Bánh bao nhỏ Ô Trạch Vũ ngửa đầu, biểu tình trên mặt có chút căng thẳng.
“Bánh Bao, em nhìn gì thế?” Cảnh Hoán khó hiểu ngẩng đầu lên nhìn, Bánh Bao đã ngửa đầu được một lúc rồi.
Bánh Bao vẻ mặt buồn rười rượi, “Em muốn hắt xì.” Bé thấy mũi cứ ngưa ngứa, rất khó chịu.
Hắt xì cần phải ngửa đầu sao?
Bánh Bao bĩu môi, quay đầu nhìn người ngồi bên cạnh tay thì cầm báo mà mắtlại liếc sang phía mình, chớp mắt mấy cái, kêu lên, “Ông nội, Bánh Baomuốn hắt xì.”
Tay ông cụ run lên, “Hắt xì? Thế hắt đi, nhìn mặt trời mà hắt.”
Bánh Bao liếc xéo, “Ánh nắng làm mắt đau lắm.” Không phải vừa nãy bé đã nhìn lâu lắm rồi hay sao! Đến cổ cũng khó chịu luôn!
Ông cụ nhún vai, “Không có cách nào, chịu chút rồi hết thôi à.”
Bánh Bao nhăn mũi, ngứa quá đi mất!
Đúng lúc này Ô Thuần Nhã từ trên lầu đi xuống, liếc mắt đã biết là dáng vẻ mới tỉnh ngủ dậy.
“Phụ thân~” Chân nhỏ lạch bạch, Bánh Bao chạy tới chỗ cậu, ôm chân cậu ngẩng đầu lên nhìn, oán giận, “Phụ thân đã mấy hôm không nấu cơm cho Bánh Bao rồi đó, lại còn ngủ nướng nữa.” ╭(╯^╰)╮
Ô Thuần Nhã nắn nắn cái môi đang chu ra của Bánh Bao, nắm lấy móng thịt của bé chậm rãi dắt đi, “Gần đây phụ thân hơi mệt.” Thật ra là cái tên lưu manh đáng chết kiamỗi ngày đều ném mình lên giường lăn qua lộn lại gây sức ép mấy lần, cậu sắp sửa bị anh đè chết rồi.
Tư Không Khải đảo mắt, nói với cậu,“Gọi bác sĩ tới xem sao, không khéo lại bị bệnh gì.” Kỳ thật ông muốnhỏi là lẽ nào lại mang thai rồi? Nhưng mà đang có mặt Bánh Bao ở đây,ông cũng không tiện mở miệng.
Bánh Bao ngửa mặt nhìn Ô Thuần Nhã, đi đến sofa kéo cậu ngồi xuống xong, khẩn trương nói, “Để Giang thúcthúc tới xem cho phụ thân nha.”
Ô Thuần Nhã gật đầu, “Biết rồi, cha con đã gọi điện cho thúc ấy rồi, nói là buổi tối sẽ đến.”
Tư Không Khải nói thầm, “Tốt nhất là mang thai, sinh thêm cho nhà Tư Không một tên nhóc bụ bẫm béo mập.” Càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng rấtcao, nét mặt già nua lộ rõ vẻ hoan hỉ.
Ô Thuần Nhã không nghethấy, nhưng Bánh Bao thì có, bé bĩu môi, bé muốn em gái cơ, nhà Tư Không toàn là đàn ông, điển hình của việc dương khí quá mạnh.
“Phụthân, Bánh Bao muốn hắt xì.” Mũi không thoải mái khiến Bánh Bao phảinhăn mặt, sáng sớm bé đã bị trận hắt xì này tra tấn khổ sở muốn chết!
Ô Thuần Nhã ôm Bánh Bao vào lòng, cho bé ngẩng đầu ngồi lên đùi mình,vươn tay xoa xoa mũi bé, sau đó lại nhéo nhéo chóp mũi nho nhỏ, lặp lạiba lần, Bánh Bao mới ngửa mặt hắt xì ra được.
“Hắt ~~~ xì ~~~” Hắt xì mấy cái xong, Bánh Bao thoải mái khoan khoái.
“Phụ thân xoa xoa vẫn là thoải mái nhất, con vừa rồi xoa đau ơi là đau!”Nghiêng thân bổ nhào về phía cậu, bé chụt một cái hôn lên mặt phụ thân.
Tư Không Cảnh Hoán nhìn thấy, không đồng ý nghiêng đầu, “Thói quen này của Bánh Bao phải sửa đi.”
Bánh Bao bĩu môi, còn mít mới sửa!
Ô Thuần Nhã cũng gật đầu, lại nắn nắn cái miệng chu chu ra của bé, “Vềsau lớn rồi chẳng lẽ còn phải để phụ thân xoa mũi giúp con hắt xì sao?”
“Đương nhiên rồi, phụ thân vẫn phải xoa xoa cho con.” Chu miệng, Bánh Bao ngẩng đầu nói.
Vươn tay điểm chóp mũi bé, Ô Thuần Nhã cười nói, “Học ai cách không thèm không nói lý như vậy.”
“Học cha ạ!” Nói hết sức đúng lý hợp tình.
Ô Thuần Nhã giật giật khóe miệng, bất đắc dĩ nhìn Bánh Bao, trừng mắt,“Con học ở cha cái khác không được à?” Nói xong chính bản thân cũng cảmthấy không ổn, hình như nam nhân chả có cái ưu điểm gì sất, một thân đầy khuyết điểm, tự cao, tùy hứng, bá đạo, ngang ngược không thể nói lý,hành động thì thô lỗ, không biết tiết chế! (ãnh đẹp trai ãnh có quyền ~)
“Thôi quên đi, đừng học gì của cha con cả.” Nếu dạy con thành một người có cái tính như thế, cậu sẽ buồn bực chết mất.
Bánh Bao bĩu môi, cha bé có gì không tốt chứ, thương phụ thân nhiều biết bao nhiêu, nhìn coi cha mỗi ngày thương yêu phụ thân thế nào, phụ thân cònkhông buồn rời giường nữa cơ mà.
Tư Không Khải cũng không ủng hộbĩu môi, khỏi cần nói, biểu tình của hai ông cháu nhà này hết sức thốngnhất, “Viêm Nghiêu ngay thẳng nhất đó!” Lời này ngay cả lão quản gia bên cạnh nghe xong cũng thấy điêu.
Ô Thuần Nhã nhướn một bên màynhìn ông cụ, mấy ngày nay ở chung cậu đã nhìn thấu bản chất của ông rồi, chính là bề ngoài khí phách bên trong nhão nhoét, hơn nữa khi đối diệnvới Tư Không Viêm Nghiêu, chậc chậc, cứ như chuột thấy mèo, ôm đuôi chạy té khói.
Cậu thản nhiên mở miệng, “Giờ anh ấy không ngay thẳng cũng không được.”
Ông cụ chớp mắt mấy cái, nhớ tới quá khứ của thằng con thứ hai, đúng là rất huy hoàng. Được rồi, con dâu thứ của ông nói chuẩn lắm, giờ thằng connó không ngay thẳng cũng không được, ngay cả ông cũng biết, con của ôngmà dám làm loạn, vợ nó sẽ lập tức dẫn cụ ông ra ngoài liền!
“Khụ, Thuần Nhã à, mấy ngày nay thân thể con không thoải mái thì ở nhà nghỉngơi nhiều một chút, đừng làm gì cho thêm mệt.” Buổi tối ông là hay nghe thấy vài động tĩnh truyền ra từ phòng thằng con thứ lắm, ai u, ông đỏmặt rồi đây này.
Ô Thuần Nhã gật đầu, “Con đã nói cùng giáo sưrồi, quyết định tìm công việc thực tập trước đã, giáo sư cũng đã đồngý.” Tình huống của cậu đặc biệt, cho nên trường học rất chiếu cố cậu.
Tư Không Khải cầm tách trà, khó hiểu nhìn cậu, “Thực tập? Đi đâu?”
Ô Thuần Nhã vươn tay cầm hạt dẻ được đặt trên bàn, bóc cho hai nhóc conđang ngồi chơi cờ nhảy ở một góc ăn, Bánh Bao thích ăn hạt dẻ sao đường, bé không thích ăn loại hạt dẻ sao đường đã bóc sẵn vỏ, thế nên mấy loại hạt dẻ bóc sẵn vỏ sao đường bán ngoài đường bé đều không thèm ăn, đãthế lại còn lười bóc vỏ, mỗi lần đều phải để phụ thân bé bóc vỏ xong bỏvào miệng cho mới chịu.
Bóc mấy miếng đút cho hai nhóc kia xong, Ô Thuần Nhã mới trả lời Tư Không Khải, “Còn chưa nghĩ ra ạ, con họcchuyên ngành tiếng Pháp, hiện tại có một vài công ty tuyển dụng phiêndịch, con định đến đó xem sao.”
Tư Không Khải không vừa lònglắm, xụ mặt nói, “Công ty nhà mình lớn như vầy, chẳng lẽ không có chỗcho con? Có khả năng sao còn muốn đi phục vụ cho người ngoài chứ!”
Ô Thuần Nhã sửng sốt, vừa cúi đầu bóc hạt dẻ vừa nghĩ, lời ông cụ nói cũng khá đúng.
Bánh Bao thấy phụ thân cúi đầu, cảm xúc hình như trầm xuống, bé không khỏiquay đầu về phía Tư Không Khải, cả giận nói, “Phụ thân muốn tự lực cánhsinh, không cần ông quản nhiều như thế!”
Lời nói của tiểu tử kia hết sức sắc bén, Ô Thuần Nhã ngẩng đầu nhìn con, thấy bé còn thở phìphò trừng ông cụ, lập tức ôm bé vào lòng, cúi đầu nói, “Sao có thể nóichuyện với ông nội như vậy, phụ thân dạy con thế nào!” Nói xong còn vỗlên mông Bánh Bao.
Bánh Bao ủy khuất bĩu môi, chớp mắt to nhìnphụ thân, trong mắt long lanh ánh nước như sắp khóc, bé cảm thấy phụthân không yêu mình nữa, vì cái lão xấu xa này mà phụ thân đánh môngbé.
Ô Thuần Nhã thấy bé muốn khóc, trừng mắt, “Không được khóc!”
Mím môi, Bánh Bao hít hít nước mũi, nghe lời không dám khóc.
Tư Không Cảnh Hoán chỉ có thể lo lắng suông, bé biết giọng điệu của BánhBao có hơi quá đáng, nhưng không thể đánh em ấy như thế được.
“ Ô thúc thúc...”
“Cảnh Hoán không được nói vào.” Cậu cúi đầu nhìn con, “Mau xin lỗi ông nội,phụ thân dạy con cái gì con đều quên hết rồi phải không?” Thằng bé nàycàng lúc càng bướng bỉnh, nếu không dạy dỗ sẽ trở nên không ngoan.
Bánh Bao dẩu môi không nói gì, cúi đầu xoắn ngón tay.
Ô Thuần Nhã vươn tay đặt bé đứng xuống đất, nhàn nhạt nói, “Ngẩng đầu nhìn phụ thân.”
Bánh Bao mắt to đen bóng nhìn phụ thân, ủy khuất cực kì.
Tư Không Khải cũng chỉ có thể lo lắng suông, ông thực sự không cảm thấygiọng điệu nói chuyện của Bánh Bao có gì không phải, bởi vốn dĩ, ở đáylòng ông cụ, vị này là cụ của ông, giáo huấn ông một hai câu cũng làbình thường. Cho nên thấy hành động của Ô Thuần Nhã, ông ở bên cạnh cóchút ngồi không yên. Ông há miệng muốn nói gì đó, nhưng lại bị lão quảngia ngăn cản, ông quay đầu khó hiểu nhìn lão quản gia, thấy ông ấy lắcđầu ý bảo ông đừng xen mồm vào, cũng đành ngồi yên theo dõi.
Nghiêm Võ thì lại đồng ý với hành động của Ô Thuần Nhã, kia là đứa nhỏ cậusinh ra, mặc kệ bé có là cụ hay lão tổ tông gì gì đó, đều không có ýnghĩa gì với người ta hết. Con làm sai đương nhiên phải dạy dỗ, ông làmông nội sao lại định quấy rối thế.
“Bánh Bao, phụ thân dạy conthế nào, phải nói chuyện với trưởng bối ra sao?” Ô Thuần Nhã trên mặtkhông có biểu tình gì, mỗi khi cậu mang dáng vẻ thản nhiên không chútthay đổi như vậy đều khiến Bánh Bao trong lòng run run.
Bánh Bao nhéo nhéo thịt ở eo nhỏ, khụ, nếu bé thực sự có cái gọi là eo.
Bé nói, “Phải kính trọng trưởng bối, không được trừng mắt với trưởng bối,cũng không được cướp lời của trưởng bối, không được hô to gọi nhỏ vớitrưởng bối.” Nói xong bé nhìn phụ thân, dẩu môi, “Nhưng mà ông nội mắngphụ thân!”
Ô Thuần Nhã nâng tay nhéo mặt bé, “Ông nội là trưởngbối, phụ thân sai chuyện gì bị ông mắng là chuyện nên làm, nhưng con thì không được phép quát ông nội, biết chưa?”
Bánh Bao ủy ủy khuất khuất gật đầu, được rồi, bé là vãn bối, bé là trẻ con.
Bé quay đầu nói với ông cụ, “Ông nội, Bánh Bao sai rồi, Bánh Bao xin lỗi ông.” Bé nhịn!
Tư Không Khải lập tức xua tay, “Không sao, không sao, Thuần Nhã à, BánhBao còn nhỏ, con đừng nói nó.” Ai biết cụ ông có mang thù hay không, nhỡ về sau lại tính kế ông thì ông biết làm thế nào giờ.
Ô ThuầnNhã quay đầu nhìn ông cụ, “Bác không thể chiều nó như vậy được, trẻ nhỏlà phải dạy dỗ.” Nói xong lại nhìn Bánh Bao, nghiêm túc nói, “Còn để phụ thân nghe thấy con nói chuyện với ông nội như thế, phụ thân sẽ đánhmông con.”
Bánh Bao theo phản xạ dùng hai móng thịt bảo vệ mông, chu môi nói, “Con biết rồi ạ.” Phụ thân đánh đòn tuy không đau, nhưngmất mặt quá trời.
Tư Không Cảnh Hoán nhanh chân vươn tay kéoBánh Bao ôm vào ngực, ngẩng đầu nhìn Ô Thuần Nhã, khuôn mặt nhỏ nhắnnghiêm túc nói, “ Ô thúc thúc, thúc cứ yên tâm, con sẽ trông chừng BánhBao.” Bị đánh đòn sẽ đau lắm, tuy rằng nhóc chưa bị đánh bao giờ, nhưngBánh Bao nhiều thịt như thế, bị đánh một cái nhất định sẽ rất đau.
Ô Thuần Nhã gật đầu, nói với Tư Không Khải, “Chuyện bác nói con sẽ cẩnthận cân nhắc, chờ Viêm Nghiêu về con thử nói chuyện với anh ấy xem thếnào.”
Tư Không Khải hết sức vừa lòng với câu trả lời của cậu,trong lòng ông cụ tuy không hi vọng Ô Thuần Nhã ra ngoài làm việc cholắm, nhưng người ta dù sao cũng là một người đàn ông, đâu thể nào muốn ở nhà làm chủ gia đình được.
“Lão gia, ngài lên lầu nghỉ ngơi đi, khi nào đến cơm tối tôi sẽ gọi ngài.” Nghiêm Võ nói với ông cụ, mấyngày nay ông cụ cứ hưng phấn quá mức, đến tối toàn bị mất ngủ.
Tư Không Khải không phản đối, đứng dậy lên lầu.
Ô Thuần Nhã thấy ông cụ lên lầu thì xoay người đi vào phòng bếp, vừa rồicậu đã nói với đầu bếp, buổi tối cậu muốn làm một ít bánh tart trái câycho hai nhóc con cộng thêm hai vị đại gia ra ngoài kiếm tiền kia….
Tư Không Viêm Nghiêu đi làm về tiện đường qua phòng khám đón Giang Võ, lúc ấy cảm giác của Giang Võ cứ như trúng giải thưởng trị giá năm trăm vạn, ngốc hề hề cười suốt cả đường đi.
Có thể ăn ké cơm, đây mới là chuyện khiến hắn vui nhất.
Lúc đến cơm tối, ông cụ nhíu mày nhìn Tư Không Dực Dương.
“Con là chạy về từ khe núi nào đây? Sao lại trở nên lôi thôi thế này” Kỳthật Tư Không Dực Dương không có biến hóa gì quá lớn, chỉ là râu mấyngày không cạo sạch, khiến gã mang chút vẻ u buồn tang thương. Hơn nữagã lớn lên rất đẹp trai, bây giờ khoác thêm cái lớp da này vào, chậcchậc, không biết chết mê chết mệt bao nhiêu cô rồi.
Tư Không Dực Dương không nhìn cha gã, nâng đũa gắp một miếng thức ăn cho con, “Mệtmỏi.” Mấy ngày nay gã buồn phiền hết sức, ngoại trừ văn phòng không muốn đi bất cứ đâu. Nếu không lấy công việc gây mê chính mình, không chừnggã lại không kiểm soát được bản thân, mà chạy đi tìm Mạc Tuấn Nghị.
Tư Không Viêm Nghiêu nhét thịt bò đầy miệng, quay đầu nhìn anh anh, “Nghỉđi.” Gần đây anh trai đảm nhận lượng công việc có chút quá mức, hôm naythừa dịp ông cụ hỏi, anh cũng nhắc nhở.
“Khỏi, anh cơm nước xong ngủ một lát là ổn.” Tư Không Dực Dương lắc đầu cự tuyệt, nhưng thực sựgã ngủ cũng không được ngon, mỗi khi nhắm mắt lại liền thấy bóng dángMạc Tuấn Nghị.
Ô Thuần Nhã ở cạnh kéo kéo áo Tư Không ViêmNghiêu còn muốn nói thêm gì nữa, lắc đầu, nhẹ giọng nói, “Tuấn Nghị tạmnghỉ học, có thể là hai người bọn họ xảy ra vấn đề.” Hôm trước đến lớpthì gặp Mạc Tuấn Nghị đang làm thủ tục xin nghỉ, thoạt nhìn hắn thậtkhiến người ta lo lắng.
Tư Không Dực Dương nghe thấy lời Ô ThuầnNhã nói, tay gắp đồ ăn ngừng lại một chút, sau đó lại như không có việcgì cúi đầu ăn cơm, mỗi tội ánh mắt nhìn cơm trắng trong bát có hơi hungác.
Tư Không Viêm Nghiêu nheo mắt nhìn anh trai, cười lạnh mộttiếng, “Tự chuốc lấy.” Lúc trước anh đã khuyên anh mình, với tính tìnhcủa Mạc Tuấn Nghị, nếu hắn tìm đến ổng thì thể nào cũng có ý định nghiêm túc dài lâu, nhưng ổng lại không nghe, giờ hối hận rồi phải không? Đáng đời.
Giang Võ ở một bên cúi đầu ăn cơm, nhìn không chớp mắt,nhưng thỉnh thoảng lông mày lại nhướn lên một chút thể hiện giờ phút này hắn đang ham hố hóng chuyện đến cỡ nào, ái chà, hóa ra giữa đại thiếugia nhà Tư Không và tiểu thiếu gia nhà họ Mạc là loại quan hệ này.
Cơm nước xong, một đám người ngồi ở sofa, Bánh Bao và Cảnh Hoán mỗi bé điều cầm một miếng bánh tart trái cây, khoái chí ăn đến trên mặt cũng dínhkem bơ.
Ô Thuần Nhã lấy khăn tay lau miệng cho hai nhóc, cười nói, “Hai tên ham ăn này.”
Bánh Bao ăn hết sức vui vẻ, cười tít cả mắt, “Phụ thân, cái này ngon quá.”
Cảnh Hoán gật đầu phụ họa, món này không quá ngọt lại rất ngon, nhóc rất thích, thiệt là thích luôn.
Tư Không Viêm Nghiêu tâm ngứa ngáy sán lại gần, bình thường vốn dĩ anhkhông ăn đồ ngọt, nhưng nhìn hai đứa kia ăn mà mặt mày hớn hở, đến cảcha già của anh cũng cầm một miếng lên ăn, tự dưng thấy thèm thèm, “Ngon lắm à?”
Bánh Bao gật đầu, chớp mắt, đề phòng như sợ bị cha cướp mất, cọ cọ người Cảnh Hoán.
Nam nhân nhướn mày, thử cắn một miếng, miệng chóp chép, gật đầu, “Ngon lắm.” Bảo bối tay nghề tốt, anh cũng muốn ăn.
Quay đầu nhìn Ô Thuần Nhã, nhướn mày ý bảo cậu cũng lấy cho mình một miếng.
Ô Thuần Nhã dở khóc dở cười, cắt một miếng bánh đưa cho anh, “Người lớn rồi còn tranh với hai đứa trẻ con.”
Vươn tay tiếp nhận, anh cắn hai miếng liền xong, lau lau mồm, “Em tay nghề tốt lắm.” Nói xong còn sán lại hôn lên má cậu.
Ô Thuần Nhã đỏ mặt đẩy anh ra, người này càng ngày càng bám dính, bây giờ cứ có cơ hội là lại sán tới ôm một cái hôn một cái hoài.
GiangVõ ở một bên thở dài, hắn thật không ngờ tới Tư Không Viêm Nghiêu lạibiến thành như vầy, xem ra Ô Thuần Nhã quả là có bản lĩnh dạy chồng.
“Lại đây để tôi bắt mạch cho cậu.” Hắn vươn tay nói với Ô Thuần Nhã.
Ô Thuần Nhã ngồi xuống bên cạnh hắn, vươn tay trái.
Giang Võ cẩn thận xem mạch, sau đó sắc mặt cổ quái nhìn Tư Không Viêm Nghiêu, lại nhìn sang Ô Thuần Nhã.
Tư Không Viêm Nghiêu khẩn trương nhìn hắn, “Có chuyện?”
Giang Võ đưa mắt liếc qua hai nhóc chỉ lo ăn kia, thấp giọng nói, “Anh cũngthật quá không biết tiết chế gì hết! Thân thể cậu ấy vừa mới chuyển tốtchút!”
Nam nhân sửng sốt, khó hiểu nghiêng đầu nhìn bảo bối đang đỏ bừng mặt, “Nói rõ ràng.”
Giang Võ thở dài, chỉ hận rèn sắt không thành thép nói, “Lúc trước thân thểcậu ấy hư nhược suy tổn lợi hại, tuy dạo này đã bổ thêm một chút, nhưngmỗi ngày anh đều gây sức ép với cậu ấy, nguyên khí vất vả lắm mới bù vào được lại mất hết sạch, không phải tôi đã nói với anh rồi sao, thân thểcậu ấy không thể chịu nổi nhu cầu kia của anh đâu, phải biết cấm dụcthích hợp!”
Vui, tiếng nói chuyện của Giang Võ càng lúc cànglớn, ngay cả hai đứa nhóc đang cúi đầu điên cuồng ăn cũng nghe thấy,huống chi là Tư Không Khải và Nghiêm Võ.
Tư Không Viêm Nghiêubất mãn nhíu mày, “Cậu nói có thể ngừng uống thuốc rồi.” Đã ngừng uốngthuốc vậy thì thân thể đương nhiên phải tốt rồi chứ.
“Là thuốc có ba phần độc! Tôi không phải đã nói làm đồ ăn bổ dưỡng cho cậu ấy sao!Cho dù cậu ấy có tốt lại hoàn toàn cũng không thể chịu nổi anh mỗi ngàyđè nặng hiểu không!” Hắn rống giận, đây là không tôn trọng người bệnhcủa hắn! Hơn nữa người bệnh của hắn còn là một mĩ nhân!
“Cấm dục một tháng!” Không nhìn ánh mắt sắp phun lửa của Tư Không Viêm Nghiêu, Giang Võ nghiêm túc hạ lệnh.
Ô Thuần Nhã gật gù đồng ý, gần đây nam nhân toàn quá mức, nhưng bản thâncậu lại không có khả năng phản kháng, chỉ có thể mỗi lần đều bị áp bức!
Tư Không Viêm Nghiêu không có biện pháp, còn tưởng lại có thêm một bánh bao nhỏ, đáng tiếc….
Bánh Bao ở một bên lắc đầu, bất đắc dĩ nói với Cảnh Hoán, “Ca, cha đáng thương nhỉ!”
Cảnh Hoán cũng phối hợp gật đầu, “Nhị thúc thật đáng thương.”
“….” Ô Thuần Nhã thật muốn tìm một cái lỗ mà chui vào, hai đứa nhỏ này đang nói cái gì đây!