Tác phẩm: Sông băng dần ấm - chương 48
Tác giả: Tần Hoài Châu
Edit: Mia
__________
Mấy hôm không về nhà, Lâm Tri Dạng nhắn tin cho Úc Triệt xong là chìm vào sofa, "Đã quá đã, nhà mình thoải mái nhất."
Mạnh Dữ Ca tin mới lạ: "Nhà thoải mái đến đâu cũng không bằng nơi có mỹ nữ."
Nhắm mắt nở nụ cười ngốc nghếch, nghiêng đầu: "Nói câu nào đúng câu đó."
Úc Triệt nói "nhớ em" đó, thật là đáng yêu quá đi.
Huhu, muốn chọc chọc cái mặt ai đó.
Mạnh Dữ Ca mua mấy món đặc sản bên kia, vừa rồi bên nhà Úc Triệt đã định lấy ra nhưng Lâm Tri Dạng bảo Úc Triệt không ăn.
Lâm Tri Dạng thuận tay mở một túi, "Lúc nãy đưa Hà Thấm về có nói gì không?"
Say đến mức đó vẫn không tận dụng cơ hội để tỏ tình?
Mạnh Dữ Ca lấy đồ trong vali ra, không nhìn lên: "Không gì, mấy lời trẻ con thôi."
Không gì là có gì, Lâm Tri Dạng thấy bất lực. Hơn có mấy tuổi đời mà cứ bảo người ta trẻ con này, trẻ con nọ? Cô nhỏ hơn Úc Triệt năm tuổi nhưng chưa bao giờ nghe Úc Triệt bảo cô trẻ con.
Tư duy của Mạnh Dữ Ca bắt đầu lạc lõng.
Lúc đưa Hà Thấm đến cửa, biết trong nhà có người: "Em vào đi, ngủ sớm."
Hà Thấm không chịu thua, một hai giữ chặt tay Mạnh Dữ Ca, mùi rượu cứ thoang thoảng trong gió, nghiêm túc: "Chị tổ trưởng, tính từ ngày hôm nay, em sẽ đợi nửa năm."
Đèn hành lang mơ hồ, hai người chỉ cách xa nhau gan tất, hơi thở như hoà quyện vào nhau. Tuy rượu thôi thúc xao động nhưng không dám vượt qua.
Mạnh Dữ Ca thôi giả ngu.
Hà Thấm muốn đợi nửa năm, nếu không đáp lại thì sẽ đi.
Hà Thấm đã nói rõ và chỉ có nửa năm để suy nghĩ.
Mấy lời của Úc Triệt và Lâm Tri Dạng là đẩy thuyền trên sông hay thêm dầu vào lửa?
"Xem xem mà làm."
Về nhà, Lâm Tri Dạng và Úc Triệt bắt đầu yêu xa, tuy chỉ mất mấy chục phút đi xe.
Ngày nào Lâm Tri Dạng cũng gọi cho Úc Triệt trước khi ngủ, kể về hôm nay làm gì, ăn gì. Một ngày nọ, trước khi cúp máy, Úc Triệt bỗng nói: "Hát cho chị nghe."
Lâm Tri Dạng im lặng hai giây, chọn bài hát ru ngủ của Lỗ Tấn.
"Con voi hồng là con voi nhỏ, con voi hồng hồng, con voi nho nhỏ...)
(Tiểu hồng, tiểu tượng, tiểu hồng tượng, tiểu tượng, hồng hồng, tiểu tượng hồng; Tiểu tượng, tiểu hồng, tiểu hồng tượng, tiểu hồng, tiểu tượng, tiểu hồng hồng.)
(Lỗ Tấn tiên sinh nói rằng, con người cần phải học ở voi. Thứ nhất, da phải dày, đâm một nhát, chảy ra ít máu cũng chẳng sao. Thứ hai, chúng ta phải mạnh mẽ dẻo dai mà bước. Ta rất cảm tạ những lời của ông ta, bởi đầu mút dây thần kinh của ta rất nhạy, giống như một con cá vàng.)
Hai câu đầu, tuy Úc Triệt cố gắng nhịn nhưng tiếng cười vẫn thoáng hiện lên.
Một lúc sau, mọi thứ yên tĩnh. Úc Triệt ngủ rồi.
Lâm Tri Dạng hát xong, nhẹ nhàng nói: "Ngủ ngon, cục cưng."
Lâm Tiêu Kiều hẹn cô ra ngoài ăn cơm, Chu Ngọc vui vẻ mở phòng và thất vọng: "Người yêu đâu?"
"Nói chị ấy không đến rồi." Lâm Tri Dạng kéo bạn về chỗ.
Úc Triệt đã về Úc gia, hôm qua gọi điện hỏi thăm thì chị bảo ba không nhắc lại chuyện kia, nhưng chị hai có dạy dỗ mấy câu.
Văn Tử: "Đồ tồi."
Chu Ngọc: "Quá đúng, tại sao đi ăn cơm với bạn bè không dám đưa bạn gái theo!"
Lâm Tri Dạng: "......."
Chưa bao giờ thấy ai mắng mình như vậy.
Chỉ có mình Minh Tiêu Kiều nghe ba mẹ nói là sắp tới giỗ mẹ của Úc Triệt.
Ba mẹ nhắc đến mẹ Úc Triệt, thấy tiếc nuối, bảo bà là người dịu dàng lại tốt bụng.
Trong ba anh em Úc gia, Úc Hân từ ngoại hình đến tâm tư sắc bén, thích kiểm soát giống Úc An Tuần. Úc Thành lại là sự kết hợp của Úc An Tuần và vợ, tuy lịch lãm, thân thiện nhưng không mất vẻ uy nghi.
Minh Tiêu Kiều hỏi Úc Triệt giống ai.
Hai vợ chồng ngồi thảo luận một hồi, kết luận chị Úc Triệt giống mẹ, mày mảnh môi mỏng nhưng ngoại hình hơi lạnh lẽo. Chỉ là mắt mẹ Úc Triệt luôn ẩn chứa ý cười và gần gũi với mọi người. Úc Triệt thì ngược lại, từ nhỏ nội hàm, tuy lễ phép nhưng đối với ai cũng xa cách, nhạt nhoà.
Nói xong, ba Minh thở dài: "Trong ba đứa chỉ có con bé chưa kết hôn, vậy mà cũng không chịu để gia đình chăm sóc. Anh Úc sầu muốn nẫu ruột, giờ đầu tóc đã bạc trắng cả lên."
Minh Tiêu Kiều coi thường: "Chị Úc Triệt có việc có nhà, không lo cuộc sống, chỉ vì chưa thành gia lập thất mà bạc đầu à? Bác Úc già rồi, tóc bạc là chuyện đương nhiên chứ lo lắng gì cho ai?"
Làm cho ba mẹ cười, mẹ thẳng tay vỗ mông Minh Tiêu Kiều: "Con bé này, nói năng không biết lựa lời gì cả. Có gan thì nói trước mặt bác Úc ấy, xem xem ông ấy đánh chết con không."
Cơm nước xong xuôi, mấy người phân biệt. Minh Tiều Kiều cùng Lâm Tri Dạng đi dạo để tiêu cơm và sẵn đường kể cho bạn nghe.
Đêm tháng Bảy, phố rộng người đông, gió đêm mang theo âm thanh ồn ào của thành thị. Dưới ánh sáng sao là những ngọn đèn neon rực rỡ.
Lâm Tri Dạng nhai kẹo bạc hà trong miệng, đuổi mấy con bọ vo ve bên người. Cô lười biếng đạp trên đường đá, cảm khái với Minh Tiêu Kiều: "Nếu mẹ chị ấy còn sống thì tốt rồi, quá chăng chị ấy chỉ trầm tính chứ không như bây giờ."
Bữa cơm lần trước vẫn còn trong trí nhớ, Minh Tiêu Kiều vào thẳng trọng tâm: "Tôi thấy sau khi bên cậu chị ấy tốt lên nhiều."
Úc Triệt khá quan tâm đến Minh Tiêu Kiều, chị là người học giỏi nên cấp hai đã giải được đề cấp ba, chỉ Minh Tiêu Kiều học hành. Nhưng hai giai đoạn rất khác biệt, chị Úc Triệt năm cấp hai dịu dàng, thân thiện, dù chị lạnh lùng ít nói vẫn kiên nhẫn.
Khi đến cấp ba, Úc Triệt lạnh từ trong tới ngoài. Tuy không khắt khe nhưng giảng bài không cười, nghỉ ngơi cũng kín như kim. Đến lúc kết thúc buổi học chị sẽ đi ngay.
Đến mức Minh Tiêu Kiều nghĩ mình quá phiền, gọi điện cho chị bảo tự tìm gia sư.
Úc Triệt nói: "Tìm gia sư thì tìm, nhưng nếu giúp được gì sẽ giúp. Cuối cấp ba rất quan trọng, không được bỏ bất kỳ câu hỏi nào. Tiểu Kiều, đừng nghĩ nhiều, chị không thấy em phiền."
"Giờ tốt hơn nhiều."
Hương bạc hà mát mẻ còn trong miệng, Lâm Tri Dạng cảm thấy viên kẹo này giống Úc Triệt trước kia, cay đắng nở nụ cười: "Nhưng trước đó không phải vậy, lạnh lùng, tiêu cực và rất rất nhạy cảm, còn thích giấu chuyện trong lòng suy nghĩ một mình. Lúc đó tôi không biết hoàn cảnh gia đình chị ấy nên không hiểu, không thông cảm cho chị."
Bây giờ nói ra, trong lòng vẫn đau. Úc Triệt phải chịu bao nhiêu thương tổn? Mà cô đã từng bỏ chị lại một mình.
Mấy tháng một mình trong căn nhà rộng lớn, Úc Triệt chỉ có thể mượn rượu cho vơi bớt sầu đau.
"Hai người phải thật hạnh phúc." Minh Tiêu Kiều nhìn Lâm Tri Dạng. Đèn đường chiếu nhẹ vào gương mặt, dù không trang điểm vẫn tươi sáng và rạng rỡ động lòng người. Úc Triệt thích Lâm Tri Dạng, chắc một phần lí do là vì gương mặt này.
Nam nữ đều mê mệt, làm người ta ngưỡng mộ không thôi.
Nghiêm túc dừng bước: "Nếu cậu bỏ chị ấy đi thì tôi dám đảm bảo chị ấy gục ngã mất."
"Tôi hiểu."
Cô biết rõ bản thân có ý nghĩa như nào với Úc Triệt. Giống như Úc Triệt đối với cô quan trọng ra sao.
Họ không thế thiếu nhau.
Úc Triệt về nhà, Lâm Tri Dạng càng ít liên lạc với cô. Một là hy vọng cô có thời gian ở bên gia đình; hai là không muốn mang phiền đến cho cô.
Hôm qua "chúc ngủ ngon" xong, Úc Triệt yêu cầu gọi video.
Lâm Tri Dạng ngơ ngác, mở video: "Sao vậy chị?"
Úc Triệt ngồi bên mép giường, cầm điện thoại nhưng hơi không vui: "Sao hai hôm nay chỉ bảo "ngủ ngon" thôi?"
Người này chán ngấy việc trò chuyện với cô chăng?
Không có em cô ngủ không được, nhưng không nghe được giọng Lâm Tri Dạng cô càng khó chịu hơn.
Tối qua, mặc dù có chút mất mát vẫn không dám nói. Cho rằng Lâm Tri Dạng mệt nên muốn đi ngủ sớm. Cả ngày nay chả nói được mấy câu, mong nhớ cả buổi chỉ nhận được hai từ "ngủ ngon"?
Giận.
Trên video, Lâm Tri Dạng mang băng đô màu hồng, dường như mới đắp xong mặt nạ nên da mặt căng bóng.
"Sợ chị không tiện mà."
Giọng nói thấp thấp, không hài lòng: "Không có không tiện."
Lâm Tri Dạng cười, chân thành nhưng đôi mắt trêu chọc: "Dạ, cô Úc của em."
Mấy ngày không gặp nhau, dù bị trêu cũng không tức giận. Úc Triệt yêu thương nhìn Lâm Tri Dạng.
Ánh mắt làm lòng Lâm Tri Dạng xao xuyến: "Úc Triệt, em nhớ chị."
Úc Triệt nhìn xuống, nhẹ nhàng: "Chị cũng nhớ em."
Lâm Tri Dạng lại nghịch ngợm: "Vậy nói chuyện khoả thân không?"
Nhìn lên, Úc Truyện bối rối đến đỏ má: "Không."
Trêu chọc người ngay thẳng vui nhất, Lâm Tri Dạng giả vờ thất vọng: "Sao lại không nè?"
"Như thế...không phù hợp lắm." Đầu Úc Triệt đã có những hình ảnh không phù hợp với trẻ em.
"Có ai biết đâu mà, chỉ có chúng mình sao không phù hợp? Hơn nữa, chúng ta làm nhiều việc không phù hợp hơn rồi mà? Chị thích lắm đó."
Thẹn thùng hóa thành tức giận: "Lâm Tri Dạng!"
Lâm Tri Dạng ngửa đầu, cười mất hình tượng.
Úc Triệt nhấp môi, đợi bên kia cười xong mới phàn nàn: "Em ăn hiếp chị."
Lâm Tri Dạng thấy đủ liền thu, bắn một cái hôn gió: "Tại em thích chị."
Úc Triệt hỏi: "Thích bao nhiêu?"
"Không nói rõ được."
Miệng lưỡi tích cực, "Tác giả nói tiếng không giải thích được?"
Lâm Tri Dạng nhận ra miệng mồm Úc Triệt ngày càng linh hoạt. Không chỉ hôn tốt hơn mà kiếm chuyện cũng lên trình.
"Nói chung là muốn thấy chị. Em ăn uống, gặp ai hay làm gì cũng nhớ đến chị đầu tiên cả. Điều lạ là, dù chị không bên cạnh em nhưng bóng hình mãi trong em."
Nhận được câu trả lời mong muốn, Úc Triệt dịu dàng cười: "Chị cũng thế."
Lâm Tri Dạng không khoan nhượng: "Giáo sư đại học lại học Trương Phi?"
Úc Triệt nhăn mày, Lâm Tri Dạng lập tức ngồi thẳng người: "Úc Triệt, chị nghiêng qua xíu."
"Hửm?"
"Em muốn xem bức tranh trên tường."
Úc Triệt đứng lên, đưa máy ảnh về bức hoạ: "Con gái chị hai chị vẽ."
Cô không nói là quà sinh nhật vì cảm thấy ngày đó chả phải kỷ niệm đẹp gì của cả hai.
Khung ảnh lồng kính, người phụ nữ tóc dài được phác họa bằng bút chì đen. Điều đặc biệt nhất là phông nền: xanh da trời làm chủ đạo, nhẹ nhàng pha với chút hồng đào.
Thế nhưng Lâm Tri Dạng rất thích bức tranh này, thực sự là Úc Triệt.
"Tặng em có được không?" Làm chiếc túi khác, cũng có thể làm bìa cho sổ tay.
Úc Triệt suy nghĩ, tuy nói là quà cháu gái nhưng cô và Lâm Tri Dạng tuy hai mà một. Huống chi sau khi tặng cũng không thể không nhìn thấy. Được, cho em.
"Tất nhiên rồi."
Lâm Tri Dạng nhìn chăm chú vào bức tranh, cô đã tưởng tượng được nó in trên túi như nào, rất rất chờ mong: "Tuần sau gặp lại."
Muốn gặp tranh thì có.
Úc Triệt nghiêng ống kính, để bức tranh che khuất nửa khuôn mặt.
Lâm Tri Dạng: "?"