Chu Quý Niên đã có một giấc mơ.
Trong mơ, anh với Giang Tịch cùng nhau uống rượu, anh muốn chờ Giang Tịch uống say rồi hỏi xem cậu có thích mình không.
Lúc này người anh em đột nhiên nhảy ra, ôm một thùng bia, rồi hét to với bọn họ: “Uống nào! Không uống hết thì không được đi!”
Anh với Giang Tịch còn chưa bắt đầu thì người anh em đã uống say trước, say rồi còn lôi kéo Giang Tịch, liên tục hỏi cậu có thích đàn ông không.
Anh cũng rất muốn biết đáp án, nhưng Giang Tịch lại không trả lời.
Sau đó, anh với Giang Tịch bắt đầu đua nhau uống rượu mà không nói lời nào, mãi đến khi đầu anh choáng váng, men say bốc lên não, Giang Tịch vẫn mặt mày tỉnh bơ ngồi ngay ngắn ở đó.
Anh bắt đầu cảm thấy ủy khuất, mượn cơn say để nói mình thích Giang Tịch đến cỡ nào, nhưng cậu vẫn rất lạnh nhạt.
Nghe anh nói xong, Giang Tịch còn chẳng có phản ứng gì.
Chu Quý Niên hơi giận, anh đứng lên rồi đột nhiên tới gần Giang Tịch: “Cậu mà không nói gì nữa thì tôi hôn cậu đó!”
Vừa dứt lời, Giang Tịch lại cười.
Anh cảm thấy Giang Tịch nghĩ mình nói đùa, sự ủy khuất và tức giận trong lòng chồng lên nhau, anh cúi người hôn Giang Tịch.
“Sau đó thì tui bừng tỉnh cơn mơ rồi.” Chu Quý Niên nói.
Anh và người anh em dựa vào lan can trên lầu hai nhìn xuống, vừa hay có thể nhìn thấy cửa hàng ZA và một chút ở bên trong, thỉnh thoảng còn có thể thấy Giang Tịch đi tới đi lui trong cửa hàng.
Người anh em suy nghĩ một lúc rồi nói: “Giấc mơ đều ngược lại mà.”
Chu Quý Niên ủ rũ cụp đuôi: “Tui biết chớ, tối thứ sáu tuần trước mà tui mạnh dạn hơn tí thì biết đâu lại không cần theo đuổi mười năm, có lẽ chỉ cần chín năm, hoặc tám năm là được rồi.”
“Gượm đã!” Người anh em quay đầu lại nhìn anh, “Tối thứ sáu tuần trước hai người làm gì?”
Chu Quý Niên thở dài: “Chúng ta ăn lẩu xong, tui đưa cậu ấy về nhà, tới cổng tiểu khu thì cậu ấy hỏi tui có muốn lên ngồi không.”
Hai mắt người anh em sáng bừng lên: “Ồ?”
“Nhưng tui nghĩ ngày hôm sau cậu ấy còn phải dậy sớm đi làm, nên tui không có lên.” Chu Quý Niên lại thở dài, “Chủ yếu vẫn là do tui không dám.”
Người anh em mỉm cười vỗ vai anh: “Không sao, mơ với thực tương phản nhau mà.”
Chu Quý Niên trừng mắt liếc cậu ta một cái: “Tui biết rồi, ông đừng có lặp lại dùm cái.”
Người anh em lắc đầu rồi lại gật đầu, cuối cùng cúi đầu nhìn về phía Giang Tịch đang thay đồ cho người mẫu ở tủ kính dưới lầu một.
“Hê hê, giấc mơ trái ngược đó.”
36.
Giờ nghỉ trưa, Chu Quý Niên rời khỏi công ty, lặng lẽ nhìn Giang Tịch một tiếng, cả ngày hôm nay anh đều rất thỏa mãn, lúc đi tắm còn ngâm nga một bài hát.
Điện thoại trên bồn rửa mặt vang lên, là nhạc chuông độc quyền của Giang Tịch, Chu Quý Niên vội vàng tắt vòi hoa sen, lau tay rồi nghe máy.
“À lố?”
“Ừm, Chu Quý Niên, chủ nhật này anh có rảnh không?”
“Có.” Trong lòng Chu Quý Niên đột nhiên thấy mong chờ, hỏi anh có rảnh không, vậy là muốn hẹn anh ra ngoài đúng không?
“Phố Lộc mới mở một hiệu sách mới, chúng ta cùng đến xem đi.”
*
Mới sáng sớm ngủ dậy, Giang Tịch đã bắt đầu thấy căng thẳng một cách khó hiểu.
Từ một tuần trước vô tình biết được Chu Quý Niên thích mình, cậu thường hay thấy lo lắng.
Lúc đi làm thì lo Chu Quý Niên đến cửa hàng, tan ca thì lo lắng về lời mời của Chu Quý Niên, buổi tối trước khi ngủ lại hồi hộp vì trò chuyện với Chu Quý Niên.
Cậu không ghét việc Chu Quý Niên thích mình, nhưng cũng không biết mình có thích Chu Quý Niên không.
Suy nghĩ thật lâu, cậu lại nghi ngờ những lời này chỉ là người anh em uống say nên nói sảng thôi, mình không nên rối rắm nữa.
Vất vả lắm mới điều chỉnh lại được bản thân, cậu lại nhịn không được mà gọi điện cho Chu Quý Niên, hẹn anh cùng đến hiệu sách.
Giang Tịch cảm thấy mình bị điên chắc rồi.
Sau khi thay ba cái áo khoác, cuối cùng Giang Tịch vẫn mặc cái đầu tiên với họa tiết nanh sói.
Nhìn bầu trời đầy sương mù ngoài cửa sổ, Giang Tịch thuận tay choàng thêm khăn quàng cổ.
Cẩn thận ngửi một chút, trên đó vẫn còn lưu lại một chút hương gỗ tươi mát.
Nhận ra được mình đang làm gì, hai tai Giang Tịch đỏ lên.
*
Giang Tịch đến trước mười phút, cậu yên tĩnh đứng ở bên đường, thỉnh thoảng có người đi ngang qua quay đầu lại nhìn, thỉnh thoảng cũng có những cô gái bước tới xin thông tin liên lạc.
Sau khi lại từ chối thêm một người xin WeChat nữa, Giang Tịch ngẩng đầu lên thì thấy Chu Quý Niên với vẻ mặt sốt ruột đứng ở phía bên kia đường.
Đèn xanh vừa bật sáng, anh liền xông tới, nhưng rồi vững vàng dừng lại trước Giang Tịch một khoảng tầm nửa cánh tay.
Không biết xe đậu ở bao xa mà chóp mũi anh đã lạnh tới đỏ bừng rồi.
Cũng không biết có phải vì đẹp trai hay không mà anh ăn mặc rất đơn giản.
“Cậu chờ có lâu lắm không? Tôi xin lỗi nhé, gần đây không có chỗ đậu xe, tôi…”
Khăn quàng cổ mềm mại rơi xuống sau gáy anh, Giang Tịch duỗi tay ra vòng một vòng giúp anh, còn thắt lại thành cái nút: “Đi thôi nào.”
Chu Quý Niên, choáng váng.