Ngày hôm sau.
Qua khe cửa sổ, ánh mặt trời chiếu vào tới góc chăn, đến cả khăn tắm và đống ga trải giường lộn xộn trên sàn, gợi lại một màn hoan ái nóng bỏng đêm qua.
Bị ánh sáng chói mắt chiếu lên mặt, Kiều Triết nhanh chóng tỉnh dậy, cúi đầu hôn người con gái đang trong vòng tay nụ hôn chào buổi sáng, sau đó nằm nghiêng nhìn dáng vẻ vẫn đang say giấc của cô, do ánh nắng, có thể nhìn thấy rõ ràng cả những sợi lông tơ nhỏ xíu trên khuôn mặt mịn màng.
Một lúc sau, Hạ Diệp cau mày, khó khăn nâng cánh tay, kéo chăn phủ lên đầu để tránh ánh nắng khó chịu.
Kiều Triết ngây người ra cười khi thấy phản ứng đáng yêu của cô. Anh vén chăn lên, khỏa thân đứng dậy đi đến bên tủ, lấy áo phông và quần đùi mặc vào, rồi dọn dẹp sạch sẽ đống bừa bãi dưới mặt đất.
Không biết đã qua bao lâu, khi Hạ Diệp tỉnh dậy, thì đã là giữa trưa, ánh mặt trời chói chang, trong phòng thoang thoảng mùi bánh bao nhân thịt.
Ý thức của Hạ Diệp dần trở nên tỉnh táo, mà càng tỉnh táo lại càng cảm nhận được rõ ràng cơ bắp trên người mình như đang phát run, chỗ nào cũng đau nhức, ê ẩm.
Thật đáng sợ, Hạ Diệp nghĩ, cùng là làm tình, tại sao anh lại có thể thoải mái, nhẹ nhàng như vậy, còn bản thân cô thì lại như bị vận động cả một đêm trong tình trạng thiếu oxy, nhức mỏi mãi không thôi.
Cô nằm trên giường không muốn ngồi dậy, cũng chẳng muốn cử động, chỉ vươn tay ra sờ soạng vị trí đã trống không bên cạnh.
Một lúc sau, Kiều Triết từ bên ngoài đi vào, anh ngồi xuống cạnh giường, bế người trong chăn lên, nói: “Dậy ăn sáng thôi nào.”
Hạ Diệp rũ vào vòng tay anh, chậm chạp không chịu nhúc nhích, hỏi: “Sao anh chẳng hề hấn gì thế? Em đau lưng muốn chết rồi đây này.”
Kiều Triết nghe thấy, liền vươn tay ra, nhẹ nhàng xoa bóp eo cô, thì thầm: “Nếu anh có sao thì lúc đó mới thực sự là có chuyện đó.”
“Cúng đúng.” Hạ Diệp lúc này mới nhận ra câu hỏi này mới ấu trĩ làm sao.
Lòng bàn tay rộng lớn của Kiều Triết di chuyển lên xuống trên eo cô, cuối cùng nhịn không được, lại tiến lên phía trên, bắt lấy một bên ngực mềm mại, nhẹ nhàng xoa nắn.
Hạ Diệp gối đầu lên đùi anh, để mặc anh làm loạn trên ngực mình, trong lòng thầm trách, người này sao lại giống chưa từng nhìn thấy con gái bao giờ thế này, lúc ngủ với nhau muốn sờ thì đã đành…
Đầu vú bị anh đảo qua đảo lại, Hạ Diệp nhịn không được “ưm” lên một tiếng, khi hoàn hồn trở lại cô liền lật người đẩy ngã anh xuống giường.
Chăn trên người tuột xuống, thân hình hoàn mỹ với đường cong đầy đặn lộ ra trước mặt anh, Hạ Diệp chống hai tay nhìn xuống Kiều Triết.
“Làm không?” Cô cúi đầu thổi hơi nóng vào tai anh.
Kiều Triết đưa tay lên, chạm vào bờ mông cô, rồi ấn nó về phía mình.
Chỉ vừa tiếp xúc, Hạ Diêp liền phát hiện phía dưới của anh đã ngóc đầu dậy, qua chiếc quần ngủ, lúc này đang căng phồng áp sát chặt chẽ vào hạ thể hoàn toàn trần trụi của cô.
Anh hỏi: “Em có ổn không?”
Hạ Diệp đoán chắc hẳn anh đang lo lắng cơ thể cô không thể chịu nổi, điều đó nhất thời khơi dậy tinh thần chiến đấu của cô, vì thế liền lập tức vươn tay kéo khóa quần anh xuống.
Vị trí sưng to bên trong được giải phóng, bật ra ngoài, khẽ rung động trong tay cô, đây là lần đầu tiên Hạ Diệp chạm vào nó, phần đầu thô to đang nhếch lên, phía dưới gân xanh chằng chịt bao bọc, cô thầm cảm thán một câu: Thế này thì biết nhét vào kiểu gì đây, to như vậy…
Kiều Triết nằm trên giường đỏ mặt nhìn cô quan sát hạ bộ của mình, bị người khác nhìn chằm chằm vào nơi riêng tư thế này làm gì có ai không kích động cơ chứ?
Một tay cô giữ chặt côn thịt, hơi nhổm người dậy, để nó ở miệng huyệt mình sau đó ngồi xuống, một ngụm nuốt vào.
Kiều Triết rên lên một tiếng, cảm giác ấm áp và chặt chẽ khiến anh khó khăn giải phóng bản thân.
Hạ Diệp chống lên bụng anh, nhấp nhổm lên xuống, hai cánh hoa mỏng manh hé mở, cảm nhận độ thô to của anh và hưởng thụ cảm giác được lấp đầy ấy.
Da thịt trần trụi dưới ánh nắng, hai bầu ngực căng tròn nhấp nhô lên xuống, như cảnh xuân sắc câu hồn đoạt mạng.
Kiều Triết nhổm dậy, ôm eo cô ngồi sát bên mép giường, nhanh chóng di chuyển hông, trong phòng tràn ngập âm thanh của da thịt.
Hạ Diệp ôm lấy vai anh, ưm a thở hổn hển.
Anh ngậm chặt lấy đôi môi đỏ mọng của cô, đưa đầu lưỡi vào bên trong khoang miệng, cuốn lấy lưỡi cô, khiến nụ hôn thật sâu…
Anh vừa xoa nắn mông cô, vừa thúc mạnh, mỗi lần đều tiến thẳng tới nơi sâu nhất bên trong.
Sự kích thích mãnh liệt khiến Hạ Diệp khó có thể giữ được mình, nó quá sâu, quá nhanh, mỗi lúc một hung hãn, đâm vào rút ra không ngừng nghỉ…
Tư thế ngồi như Phật Bà Quan Âm trên đài sen, sâu đến mức khiến cô muốn thoát thân, thậm chí còn không dám ngồi hẳn xuống, nhưng mỗi lần ngã xuống đều bị anh đâm đến cùng, Hạ Diệp vừa rên rỉ vừa nói: “Sâu quá…Ưm…”
Kiều Triết dùng một tay ôm eo, tay còn lại nhào nặn một bên ngực cô, dưới sự bôi trơn của dịch thể, tốc độ của anh càng lúc càng nhanh hơn…
Không biết đã qua bao lâu, cùng với tiếng gầm trầm thấp của anh, da đầu Hạ Diệp cũng tê dại vì khoái cảm bùng nổ như pháo hoa trong đầu, cô run rẩy đổ gục trong vòng tay anh, bụng dưới co rút, muốn nhấc mông lên chạy trốn, muốn đẩy côn thịt của anh ra ngoài…
Nhưng Kiều Triết lại ấn cô xuống, bắn tất cả vào trong cơ thể cô, rồi ôm lấy cơ thể mềm mại trên người, cùng cô thở dốc.
Anh ngẩng đầu nhìn vào mắt Hạ Diệp, lại thêm một trận nồng tình mật ý, anh ngậm lấy môi cô, dịu dàng trao cô nụ hôn…
Hạ Diệp nhắm chặt hai mắt nghỉ ngơi, khi làm tình dường như cô có thể quên đi mọi đau đớn, nhưng sau khi xong việc thì mọi tế bào trên cơ thể lại bắt đầu ê nhức…Nhưng cũng thật thoải mái…
Sau nụ hôn dài, anh thì thầm vào tai cô: “Có dậy không?”
Cô hít sâu một hơi, ngoan ngoãn đứng dậy, nhưng nửa chừng lại khựng lại hỏi anh: “Quần áo thì sao?”
“Đã giặt sạch sẽ cho em rồi, ở bên kia.” Vừa nói anh vừa hất cằm chỉ vào chiếc ghế chuyên được dùng để để quần áo phía cuối giường.
Hạ Diệp nhìn sang, thấy quần áo được xếp ngay ngắn chỉnh tề, sự ân cần này thật khiến người ta cảm thấy phiền toái, nếu không thể rời khỏi anh thì phải làm thế nào? Hạ Diệp nghĩ.
Cô xoay người xuống giường, thời điểm đặt chân xuống đất có chút loạng choạng, nhất thời hai chân mềm nhũn không chút sức lực.
Kiểu Triết vội vàng giữ lấy cánh tay cô: “Một mình em có ổn không?”
Nhìn tới những vết đỏ chi chít trên ngực mình, Hạ Diệp vội vàng giơ hay tay lên bảo vệ: “Anh có thể ra ngoài một chút được không?”
Cho dù đã thân thiết như vậy, nhưng cô không đành lòng để anh chứng kiến cảnh mình thay quần áo vào lúc này, phải duy trì sự bí ẩn tươi mới của cơ thể.
“Được, em cứ từ từ, không cần vội.” Nhưng giọng nói tràn ngập ý cười đã bán đứng anh.
Kiều Triết nhét côn thịt đã mềm nhũn vào trong quần, lại nhìn tới thân dưới đang ướt đẫm chất lỏng của cuộc hoan ái: “Chờ một chút, anh cần lấy một chiếc quần.”
Hạ Diệp nhìn anh cay đắng, cũng may Kiều Triết vẫn biết nghe lời, lấy xong liền nhanh chóng xoay người đi ra ngoài.
Hạ Diệp mặc xong quần áo, rồi vào phòng tắm đánh răng rửa mặt.
Trên bàn bên bồn rửa mặt có đặt một chiếc bàn chải cùng với khăn mặt mới tinh, cô mỉm cười hài lòng, trong tim như có một luồng điện ấm áp xẹt qua.
Hạ Diệp vệ sinh các nhân xong xuôi, cũng là lúc Kiều Triết hâm nóng lại bữa sáng, đặt lên bàn.
Buổi sáng anh đã đến tiệm bán đồ ăn sáng để mua chúng, khi đó Hạ Diệp còn đang ngủ, vì vậy anh mới đặt vào bếp trước, rồi dành thời gian đó để dọn dẹp lại phòng, cộng thêm giặt giũ phơi phóng quần áo.
Hạ Diệp ngồi vào bàn ăn, cô gắp một miếng tiểu long bao, chấm thêm chút ớt trên đĩa, hỏi:
“Anh đã ăn chưa?”
Kiều Triết ngồi xuống ghế phía đối diện, lắc đầu: “Anh muốn chờ em rồi cùng ăn.”
Hạ Diệp híp mắt cười, đưa miếng tiểu long bao đang gắp trên đũa tới cho anh: “Này, miếng đầu tiên cho anh.”
Kiều Triết mở miệng đón lấy, sau đó mới nói: “Sao đột nhiên lại khách sáo vậy?”
“Vì thích nên muốn biểu hiện tốt một chút.” Bỗng nhiên được tận hưởng những chăm sóc cẩn thận từ anh, khiến Hạ Diệp có chút chạnh lòng.
Anh nuốt miếng bánh trong miệng, nói: “Đừng nghĩ nhiều, ăn xong vẫn phải tới đồn cảnh sát một chuyến, bởi vì em là người bị hại, nên cần tới để ghi lời khai.”
Hạ Diệp bĩu môi: “Chẳng phải bọn chúng đều đã trốn hết rồi sao…”
“Yên tâm, anh sẽ bắt chúng lại thôi.” Là một cảnh sát, Kiều Triết không thể tùy tiện tiết lộ chi tiết của một vụ án, thế nên chỉ có thể trả lời cô như vậy.
Hạ Diệp cầm thìa múc một thìa nấm tuyết, màu đỏ của kỷ tử nổi rõ bên trên, vừa đưa đến miệng đã cảm nhận được vị ngọt ngào, hai mắt cô sáng rực, lên tiếng khen ngợi: “Canh hạt sen nấm tuyết này ngon quá!”
“Cửa hàng bán đồ điểm tâm dưới lầu đã mở nhiều năm rồi, món cháo ở đó rất ngon, lần tới anh sẽ mua cho em thử thêm cả những món khác.”
“Lần tới?” Cô hỏi.
Kiều Triết bỏ một miếng tiểu long bao vào miệng, mơ hồ trả lời lại: “Em… Nếu em dự định về nhà, thì để khi nào có cơ hội anh lại mua cho em.”
“Có nhanh quá không?” Hạ Diệp chân thành hỏi.
Kiều Triết khó hiểu, do dự hai giây rồi hỏi: “Ý em là việc sống chung sao?”
“Ừm.”
“Việc này phải tùy thuộc vào việc em có muốn hay không.” Kiều Triết có chút xấu hổ.
Hạ Diệp khẽ cười, cô có đến một trăm điều muốn luôn rồi! Cô biết đi đâu tìm một người bạn trai vừa ân cần chu đáo lại vừa biết chăm sóc người khác thế này cơ chứ?
Tiếp đến, Kiều Triết lại từ bên cạnh lấy ra một hộp thuốc nhỏ, hai má ửng hồng: “Cái này, xin lỗi em, tối qua anh không kiềm chế được…” Còn cả vừa rồi nữa, thực sự quá khó để mở lời.
Nếu biết sáng nay sẽ lại làm một lần nữa, chắc chắn anh sẽ không quên tranh thủ lúc cô đang ngủ chạy ra ngoài mua bao cao su.
Hạ Diệp nhìn chữ viết trên vỏ hộp, có một loạt các từ cô không biết như Ulipristal, bên dưới còn có thêm dòng chữ nhỏ “thuốc tránh thai khẩn cấp”, lúc này cô mới nhớ ra đêm qua cả vừa rồi, hai lần anh đều xuất vào trong…. Sắc mặt cô đột nhiên thay đổi, trợn trừng mắt nhìn anh: “Tại sao không gọi em dậy sớm để uống?”
Nếu cô có thai thì thực sự xong đời, cô vẫn chưa sẵn sàng chuẩn bị cho việc sinh em bé. Hoặc có thể nói cô không thực sự muốn có con.
Hạ Diệp cầm lấy thuốc, vội vàng lướt đọc hướng dẫn sử dụng, sau đó bẻ ra hai viên thuốc rồi dùng luôn canh nấm tuyết để uống.
“Em đừng quá lo lắng, anh đã hỏi nhân viên bán thuốc, họ nói thuốc này có tác dụng trong 72 giờ, lần sau anh sẽ chú ý…” Anh vừa nói, vừa đi tới bình nước, lấy cho Hạ Diệp một cốc nước.
Hạ Diệp đón lấy uống một ngụm thật to, vẻ mặt sốt ruột: “Lần sau không được xuất ở… Lần sau phải thực hiện thật tốt biện pháp tránh thai.”
Kiều Trết thấy cô khựng lại khi nói đến từ nhạy cảm kia, sau đó lại thay đổi cách nói, quả thực quá đáng yêu, anh kìm không được vươn tay tới xoa má cô: “Ừm.”
Sau bữa ăn, Kiều Triết đưa Hạ Diệp đến đồn cảnh sát và đích thân đưa cô tới nơi lấy lời khai.