Sáu giờ tối, mặt trời còn chưa lặn hẳn, ánh hoàng hôn rực rỡ bao phủ khắp mọi nơi, tựa như dát một lớp bột vàng cho thành phố.
Hạ Diệp đang ngồi trong xe, sắc trời đỏ cam bên ngoài bị giấy dán cửa kính chặn lại, không thể lọt vào dù chỉ một chút, cô dùng ánh mắt đánh giá hai người trong xe, một người ngồi trên ghế lái, người còn lại ngồi phía đối diện mình, khuôn mặt u ám không rõ ràng.
“Gọi một cuộc điện thoại là được rồi, Hạ tiểu thư.” Đối phương đưa điện thoại cho cô.
“Vô dụng thôi, trước khi tới đây tôi đã bị mấy dì trong khu nhìn thấy rồi, ba mẹ tôi rất thân thiết với hàng xóm xung quanh, nếu ngày mai họ ra ngoài mua bán gì đó chắc chắn sẽ có người nói cho họ biết, hơn nữa mấy bà thím ở các khu chung cư anh cũng biết rồi đó, buổi tối thì tới quảng trường nhảy múa, chỉ cần chút chuyện vặt vãnh thôi cũng loan tin cho cả khu cùng biết, cộng thêm xung quanh đây đều có camera giám sát, nếu ba mẹ tôi lo lắng họ nhất định sẽ báo cảnh sát kiểm tra camera, các anh cũng chẳng muốn để lại dấu vết mà, đúng không?”
Nghe xong, đối phương rõ ràng đã hơi khựng lại. Người đàn ông ngồi ở ghế lái liếc nhìn qua gương bên trái, thấy mấy bà dì đang tán gẫu ở ven đường cứ nhìn chằm chằm vào xe của mình, nói: “Anh Thịnh, bên ngoài quả thực là có mấy bà thím đang nhìn chằm chằm vào xe chúng ta.”
“Để cô lên đó một mình là điều không thể.” Hà Minh Thịnh nói.
“Nếu anh không yên tâm, có thể lên trên cùng tôi.” Hạ Diệp thầm nghĩ, trước tiên hãy thử trì hoãn xem sao.
Hà Minh Thịnh mở cửa ra khỏi xe, xung quanh có mấy người già đang túm năm tụm ba, có nhóm đánh cờ, có nhóm đánh bài, trong đó có một vài phụ nữ trung niên đang nghi ngờ nhìn anh ta, điều này khiến Hà Minh Thịnh nhớ lại những năm tháng gần đây, có rất nhiều các dì các thím trung niên đi báo án khi thấy đám người hút chích ma túy, đầu tiên trong lòng anh ta cảm thấy kinh ngạc đối với nhóm người này, những người hơn anh ta khoảng mười mấy hai mươi tuổi có khả năng “quan sát” thật phi thường.
Hạ Diệp xuống xe, dẫn theo Hà Minh Thịnh vào khu chung cư, lúc này cô mới bình tĩnh trở lại, vì biết rằng mình vẫn còn giá trị lợi dụng nên tạm thời có thể bảo toàn tính mạng.
Hà Minh Thịnh nhìn chiếc xe an ninh đang tuần tra ở phía xa, thấp giọng nhắc nhở: “Tốt nhất là Hạ tiểu thư đừng nảy sinh ý định gì dại dột.”
Đột nhiên không biết điện thoại của ai đổ chuông. Hà Minh Thịnh lấy điện thoại từ trong túi ra, là của Hạ Diệp.
Cô liếc nhìn màn hình, thấy cuộc gọi không xác định, liền nhún vai nói là không biết ai đang gọi.
Đối phương nhấp vào biểu tượng màu xanh, cuộc gọi được kết nối, rồi ra hiệu cho Hạ Diệp nói.
“Alo, xin hỏi ai đó?” Hạ Diệp hỏi.
“Là anh, bên này đang xảy ra chút chuyện, em không sao chứ, có còn giận không?”
Hạ Diệp đột nhiên lớn tiếng, như mới bốc hỏa: “Anh bỏ em một mình ở nơi nguy hiểm như vậy, đương nhiên là em giận rồi, em muốn đem theo Elake bỏ nhà đi, để anh vĩnh viễn không bao giờ tìm được em.”
Chỉ một giây sao, đầu dây bên kia lập tức tiếp lời: “Em đừng như vậy được không, công việc của anh đang rối tung rối mù cả lên, mấy ngày nữa sẽ tới tìm em.”
Hạ Diệp tức giận hét lên: “Tốt nhất là anh nên giải quyết cái mớ hỗn độn đó của mình càng sớm càng tốt, hại em bây giờ còn bị liên lụy theo anh, anh từ chức luôn đi cũng được, đứng có đợi đến lúc lại bị Giám đốc Thẩm mắng cho một trận tơi bời!” Cô nói xong liền tức giận cúp máy, rồi ném lại điện thoại về tay Hà Minh Thịnh.
Hà Minh Thịnh nghe xong cuộc hội thoại như thể vừa lọt vào mây mù, anh ta lúng túng cầm lại điện thoại rồi bỏ vào túi.
Giọng nói của Hạ Diệp đã thu hút sự chú ý của những người đi đường xung quanh, khiến chiếc xe an ninh đang tuần tra phía đối diện cũng phải tò mò nhìn sang.
Hà Minh Thịnh cảm thấy có chút nguy hiểm, liền ném cho Hạ Diệp ánh mắt đầy đe dọa.
“Nhìn cái gì mà nhìn, chưa thấy cặp tình nhân nào cãi nhau bao giờ à?” Hạ Diệp ném lại một câu rồi lập tức rời đi.
Đám đông hậm hức thu lại tầm mắt, cùng ý nghĩ muốn được hóng hớt chuyện hay trong lòng.
Hà Minh Thịnh đi theo phía sau, đột nhiên cảm thấy quyết định để cô lên lầu quả là sai lầm, trong đầu nảy sinh một cảm giác chắc chắn Hạ Diệp sẽ không cứ thế mà an phận nghe theo.
Hai người cùng nhau bước vào tòa nhà.
Trong thang máy, Hạ Diệp ho nhẹ một tiếng, phát vỡ bầu không khí khó xử: “Thực sự xin lỗi.”
Hà Minh Thịnh không ngờ rằng cô lại lên tiếng nói xin lỗi, liền hỏi theo bản năng: “Là bạn trai cô à?”
“Cái gì?”
“Vừa rồi là bạn trai cô sao?” Anh ta không biết tại sao mình lại hỏi câu này.
“Đồng nghiệp thôi, vẫn chưa phải là bạn trai.” Hạ Diệp có chút bối rối trước câu hỏi đột ngột này.
“Không sao, tôi hiểu mà, tôi chỉ tiện hỏi vậy thôi.” Hà Minh Thịnh ngắt lời cô.
Hai bên vách thang máy đều là gương soi, bóng đèn sợi đốt trên đỉnh đầu có chút chói mắt, cuối cùng Hạ Diệp cũng có cơ hội quan sát kỹ người này, anh ta đội một chiếc mũ lưỡi trai màu đen, hai tay đút trong túi quần, vẻ mặt vô cảm, đôi mắt bị che khuất khiến người khác có cảm giác khó đoán.
Hạ Diệp ngước mắt nhìn camera giám sát ở góc bên phải, trong lòng khẽ thở dài, không soi được mặt anh ta, vì toàn bộ khuôn mặt đã bị vành mũ lưỡi trai che lấp.
Chuông thang máy vang lên, báo lầu cần đến đã tới, Hạ Diệp ra khỏi thang máy, đi phía trước dẫn đường.
Tang Phái Cầm mở cửa thấy một người đàn ông đi theo sau con gái mình, người này không quá cao, ước chừng khoảng một mét bảy mươi lăm, khuôn mặt gầy gò, thoạt nhìn có vẻ là người khá lương thiện.
“Ai yo, vừa rồi mẹ chỉ cằn nhằn một chút về việc bạn trai của con, vậy mà con đã đưa người về nhà rồi hả? Cái con bé này, lúc nào cũng vậy, chẳng bao giờ chịu báo trước với ba mẹ một tiếng, mau vào nhà đi, cơm canh xong cả rồi đây.”
Nét mặt Hà Minh Thịnh cứng đờ dưới vành mũ, anh ta kinh ngạc nhìn Hạ Diệp, như đang hỏi: Không phải đã nói là chào một tiếng rồi đi ngay sao?
Hạ Diệp nhỏ giọng nói: “Vậy ăn tối xong rồi đi nhé.”
“Cô.”
Tang Phái Cầm thấy hai người đang thì thầm to nhỏ với nhau, lại quay lại gọi to: “Đứng đó làm gì thế, mau vào đi chứ?”
Hà Minh Thịnh lập tức đổi thành vẻ mặt tươi cười: “Con chào dì.” Sau đó, cùng Hạ Diệp bước vào phòng khách.
Anh ta cẩn thận nhìn quanh đánh giá căn nhà, phong cách trang trí bên trong không có gì nổi bật, hầu hết nội thất trong nhà đều làm bằng gỗ, phía Tây phòng khách có một cửa kính sát đất, từ đây có thể ngắm nhìn toàn bộ ánh hoàng hôn ban chiều.
Hà Minh Thịnh đi theo vào bàn ăn, Hạ Diệp giúp anh ta kéo ghế, ra hiệu cho anh ta ngồi xuống, Hà Minh Thịnh có chút vui vẻ vì được phục vụ, nhưng trong lòng vẫn tự nhủ phải luôn giữ thái độ cảnh giác.
Trong bàn ăn cùng Tang Phái Cầm và Hạ Chí Phạm, Hà Minh Thịnh đã ra hiệu cảnh báo Hạ Diệp: “Tốt hơn hết là cô không nên giở trò.”
“Biết rồi mà.” Hạ Diệp cụp mi đáp.
Bốn người ngồi vào bàn ăn, ba Hạ lấy ra bình rượu trắng ủ từ lâu, hỏi: “Chàng trai, uống chút rượu nhé?”
Hạ Diệp giơ tay ngăn ba mình lại: “Không được, lát nữa anh ấy còn phải lái xe.”
Tang Phái Cầm ngồi xuống bên cạnh Hạ Diệp, khiển trách: “Người lớn nói chuyện con đừng xen vào, đâu có hỏi con, nếu không lái được thì gọi tài xe lái thuê là được chứ gì?”
Hạ Diệp lạnh mặt, có chút ngượng ngùng nhìn Hà Minh Thịnh.
“Có thể.” Hà Minh Thịnh thấy mẹ Hạ đột nhiên tỏ vẻ nghiêm nghị, liền căng da đầu đồng ý.
Thấy anh ta đồng ý, Hạ Diệp có chút bất ngờ.
Hạ Chí Phạm vừa rót rượu vừa hỏi: “Cậu tên gì? Đến đột ngột như vậy, tiểu Diệp cũng chưa từng đề cập với chúng tôi.”
“Bác có thể gọi con là tiểu Hà ạ.”
Hạ Diệp vừa vùi đầu ăn cơm, vừa nghĩ cách chạy trốn, đồng thời cũng chú ý tới lời nói của Hà Minh Thịnh, anh ta họ Hà?
“Cậu làm nghề gì?” Tang Phái Cầm hỏi.
“Con và tiểu Diệp làm cùng một công ty, chỉ có điều không cùng bộ phận.”
“Ba mẹ cậu làm nghề gì?”
“Quê con là ở Ninh Thành, vì trong nhà chẳng còn ai nên đã nhiều năm không về.”
“Ai yo, vậy cậu có một thân một mình chắc chắn là vất vả nhiều lắm.”
Trong cuộc trò chuyện, Hà Minh Thịnh đã phải uống hai cốc rượu, cùng với đó còn phải chật vật một mình trả lời đủ loại câu hỏi.
Một lúc sau, Tang Phái Cầm lại hỏi: “Hiện giờ cậu đang sống ở đâu? Có xa Đông Hồ không?” Ý nghĩa của câu hỏi thăm dò này là quá rõ ràng.
Đông Hồ là khu vực mà gia đình Hạ Diệp sinh sống, Hạ Diệp đang và vội hai miếng cơm vào miệng, nghe thấy vậy liền đột ngột ngắt lời: “Mẹ! Ăn bữa cơm cho ngon lành có được không?”
“Con nói chuyện với người lớn kiểu gì thế? Lo ăn cơm của con đi. Đúng là chẳng lễ phép chút nào.”
Hạ Diệp đặt đũa xuống bàn: “Con no rồi.”
“Mới ăn có vài miếng đã no rồi? Cứ hễ về nhà là lại giở thói, trong nhà chẳng ai chịu nổi cái tật xấu này của con đâu.”
Hạ Chí Phạm lên tiếng giảng hòa: “Tiểu Diệp, đừng có chọc giận mẹ, sao con có thể nói chuyện như vậy với mẹ chứ?”
Tang Phái Cầm tiếp lời: “Còn chẳng phải là nhờ ông cả sao, lần nào dạy bảo nó ông cũng ngăn cản.”
Hạ Diệp không thể chịu nổi nữa, cô hít sâu một hơi, đứng dậy: “Điện thoại của con để dưới tiệm trái cây, con đi xuống lấy.”
Hà Minh Thịnh cũng đứng dậy theo, nói: “Con xuống dưới cùng cô ấy.”
“Mua có chút trái cây cũng làm mất điện thoại, con ra ngoài có mang theo não không thế? Trái cây còn chẳng mua về mà điện thoại lại mất luôn rồi.” Tang Phái Cầm thấy cô lại viện cớ nên bực tức mắng mỏ với theo.
Hạ Diệp loạng choạng đẩy cửa bước ra ngoài, sắc mặt cô tái nhợt, chỉ muốn xông vào cuồng loạn chất vấn mẹ mình rằng: Rốt cuộc là con đã nợ mẹ cái gì? Nhưng mỗi lần như vậy lý trí luôn chiến thắng, cô biết tranh cãi với bà ấy sẽ chẳng đem lại kết qủa gì cả.
Vào đến thang máy, Hà Minh Thịnh đứng bên cạnh, anh ta không ngờ rằng tình huống sẽ lại phát sinh thế này, từ những tiếp xúc vừa rồi, anh ta có thể hình dung ra hoàn cảnh sống trong gia đình mà cô đã lớn lên, vì vậy không khỏi nảy sinh cảm giác đồng cảm.
Hạ Diệp ngẩng đầu nhìn Hà Minh Thịnh, khóe mắt ngập nước, chân thành nói: “Xin lỗi, để anh phải chê cười rồi, vừa rồi thật cảm ơn anh.”
Hà Minh Thịnh lắc đầu nói không sao, không biết có nên an ủi cô hay không và đã vô tình hạ sự tỉnh táo của mình xuống mức thấp nhất.
Cửa thang máy mở ra, Hạ Diệp vẫn đang đi ở phía trước đột nhiên chuông điện thoại trong túi Hà Minh Thịnh vang lên, lần này là của anh ta.
Sau khi nhận điện thoại, đột nhiên sắc mặt Hà Minh Thịnh trở nên u ám: “Lái xuống hầm.” Nói xong liền cúp máy.
Ở nơi anh ta không thể nhìn thấy, Hạ Diệp từ từ lộ ra lưỡi dao trong tay, đầu lưỡi dao sắc bén, nhọn hoắt phản chiếu ánh sáng xuống nền gạch men.
Bầu không khí vừa dịu đi đã trở nên căng thẳng, Hà Minh Thịnh quét ánh mắt qua khuôn mặt Hạ Diệp, biểu cảm khinh miệt, dường như đã nhìn thấu tâm tư của cô.
Thấy ánh mắt của anh ta, Hạ Diệp đoán có lẽ mọi chuyện đã bại lộ, cô không chút do dự, vươn tay tấn công đối phương.
Còn chưa chạm được đến người Hà Minh Thịnh, cổ tay Hạ Diệp đã bị túm lấy, không thể cử động, anh ta nhìn lưỡi dao kẹp giữa tay cô, đột ngột dùng lực.
Hạ Diệp đau đớn kêu lên một tiếng, cô thả lỏng tay, lưỡi dao rơi xuống nền đất phát ra âm thanh va đập rõ ràng.
Từ xa truyền đến tiếng còi xe cảnh sát, dường như đang tiến vào khu chung cư, Hà Minh Thịnh không do dự vặn hai tay Hạ Diệp về phía sau, sau đó đẩy cô vào phía hành lang bên trong.
Trong lòng Hạ Diệp cảm thấy hối hận vô cùng, đáng lẽ phải sớm nghĩ ra rằng anh ta đã được huấn luyện, tại sao lại ra tay một cách manh động như vậy cơ chứ, không nên chọc giận anh ta mới phải.
Khuôn mặt Hạ Diệp bị áp sát vào vách tường, Hà Minh Thịnh khóa tay cô từ phía sau.
Hành lang trống trải, không một bóng người, Hạ Diệp không biết cảnh sát bên ngoài có biết mình ở tầng nào hay không, càng không thể bảo đảm nếu mình kêu cứu sẽ có người nghe thấy.
Hà Minh Thịnh khóa tay cô xong, liền bị thu hút bởi tầm ảnh quảng cáo được dán trên tường, bên trên có in thông tin giao bán căn chung cư đã qua sử dụng ở Đông Hồ, nhưng trọng điểm chính là dòng chữ tiếng anh: Elake!
Dòng chữ này dường như có chút quen thuộc, sau khi lục lại trí nhớ trong đầu mình, đột nhiên anh ta đã hoàn toàn hiểu ra vấn đề.
Bên ngoài vang lên tiếng bước chân, Hạ Diệp mở miệng kêu cứu lại bị Hà Minh Thịnh đẩy sâu vào góc tường, bịt kín miệng lại.
Người đàn ông từ phía sau chen một chân vào giữa hai chân cô, giam cầm cô, anh ta dùng một tay bóp mặt Hạ Diệp, một tay đưa lên miệng mình làm động tác huýt sáo, sau đó xé tờ quảng cáo trên tường xuống, ghé sát vào tai cô hỏi: “Khi nãy cô nói muốn đem theo Elake bỏ nhà ra đi? Elake là ai, thú cưng hả?”
East lake, Elake, chung cư Đông Hồ!
Hạ Diệp trợn to đôi mắt, kinh hãi nhìn nụ cười tà mị của anh ta, trong lòng có chút rợn tóc gáy.
Trong cuộc gọi cách đây ít phút, một giọng nói hốt hoảng phát ra từ điện thoại: “Anh Thịnh, cảnh sát đến rồi.”
Dưới đôi mắt sáng ngời vì vừa được những giọt nước mắt tẩy rửa, Hà Minh Thịnh biết, cảnh sát là do cô gọi đến.