Băng Vệ Sinh Không Thành Vấn Đề

Chương 2



Người con trai cầm hắn không hề hay biết, ngay sau khi tính tiền ở quầy thu ngân lập tức đạp xe đạp trở về nhà, trong khoảng thời gian này cậu ta bị cái bao Sophie có cánh mình mới mua chửi rủa bao nhiêu lần, thí dụ như tóc của cậu ta sao lại quái như vậy, lão thổ khẳng định con nhỏ làm tóc lấy năm đồng rồi hớt như chó gặm, thí dụ như bên trong áo sơ mi của cậu ta còn mặc thêm cái tấm áo ba lỗ của mấy ông già mới chịu mặc, thí dụ như da của cậu ta tuy trắng nhưng mà thô ráp quá trời, thí dụ như thắt lưng của cậu nhìn qua cũng rất mảnh, thí dụ như cậu ta có phải cái kẻ mê sưu tập băng vệ sinh không….

Hắn ở trong lòng chửi rủa nhiều như vậy, cho dù hắn có mở miệng ra nói cũng chẳng ai nghe được, sự cô đơn của một bao Sophie có cánh rất ít người có thể lý giải được, hắn bị chủ nhân nhét vào trong túi nilon, lại cùng chủ nhân đi chợ xoay chuyển một vòng, chủ nhân mua một củ cà rốt, một miếng ớt miếng tiêu, một vốc tỏi cọng hành, đi ngang qua khu bán thịt tạm dừng trong chốc lát, cắn chặt răng, lấy tiền ra mua mười đồng tiền thịt heo, mới xoay người đạp chiếc xe cót két cót két rời đi.

Hắn bị chủ nhân không chút thương tiếc nhét vào trong xe, cùng cà rốt, cùng ớt, cùng tiêu chung một chỗ, mấy thứ rau quả khắp nơi cùng với hương vị kỳ quái xông hắn muốn ngất đi, hắn phẫn nộ nghĩ vì sao mình đã biến thành một băng vệ sinh thế mà còn giữ lại khứu giác, đợi cho đến khi xe đạp rốt cuộc tới nơi, hắn đã muốn bị xông đến sắp ngất đi, chủ nhân thật cẩn thận đem hắn bỏ vào trong một cái túi nilon nhìn qua sạch sẽ, sau đó rút ra bên hông một cái chìa khóa mở cửa, đối diện với một cô gái nổi giận đùng đùng, hắn nhìn thoáng qua cô này, phát hiện nàng không có mặc áo ngực, trên người khoác duy nhất có một cái áo thun bèo nhèo, miệng của nàng choen choét tựa như mới uống một ngụm huyết gà, nàng khinh thường nhìn lướt qua chủ nhân của hắn, tiếng nói pha lẫn tức giận “Sao trễ như vậy mới về? Anh không biết tôi chờ anh đến muốn đói chết rồi không?”

Tính tình của chủ nhân hắn tốt nên chỉ cười cười nói “Tiểu Phương, anh đi siêu thị, mua cho em chút vật dụng hàng ngày” Sau đó hắn phát giác bản thân trong cái bao to bị nâng lên cùng lời nói.

Tiểu Phương lướt nhìn qua cậu ta khinh thường nói “Băng vệ sinh! Hứa Tư anh là một thằng đàn ông đi mua cái này không thấy xấu hổ sao?”

Hứa Tư tựa hồ cũng không chịu nổi thanh âm sắc bén của nàng, một mặt lôi nàng, một mặt đối với mấy người hàng xóm tò mò chạy đến xem náo nhiệt nói xin lỗi, chờ sau khi vào trong phòng, cậu nhỏ giọng nói “Em không phải bảo trong điện thoại nói là em đến ngày rồi sao…Anh ở trong siêu thị thấy đang giảm giá nên mua cho em…”

Hắn vừa nghe lập tức không cao hứng, hắn rất muốn nói với Hứa Tư tuy hắn chỉ kém lúc thường có hai mao tiền, không thể chỉ vì hai mao tiền này liền xác định hắn là thứ rẻ tiền.

Tiểu Phương nghe thấy lời phân bua của Hứa Tư, hàng lông mi mảnh mai nhíu lại “Anh nói vậy là có ý gì? Tôi theo anh là vì cái gì cơ chứ? Mỗi ngày ăn không đủ no mặc không đủ ấm, cùng người khác nói về bạn trai tôi đều cảm thấy thật bẽ bàng! Anh nhìn anh xem, một dáng vẻ chả có gì thay đổi, nghèo kiết xác chẳng cách nào thấy được nắng mới, ngay cả tóc tai cũng chả ra hồn, kiểu tóc của mấy ông nhà binh còn nhìn đẹp hơn cái tóc chó gặm nhà anh, tôi thật sự mù rồi nên mới trước đây có thể về với anh!”

Hắn từ khi bắt đầu nghe trong lòng vẫn âm thầm phụ họa, nhất là ý kiến đối với kiểu tóc của Hứa Tư, hắn cùng với ý kiến của Tiểu Phương đạt đến sự thống nhất cao độ, nhưng câu nói kế tiếp của Tiểu Phương có phần hắn không thích nghe –”Còn nữa, anh đừng có cho tôi là mấy con ẻo lả chết trôi không biết trong lòng anh đang nghĩ gì, anh không phải thích cái thằng Trầm Quan à? Mỗi ngày đều mua ảnh chụp giảm giá của nó ***g vào trong khuôn, ghê tởm chết được!”

Hứa Tư sắc mặt tái nhợt nói “Tiểu Phương em đừng nói vậy, anh ấy là học trưởng hồi đại học của anh, anh ấy rất vĩ đại, là thần tượng của anh…”

Tiểu Phương hung hãn nhìn cậu “Cái thần tượng chó má gì? Có ai đem ảnh của thần tượng ***g vào trong ví đựng tiền không?Ghê tởm chết. Lão nương tôi chịu đủ rồi! Tôi chia tay với anh”

Hứa Tư cả người lẫn giọng nói đều hỗn loạn run rẩy từng chút “Không phải, thật sự không phải, Tiểu Phương, anh thích em, anh muốn cùng em kết hôn, em không nên hiểu lầm vậy, thật sự không nên hiểu lầm…”

Ánh mắt của Tiểu Phương càng thêm độc địa, giống như tất cả mấy con yêu nữ trong chuyện cổ, nàng đi từng bước một đến gần chỗ Hứa Tư “Anh thật ngốc, tôi vốn không muốn làm vợ anh đâu, chết mất”

Hứa Tư vươn tay giữ chặt lấy vạt áo nàng “Tiểu Phương, nghe anh giải thích, anh cùng với học trưởng không có chút quan hệ nào, anh chỉ muốn cùng em sống cùng nhau mãi mãi…”

Tiểu Phương hung hăng giãy khỏi cậu “Tráng ra! Cút qua một bên, ta sớm không chịu nổi cái thứ ẻo lả như anh rồi! Hừ, anh cùng hắn không có quan hệ, vậy muốn người khác có quan hệ với anh mới được à!”

Nàng vừa nói vừa vọt vào bên trong thay một bộ quần áo khác, xách một cái ví da nhỏ xinh xắn, một bên bấm điện thoại một bên vẫn xỉa xói khinh thường Hứa Tư đang còn chịu đả kích sâu “Còn thất thần làm gì, tôi với anh chia tay, mau tránh ra cho tôi” Nàng nói xong lại nắm lấy di động nhỏ giọng áp chế cơn tức nói “Ai du, em đã vứt cái thằng yêu quái ấy rồi, sao sao, anh chờ em ở đâu? Ngay tại chỗ nhà hàng Âu ăn mừng hả, tốt quá, thương ghê nha, Bạch Bạch”

Hứa Tư ngơ ngác nhìn gót giày cao gót của nàng giẫm bước, chỉ đành như một con gà rừng ngu ngốc ngốc cổ nhìn theo bóng đuôi nàng.

Sau khi nhận ra cánh cửa sắt bị hung hăng đóng lại, Hứu Tư mới có phản ứng lại, cậu bụm mặt, bất chợt khóc rấm rứt.

————————————————————————-

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv