩm Thành, bao nhiêu huynh đệ tốt của anh ta đang ở đồn cảnh sát tại thủ Cảng, nên nhất thời khó chịu trong lòng, có được cơ hội liền nổ súng.
Đúng lúc đó mây đen che lấp mặt trăng, Kiều Triết và Hạ Diệp lại ở gần như vậy, một tiếng súng vang lên, tầm ngắm đã trượt, không trúng vào đầu, nhưng đối phương cũng không ngờ Kiều Triết lại hết sức bảo vệ con tin như vậy.
Thẩm Uyển thấy Kiều Triết trúng đạn, lập tức ngã xuống ôm lấy cô gái bên cạnh.
Thẩm Uyển chỉ là một người bình thường, tay không dính máu, cả đời này có lẽ chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng nào như vậy, liền lập tức chất vấn Thẩm Thành: “Chẳng phải em đã nói sẽ thả bọn họ đi sao?”
Thẩm Thành liếc nhìn người vừa nổ súng ở phía đối diện, anh ta cầm cây súng giảm thanh trên thắt lưng mình lên, “bụp” một tiếng êm ái, gã đàn ông phía trước đổ gục dưới chân Thẩm Uyển.
Thẩm Uyển run rẩy, kéo cánh tay vẫn đang giơ lên của Thẩm Thành, giọng nói lắp bắp: “Em không cần dùng cách này để chọc giận chị, đây cũng là một mạng người mà.”
“Là cậu ta phá vỡ nguyên tắc, không liên quan gì tới chị.”
Hà Minh Thịnh ngồi bên cạnh phi công, chú ý quan sát động tĩnh phía sau.
Thành phố Triều Châu nằm ở phía Nam, cách biên giới không xa, rất nhanh cả nhóm đã đến Myanmar, Thẩm Thành đã thông qua các quan chức địa phương ở Myanmar nên thuận lợi tại đó đổi máy bay, rời đi.
Khi máy bay bay đến nửa kia của trái đất, tình cờ đó là nơi có múi giờ +5, lúc xuống máy bay, khắp nơi trên bầu trời đâu đâu cũng là những ngôi sao sáng lung linh.
Bên ngoài chiếc xe chuyên biệt đã đợi sẵn và đưa Thẩm Thành cũng những người khác trở lại biệt thự bên bờ biển, lối vào của biệt thự quay về hướng Bắc, mặt sau là bờ biển, vị trí tuyệt đẹp, có cả bến tàu và du thuyền riêng.
Trong hoa viên là đủ loại thảm thực vật nhiệt đới, cành lá căng tràn sức sống, một trận gió biển ban đêm thổi bay cát trên mặt đất, xa xa vọng lại tiếng sóng biển, thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy Hải Âu.
Phong cách trang trí của căn biệt thự cũng mang xu hướng nhiệt đới, trần nhà treo đèn pha lê, nội thất với tông màu trắng chủ đạo, giấy dán tường trắng điểm xuyết thêm màu xanh dương mờ ảo, rèm cửa là một lớp vải tuyn, từ bên trong có thể mơ hồ nhìn thấy cảnh biển u tối bên ngoài.
Những người giúp việc trong nhà đã chuẩn bị sẵn sàng bữa tối, bàn ăn được trải một tấm khăn trải bàn có họa tiết vàng, trắng, bày biện đủ loại đồ ăn thức uống, tôm hùm hấp muối, tôm càng xanh hấp, canh cá diếc nấu đậu phụ…
Cá Diếc vận chuyển bằng đường hàng không từ nội địa qua đây, sau đó được nuôi trong ao nước ngọt ở hoa viên phía sau biệt thự, bởi vì ở bên đây không có bán.
Thẩm Uyển cả một đêm không ngủ, nên lúc này chẳng có cảm giác thèm ăn, trên bàn ăn phân nửa là hải sản, cô ấy lại càng không muốn động đũa.
Thẩm Thành bóc một con tôm càng xanh đặt vào đĩa của cô ấy, giống như khi còn nhỏ cô ấy đã từng chăm sóc mình.
“Cảm ơn.” Thẩm Uyển gắp con tôm bóng loáng bỏ vào miệng, thịt tôm rất tươi, có lẽ mới chết cách đây khoảng nửa giờ.
Thấy anh ta tiếp tục bóc, cô ấy liền lên tiếng từ chối: “Đừng bóc nữa, chị không muốn ăn.”
Nghe vậy, Thẩm Thành bỏ con tôm đã bóc vào miệng mình, vươn tay với chiếc bát sứ nhỏ bên cạnh, lấy cho cô ấy một chút canh cá thơm ngon màu trắng sữa.
Thẩm Uyển là một người lương thiện, không muốn phụ lòng tốt của người khác, nên đành miễn cưỡng uống vài ngụm, sau đó đứng dậy nói với giúp việc đang đứng bên cạnh: “Phòng của tôi ở đâu?”
Người làm khó xử liếc nhìn Thẩm Thành, dường như chưa có lệnh của anh ta thì sẽ không dám hành động hấp tấp.
“Đưa chị ấy lên trên đi.” Thẩm Thành nói.
Người làm dẫn Thẩm Uyển lên tầng hai, căn phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ, bên trên chiếc giường đôi có phủ một chiếc chăn bằng vải lụa, màu xanh lam giống như nước biển…
Thẩm Uyển bảo người làm rời đi, sau đó lấy bộ đồ ngủ màu trắng từ tủ quần áo ra, đó là kiểu cô ấy thường mặc, chiếc váy vải cotton rộng rãi, vừa hay chỉ phủ qua mông, trong tủ còn có cả vài bộ đồ lót.
Sau khi tắm xong, Thẩm Uyển nằm trên tấm nệm êm ái, gối đầu lên gối lông ngỗng, cả người dán chặt xuống giường, chỉ thò hai cánh tay trần trụi ra ngoài chiếc chăn lụa. Cô ấy liếc nhìn bầu trời đầy sao bên ngoài cửa sổ, cảm giác như mình đang trôi trên đại dương vô tận, trôi mãi, trôi mãi chẳng tìm thấy lối thoát, cũng chẳng muốn thoát ra ngoài…
Đúng lúc cô ấy đang mơ màng, thì vị trí nệm phía sau bỗng lún xuống, chăn được nhấc lên rồi lại xẹp xuống, Thẩm Uyển biết đó là Thẩm Thành.
Anh ta ôm lấy cô ấy từ phía sau, áp mặt mình lên lưng cô ấy như một đứa trẻ đang buồn tủi.
Anh ta thấp giọng nói: “Chị, chị có biết em nhớ chị nhiều thế nào không, tại sao chị lại tránh mặt em.”
Thẩm Uyển nhắm chặt hai mắt, một dòng lệ chảy xuống gối, bản thân cô ấy cũng không thể nói được, tại sao mình lại phải trốn tránh từng ấy năm, không rõ trái tim mình đang nghĩ gì, có thể nói rằng cô ấy sợ hãi, sợ rằng mình sẽ rơi vào vòng xoáy này và cũng hiểu rất rõ rằng, đây là thứ tình cảm dị dạng, không được người đời công nhận.
Môi anh ta tự do trôi dạt trên cổ cô ấy, dùng giọng nói mơ màng mê hoặc: “Chị, em yêu chị, đừng rời xa em được không?”
Thẩm Uyển xoay người lại, nước mắt lưng tròng nhìn anh ta, nghẹn ngào nói: “Em có coi chị là chị gái của em không?”
Anh ta áp tai vào lồng ngực mềm mại của cô ấy, lắng nghe trái tim đang đập thình thịch: “Em yêu chị, rõ ràng chị cũng yêu em, vậy tại sao chúng ta lại không thể ở bên nhau?”
Anh ta nói xong liền ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào đôi mắt cô ấy, hỏi: “Chị, lẽ nào chị không yêu em nữa sao?”
Nhìn dáng vẻ căng thẳng của anh ta, Thẩm Uyển vô cùng đau lòng, cô ấy hướng ánh mắt về phía xa xăm: “Không yêu nữa.”
“Nếu chị không yêu em, vậy hãy giết em đi, có một con dao trong tủ bên cạnh.” Thẩm Thành nói với giọng điệu bi thương, như thể đã hạ quyết tâm.
“Tại sao lúc nào em cũng ép buộc chị như vậy?” Thẩm Uyển vừa bất lực vừa tức giận.
Anh ta lại áp tai lên ngực cô ấy, khóe miệng khẽ nhếch như đã thành công, chậm rãi nói: “Chẳng cần để ý tới ánh mắt người đời, tại sao chúng ta phải dùng quan niệm của họ để làm khó chính mình, chị chỉ cần nghe theo trái tim chị mà thôi, chị à, chị cũng yêu em, phải không?”
Anh ta biết, cô ấy sẽ không nỡ.
“Em bảo chị làm sao mà không nghĩ được cơ chứ, em là em trai ruột của chị.” Thẩm Uyển ôm lấy đầu anh ta, thấp giọng nghẹn ngào.
Anh ta nhổm dậy, hôn lên giọt nước mắt trên má cô ấy, nuốt vào bụng giọt nước mắt mặn chát trên đầu lưỡi…
Thẩm Thành nghiêng người nhìn xuống đôi mắt cô ấy, nước mắt làm nhòe đi đôi mắt, khuôn mặt xinh đẹp cùng hai hàng lông mày lá liễu đang cau chặt, đây là nét dịu dàng đặc trưng của phụ nữ phương Nam.
Anh ta cúi xuống hôn lên môi người con gái mà mình yêu thương, nhẹ nhàng liếm láp đôi môi mỏng của cô ấy, vừa sợ làm cô ấy sợ hãi, lại vừa không thể tiếp tục duy trì sự dịu dàng của mình…
Những ngón tay mảnh khảnh của Thẩm Uyển bấu chặt lấy eo người bên cạnh, cơ bắp nóng bỏng thiêu đốt trái tim cô ấy, tựa như vừa chối từ, tựa như vừa nghênh đón, cô ấy yêu người đàn ông này…