Bánh Đào Xốp Giòn

Chương 12



Đêm đó, mãi đến khi Chu Quý Niên tan làm về nhà, má Chu vẫn không quay lại.

Lúc anh gọi điện qua hỏi thì lại bị má mắng cho một trận, nói anh ngố tàu, nói anh không hiểu cái mô tê gì cả.

“Con với Tiểu Giang không nói chuyện gì luôn sao?”

“Vâng… Con không kịp, điện thoại hết pin nên tắt máy luôn rồi.”

“Tít tít ─ tít tít ─ ”

Má Chu tức tới nỗi cúp ngang luôn.

26.

Thật ra Giang Tịch không biết video kết thúc khi nào, bởi vì trước đó cậu đã ngủ mất rồi.

Ngày hôm sau tỉnh dậy thì thấy cuộc gọi kéo dài hai tiếng, tính toán thời gian, chắc là gần mười hai giờ mới cúp máy.

Hôm nay là thứ sáu, Chu Quý Niên còn phải tiếp tục dậy sớm đi làm, Giang Tịch suy nghĩ một chút, rồi gửi tin nhắn an ủi anh.

Đến khi cậu ăn sáng xong, đối phương vẫn chưa trả lời.

Đúng là vẫn còn bận nhỉ.

Bỏ qua nỗi mất mát khó hiểu trong lòng, Giang Tịch trở lại phòng ngủ thay quần áo, định đến siêu thị mua ít đồ để tối nay nấu lẩu ăn.

Gần đây nhiệt độ giảm, Giang Tịch mặc áo khoác cashmere và mang giày Martin rồi mà vẫn còn cảm thấy hơi lạnh, vì thế lại quấn thêm một cái khăn quàng cổ.

Cậu cầm lấy chìa khóa ở cái móc chỗ huyền quan cho vào trong túi, một tay đẩy cửa ra, một tay cầm bịch rác đặt ở cửa.

Vừa mới rời khỏi tiểu khu, đã có tiếng kèn ô tô vang lên phía sau Giang Tịch.

Cậu quay đầu lại nhìn, thì ra là người anh em.

Cậu đi đến bên cạnh xe, khom lưng chào hỏi: “Sao anh lại ở đây vậy?”

Người anh em: “Tới đón cậu đó, lên xe đi, hôm nay là ngày bận rộn cuối cùng của Chu Quý Niên, tối nay chúng ta cùng nhau đi ăn.”

Giang Tịch do dự hai giây rồi vẫn lên xe, lúc thắt dây an toàn cũng rất thuận lợi, “Cạch” một tiếng, dây an toàn thành công cắm vào chốt, lúc này cậu chợt nhớ tới dáng vẻ ngày hôm đó Chu Quý Niên cúi đầu dựa sát vào mình.

“Sao anh biết tôi ở đây vậy?”

“Hầy, không phải lần trước cậu có nhắc đến rồi hả, nhưng cậu không có nói là tòa nào tầng mấy hết, tôi đang định gọi điện cho cậu luôn này.”

“Chu Quý Niên nói với anh là hôm nay tôi nghỉ phép sao?”

“Đúng vậy, cậu ta còn nói là nhớ cậu nữa, nên tôi tới đây tìm cậu nè.”

Người anh em dùng giọng điệu vui đùa trêu chọc cậu, bảo là nửa tháng nay Chu Quý Niên nhớ nhung cậu biết bao nhiêu, Giang Tịch không nói gì, chỉ nhàn nhạt cười, vẻ mặt cũng không có phản cảm.

Giang Tịch: “Buổi tối ăn gì vậy?”

Người anh em ngâm nga theo tiếng nhạc trong radio: “Không biết nữa.”

Giang Tịch: “? Vậy bây giờ anh đưa tôi đi đâu vậy?”

Người anh em quay đầu sang rồi nháy mắt với cậu: “Cậu vẫn chưa đến nơi Quý Niên làm việc bao giờ nhỉ?”

27.

“Mời vào.” Chu Quý Niên cũng không ngẩng đầu lên.

“Tiểu Quý tổng, đây là tài liệu vừa được sắp xếp ạ.” Trợ lý đẩy cửa tiến vào, đặt một chồng văn kiện lên bàn Chu Quý Niên.

“Được, cảm ơn cô.”

Trợ lý chần chừ một lát, cuối cùng vẫn lên tiếng: “Ừm, bạn của anh tới, còn dẫn theo một người nữa ạ.”

Chu Quý Niên vẫn không ngẩng đầu: “Ừm, tôi biết rồi, chắc là người yêu của cậu ta thôi, để bọn họ trực tiếp vào đi.”

Trợ lý: “Ừm, đó là một vị tiên sinh ạ.”

Chu Quý Niên cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn về phía trợ lý: “Nam à?”

Trợ lý gật đầu.

Lúc này điện thoại trên bàn vang lên thông báo, Chu Quý Niên cúi đầu xuống nhìn.

Người anh em:【Tui dẫn Giang Tịch tới cho ông nè, mau mau sửa sang lại mình đi, đừng có gặp người ta mà lôi thôi lếch thếch đấy nhá】

Chu Quý Niên:!!!

Chu Quý Niên vừa rồi còn đang đắm chìm trong công việc, đột nhiên đứng lên, chạy tới cửa mở ra một khe hở nhỏ, vừa lúc nhìn thấy thang máy ở cuối hành lang mở ra, người anh em và Giang Tịch xuất hiện.

Anh lập tức xoay người lại dựa vào cửa, vẻ mặt hoảng loạn.

“T-t-tôi bây giờ trông có lôi thôi lắm không?” Chu Quý Niên đưa tay lên sửa lại cổ áo, nghĩ thầm may mà sáng nay trước khi ra ngoài đã cạo râu, thay quần áo rồi.

Trợ lý giơ ngón tay lên chỉ vào đầu mình: “Chỗ này ạ, có một nhúm tóc vểnh lên.”

Chu Quý Niên đưa tay lên vuốt: “Bây giờ được chưa?”

Trợ lý giơ ngón tay cái với anh.

Chu Quý Niên gật đầu, hít sâu hai hơi, xoay người nắm lấy chốt cửa chuẩn bị mở ra.

“Cạch”!

Cửa từ ngoài đẩy vào trong.

Chu Quý Niên lùi lại hai bước, che mũi chậm rãi ngồi xổm xuống.

28.

Người anh em ngồi trên sô pha cúi đầu: “Tui xin lỗi…”

Giang Tịch đưa tay ra chỉnh đầu của Chu Quý Niên: “Không được ngửa đầu.”

Hai tai đều bị tay Giang Tịch ấn vào, nó lập tức nóng lên với tốc độ phóng tên lửa.

Chu Quý Niên dùng khăn giấy bịt mũi lại và nói với cái giọng nghèn nghẹt: “Ừ ừm, tôi không cử động nữa.”

Người anh em nhìn chằm chằm mũi chân mình: “Nhưng mà cái cửa của ông cũng có vấn đề đó, sao lại có thể mở ra từ hai hướng vậy chứ?”

Giang Tịch lại rút một tờ khăn giấy, cẩn thận xé ra và xoắn lại rồi đưa cho Chu Quý Niên: “Anh nhét tạm nhé, chắc là sẽ ngừng chảy máu nhanh thôi.”

“Cảm ơn cậu.” Chu Quý Niên ném đống giấy ướt trong tay xuống, nhận lấy cục giấy mới, liếc nhìn Giang Tịch vài cái, hơi xấu hổ quay đầu đi, nhét vào mũi xong mới quay đầu lại.

Mãi không được để ý, người anh em đột nhiên ngẩng đầu: “Tui cũng xin lỗi rồi mà! Ông không thể…”

Chu Quý Niên cười ngại ngùng: “Cậu mặc cái áo khoác này rất đẹp.”

Giang Tịch cũng cười, cậu vươn tay ra rót cho anh ly nước: “Tối nay đi ăn ở đâu vậy anh?”

Người anh em: “…”

29.

Giang Tịch vào nhà vệ sinh, Chu Quý Niên vội vàng ngồi sang bên cạnh người anh em.

“Sao ông không nói trước tiếng nào đã dẫn người ta đến vậy hả?”

Người anh em vò đầu: “Ủa? Không phải ông kêu tui dẫn đến hả?”

“Làm gì có! Tui bận tới nỗi quên trả lời tin nhắn của Giang Tịch luôn đây nè, làm gì có thời gian nói chuyện với ông!”

“Ủa đâu, rõ ràng là dì nói hôm nay cậu hết bận, muốn cùng cả đám đi ăn chơi mà.”

Chu Quý Niên sửng sốt: “Má tui á?”

“Ừa, dì nói hôm qua ông đã lên kế hoạch rồi, sợ hôm nay bận quá lại quên mất, nên đã giúp ông nói với tui mà.” Người anh em thấy Chu Quý Niên mờ mịt, cậu ta cũng mờ mịt theo, “Vậy là ông không biết chuyện này hả?”

Chu Quý Niên đang định nói thì Giang Tịch trở lại.

“À, tui biết tiệm lẩu kia ngon lắm, vừa hay Giang Tịch cũng muốn ăn nè, thấy sao? Nếu ông thấy được thì giờ tui đặt luôn.”

“Ô kê, ông đặt đi, tui còn vài việc phải làm nữa, tui sẽ tranh thủ xử lý cho xong.”

Giang Tịch lại ngồi xuống sô pha, bưng tách trà của mình lên nhấp một ngụm.

“Đi đi, làm nhanh lên nhá.”

Sau khi ngồi trở lại bàn làm việc, Chu Quý Niên cười với Chu Quý Niên một cái, rồi trốn sau màn hình máy tính bật WeChat lên.

【Đại Niên khều người anh em và nói “Dé”! 】

30.

Bởi vì có sự tồn tại của Giang Tịch, hiệu suất của Chu Quý Niên tăng lên gấp đôi, anh kết thúc công việc sớm và cũng thành công xin cấp trên tan làm trước một tiếng.

Từ công ty đến tiệm lẩu chỉ có hai mươi phút đi xe, đoạn đi ngang qua trung tâm thành phố có thể sẽ kẹt xe nên lúc này bọn họ xuất phát là thích hợp nhất.

Người anh em tự mình lái xe rời đi, còn Giang Tịch vô cùng tự nhiên lên xe của Chu Quý Niên.

“Khăn quàng cổ của tôi, để ở văn phòng của anh rồi.”

Bọn họ đã rời khỏi công ty được năm phút, Giang Tịch sờ cái cổ trống rỗng của mình, đột nhiên nhớ tới chuyện này.

“Vậy bây giờ tôi quay xe về lấy nhé.”

“Không cần đâu, lần sau anh có thời gian tới cửa hàng thì đem cho tôi đi.”

Bên trong xe rất yên tĩnh, radio cũng không có bật, hai người đều rất tự nhiên, Giang Tịch không nói nhiều lắm, mà Chu Quý Niên cũng không cố ý tìm lời để nói.

Tấm kính phản chiếu khuôn mặt Giang Tịch nhìn ra ngoài cửa sổ, Chu Quý Niên trộm nhìn cậu lúc đang chờ đèn đỏ.

“Đèn xanh rồi kìa.” Giang Tịch quay đầu lại, đối mắt với Chu Quý Niên.

“À ờm.” Như vừa tỉnh dậy từ trong giấc mộng, Chu Quý Niên nhanh chóng dời tầm mắt đi và giẫm xuống chân ga.

Giang Tịch nhìn chằm chằm góc nghiêng của anh một lát, không nói gì cả, quay đầu tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ.

Trong hình ảnh phản chiếu, cậu chậm rãi nở nụ cười.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv