Bánh Bao Nhà Ai

Chương 2: Bánh bao tập đi



Bánh Bao được một tuổi lẻ hai tháng thì bé bắt đầu tập đi, hai cái chân nhỏ trắng nõn như ngó sen run rẩy đứng lên, cánh tay bé bé núc ních dùng sức cầm lấy bàn tay to hơi lành lạnh của baba bé.

“Bước một bước được một quả táo tàu ngâm rượu, bước hai bước được một quả mơ, bước ba bước được một quả đào, bước bốn bước được một quả khế, thuận thuận lợi lợi tự mình đi không ngã, được một quả dưa hấu” Cũng không quản Bánh Bao nhà mình có hiểu hay không, Ô Thuần Nhã không ngừng mở miệng nhắc nhở.

Bánh Bao trừng đôi mắt to sống chết nhìn môi baba bé mở ra khép lại, bĩu môi, móng thịt buông tay baba bé ra, nãi thanh nãi khí lầm bầm, “Muốn hôn hôn, hôn hôn”

Ô Thuần Nhã vui vẻ, chụp lấy gương mặt mềm mại của Bánh Bao thưởng cho một nụ hôn vang dội, “Chụt!” (╯3╰)!

Bánh Bao không hài lòng xoắn xoắn tay, đầu ngón tay ngắn ngủn chuẩn xác chỉ lên môi, “ Hôn ở đây cơ”

Khóe miệng tươi cười của Ô Thuần Nhã bị xóa sạch, sau đó dưới ánh mắt mong đợi cùng dò xét của Bánh Bao, hung hăng đoạt đi nụ hôn đầu tiên của con mình!

Bánh Bao hài lòng, buông tay baba nhà mình ra,sau đó đi một vòng, bộ dáng rừ đầu tới cuối đều vững vàng ổn định.

Bé đắc ý, ba bé thì đen mặt.

Cái này là học từ ai đây! Cư nhiên mới chỉ hơn một tuổi có tí xíu thôi đã biết tính toán thiệt hơn rồi! Một cái Bánh Bao mới mọc được sáu cái răng đã biết giấu tâm tư! Đây rốt cuộc là con của ai a! Đứa nhỏ nầy khẳng định không phải con tui đâu! Cũng quá không thiện lương đi! (Nòi từ bố nó chứ ai!)

Tiểu ánh mắt không nhìn đến biểu tình ai oán xoắn xuýt của baba nhà mình, Bánh Bao quỳ rạp trên mặt đất đè lên quả dưa hấu thiệt bự có cân nặng không sai biệt so với bé (khoảng 11kg), sống chết ôm lấy, lăn qua lăn lại, lăn lại rồi lăn qua.

“Ăn ăn” Ngửa đầu, lăn đến bên chân baba bé. (﹃) nước miếng.

“…” Ô Thuần Nhã đầu đầy hắc tuyến, không chỉ bị lừa hôn, còn bị lừa mất một quả dưa hấu, thiệt là đau đớn mà.

(╯﹏╰)b(╯﹏╰)b(╯﹏╰)b(╯﹏╰)b(╯﹏╰)b(╯﹏╰)b(╯﹏╰)b(╯﹏╰)b

Năm Bánh Bao được hai tuổi, ra sức giẫm đạp cái chân vừa nhỏ vừa ngắn lôi kéo baba bé qua các gian bán đồ ăn vặt trong siêu thị,thế nhưng bé chỉ nhìn mà không đòi mua.

Ba bé ôm lấy bé, đi tới quầy bánh xốp chocolate mà khi nãy bọn họ đã lượn đi lượn lại bốn lần rồi, cầm hai túi bỏ vào xe đẩy, một tay ôm lấy Bánh Bao ánh mắt đang thẳng tắp nhìn chằm chằm vào túi bánh trong xe, một tay chậm rãi đẩy xe đẩy đến khu thực phẩm.

Vừa đi vừa hỏi Bánh Bao, “Muốn ăn vì sao không nói cho ba biết ?”

Bánh Bao nâng tiểu cánh tay lên ôm cổ ba bé, cái mông nhỏ ngồi lên cánh tay cong lên của baba , khuôn mặt trắng trẻo non mềm vô cùng thân thiết cọ lên khuôn mặt đẹp trai của baba, nãi thanh nãi khí nói, “Baba nghèo lắm, cho nên con ăn ở trong mơ là được rồi” (*như kiểu nhìn cá gỗ chép miệng tưởng tượng là ăn no rồi đó)

Nghiêng đầu hôn một cái lên mặt Bánh Bao, Ô Thuần Nhã không nói gì, nhưng trong lòng lại thấy chua xót. Không thể cho Bánh Bao một cuộc sống đảm bảo, đây vẫn luôn là điều khiến cậu khổ sở.

“Baba ” Tuy rằng thông minh trước tuổi, nhưng dù sao bé vẫn còn quá nhỏ, không hiểu lắm lời của mình đã tạo nên ảnh hưởng thế nào với baba bé, chỉ là đột nhiên ba bé trầm mặc khiến bé cảm thấy hơi hơi bất an.

“Ân? Còn muốn ăn gì nữa? Mua một cái bánh gato trái cây cho Bánh Bao ăn sau bữa cơm được không?” ôm con trai đến quầy bán bánh ngọt, cậu chỉ chỉ vào các loại bánh gato trái cây với đủ màu sắc bên trong hỏi.

Đưa đầu nhìn một chút, sau đó quay lưng về phía quầy tựa đầu vào vai baba bé, miệng còn nói, “Nhắm mắt làm ngơ, không nhìn thấy, không muốn ăn!”

Khóe miệng khẽ cong, cậu vỗ vỗ lưng con, nói với người bán hàng hai mắt lóe tim hồng nói, “Cho tôi một bánh gato dâu tây cho trẻ em”

Bánh Bao nghe xong rất vui vẻ, dùng sức gậm lên mặt của baba mình. Giọng nói non nớt mềm nhẹ đáng yêu, “Yêu baba nhất, cảm ơn baba !”

Một lớn một nhỏ tay nắm tay châm rãi đi đến quầy thu ngân, lúc đi ngang qua mọi người đều chú ý đến họ, có người còn nghi hoặc, là hai anh em đi mua đồ ăn? Người lớn ôn nhuận đứa nhỏ khả ái, hẳn là có con từ khi còn rất trẻ.

Ô Thuần Nhã nghe thấy không phản bác cũng không để ý, nhưng Bánh Bao lại không vừa lòng, liên tiếp kéo cậu gọi cậu là baba, đây là baba bé, không phải anh trai đâu! Chính là người baba duy nhất của bé!

Trước quầy thu ngân, Bánh Bao bước khập khiễng, cánh tay cầm một tờ tiền màu đỏ, cười đến khả ái nhu thuận với người thu ngân, nhân viên thu ngân nhìn vẻ mặt kia của bé liền cho bé hai cái kẹo que.

Bánh Bao cầm kẹo, nói cảm ơn, sau khi nhận tiền thối xong đem về cho baba , đi được hai bước quay đầu lại, nãi thanh nãi khí hô: “ tiểu mĩ nhân tỷ tỷ hẹn gặp lại, lần sau em muốn kẹo nổ nhé!”

Để lại một đám người dở khóc dở cười.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv