Cảnh do tâm sinh. Lạc Băng Hà chưa hề biết sẽ có người có thể tạo ra cảnh tượng đẹp đẽ đến thế ——
Đứng dưới bầu trời xanh thẳm mênh mông bát ngát, dưới chân là đám mây mềm mềm màu trắng bao quanh, mùi thơm trúc xanh theo cơn gió lướt nhẹ qua mặt. Mỗi bước tiến về phía trước liền giống như đá thảy vào hồ xanh biếc, tạo nên từng cơn gợn sóng màu bạc. Yên tĩnh, thanh bình, thoải mái dễ chịu, phảng phất như có thể bao lấy hết thảy thế gian.
Nơi này là Thẩm Thanh Thu tâm cảnh. Dù Lạc Băng Hà vô cùng hiếu kì nhưng thủy chung không dám theo dõi, là Lạc Băng Hà muốn vĩnh viễn ở lại nhưng y lại không dám! Vào hôm nay, ở đây, Lạc Băng Hà bởi vì thời cơ gì đấy mà với đầu đội một chiếc vương miện bằng bạc, thân mặc gấm vóc huyền y, rốt cục đứng tại nơi này.
"Sư tôn......"
Ước chừng nửa năm trước, Lạc Băng Hà thu được mật báo đến từ Mạc Bắc quân, biết được ma tộc cấp cao ở Nam Cương liên hợp phản loạn, ý đồ lật đổ Ma Tôn thống trị. Bọn ma tộc này vì giành được thắng lợi mà không tiếc vận dụng số lượng lớn trân bảo ma tộc cùng thần khí, thậm chí còn đánh thức ma vật thượng cổ thuần chủng đã phong ấn vạn năm chỉ để chống lại huyết mạch thượng cổ thiên ma của y!
Đáng tiếc, đám người này làm việc không tinh vi, mỗi một bước kế hoạch đều bị Mạc Bắc quân dò rõ ràng. Lạc Băng Hà có thể làm sao? Y đành phải tương kế tựu kế, trên chiến trường một mẻ hốt gọn đám người này!
Sự tình đến đây đã nên chấm dứt rồi......
Không có bất kỳ vấn đề gì nảy sinh mới đúng.
Nhưng Lạc Băng Hà tuyệt đối không ngờ rằng, tại thời khắc mấu chốt nhất người thần bí đột nhiên xuất hiện. Hắn thi triển thuật pháp chưa từng nghe thấy, tấn công không kể địch ta, chẳng những phong ấn thần thức người ở chiến trường mà còn cưỡng ép tước đoạt tuổi thọ mọi người!
Bên trong chiến trường, tất cả mọi người trong nháy mắt đã già đi một ngàn tuổi.
Tu vi cao thì tuổi già sức yếu.
Tu vi thấp thì hóa thành bạch cốt.
Lạc Băng Hà vốn nên giống với những tên ma tộc khác, trong chớp mắt biến thành hình tượng lão già mặt đầy nếp nhăn, tóc trắng bạc, thân hình còng lưng. Nói không chừng còn kèm thêm miệng móm cùng ngón tay run rẩy. Nhưng hết lần này tới lần khác, sư tôn nhà mình đột nhiên xuất hiện, sử dụng toàn bộ linh lực bảo vệ y, nhận quỷ dị công kích mà đáng lẽ y mới là người chịu phải.
Lạc Băng Hà đã không nhớ rõ y đến Thanh Tĩnh Phong như thế nào!
Lạc Băng Hà càng không nhớ rõ......
Khi y ôm sư tôn gầy như que củi, phảng phất một giây sau liền muốn hưởng hết tuổi thọ mà chết già; khi y mạnh mẽ lao vào Thiên Thảo Phong, sau khi nghe sư thúc Mộc Thanh Phương nói"Không cách nào trị liệu, đã vô lực xoay chuyển trời đất", ma khí quanh người y phun trào đáng sợ biết bao nhiêu!!!
Toàn bộ thiên hạ đều cảm nhận được uy hiếp!
Toàn bộ thế giới đều hoảng loạn!
Lạc Băng Hà lại chú ý không được nhiều như vậy. Y chỉ biết, Thẩm Thanh Thu nếu là chết rồi, y cũng không muốn sống!
Về phần thiên hạ này......
Hết thảy đều muốn chôn cùng sư tôn nhà mình!!!
Nhưng là trước đó, Lạc Băng Hà còn có việc quan trọng hơn cần xử lý. Tỉ như, khi y đi đến thế giới khác sau khi chết, y cũng có thể lập tức tìm tới sư tôn nhà mình.
Dù sao máu thiên ma đã không còn thích hợp.
Y cần một lần nữa đánh dấu của mình lên sư tôn.
Thế là, Lạc Băng Hà một bên chiếu cố Thẩm Thanh Thu, một bên đọc khắp bí điển ma tộc cùng cổ tịch chính phái, trời không phụ người có lòng, rốt cục để y tìm thấy manh mối tại một quyển sách vô danh.
Nghe đồn thế gian có thần Tiêu Dao, pháp khí của hắn chính là làm ra dây đỏ kết nhân duyên.
Pháp khí này vẻ ngoài như dây đỏ, sử dụng sẽ tự động ẩn đi. Lúc sử dụng chỉ cần đem dây đỏ hệ buộc trên ngón vô danh hai bên, nếu một người chết đi, người kia dưới tác dụng của pháp khí cũng sẽ chết, đời đời kiếp kiếp gắn bó, yêu nhau hiểu nhau, không rời không bỏ!
Lạc Băng Hà tìm thấy nó ở bí cảnh nào đó. Kế tiếp, y tìm tới thần thức bị phong ấn của sư tôn nhà mình, sau đó đem dây đỏ buộc lên. Như thế, bọn hắn liền có thể vĩnh viễn lại không thể tách rời lần nữa.
Thần thức của Thẩm Thanh Thu cũng không khó tìm. Hoặc là nói, khi Lạc Băng Hà đi ra khỏi khung cảnh bầu trời rộng lớn, tiến sâu vào mộng cảnh hơn, y rốt cuộc tìm thấy người mình lưu luyến...!
Lúc này bộ dáng Thẩm Thanh Thu vẫn như trong trí nhớ.
Hắn nằm trên chiếc chõng tre, trên thân là chăn mỏng màu trắng che kín, lư hương trên bàn thấp ở bên trong tỏa một luồng đàn hương. Lá trúc lăn qua chao liệng từ trời rơi xuống, nhẹ nhàng rơi trên mái tóc dài đen nhánh của sư tôn, khung cảnh đẹp mắt vô cùng.
Lạc Băng Hà xoa xoa mặt, hai tay nâng niu dây đỏ kết nhân duyên, vô cùng thành kính hướng tới Thẩm Thanh Thu.
Hai chân giẫm trên lá trúc phát ra âm thanh.
Thẩm Thanh Thu nhíu nhíu mày, mơ mơ màng màng mở hé mắt. Chỉ cần liếc mắt một cái, hắn lập tức ngạc nhiên đến tinh thần phấn chấn, hoàn toàn không còn buồn ngủ!
Ngọa tào ngọa tào ngọa tào a! Cái tình huống đạp ngựa này là như thế nào!! Băng muội cầm trong tay cái gì? Không những dài mà còn thô, hơn nữa linh lực dồi dào. Quan trọng nhất chính là, cái đồ chơi này so với Khốn Tiên Tác còn đáng sợ hơn!
Ta muốn chết a! Băng muội, ngươi rốt cuộc chấp niệm sâu bao nhiêu đối với buộc chặt play vậy, thế mà phát rồ cầm dây thừng tìm đến cả trong mộng rồi! Bất quá còn tốt còn tốt, còn tốt là hắn kịp thời phát hiện, nếu không hôm nay khí tiết tuổi già khó giữ được, bị tiểu tử thúi này thừa lúc vắng mà vào!
Lúc này Thẩm Thanh Thu mặt ngoài gió êm sóng lặng, nội tâm điên cuồng phun tào.
Lạc Băng Hà là chúa tể mộng cảnh, đương nhiên nghe tất tần tật nội tâm sư tôn nhà mình! Ma Tôn đại nhân ngẩn người, sau đó nhu thuận đem "dây thừng" nhân duyên thu hồi vào trong ngực. Ý nghĩ của Lạc Băng Hà rất đơn giản: Vào giai đoạn đặc biệt này, hết thảy đều lấy sư tôn yêu ghét làm chủ. Sư tôn không thích nhìn thấy dây đỏ, y liền đặt nó ở nơi sư tôn không nhìn thấy tránh làm hỏng tâm tình của sư tôn. Về phần ngọa tào là có ý gì, đạp ngựa là có ý gì, buộc chặt play là có ý gì, thông minh như Lạc Băng Hà, hẳn là, đại khái, có lẽ, loáng thoáng đoán được một chút......
Thẩm Thanh Thu thấy thế, sắc mặt quả nhiên hòa hoãn không ít.
Hắn làm ra vẻ sư đạo uy nghiêm, hỏi: "Băng Hà, tại sao lại xuất hiện trong mộng vi sư?"
Không trách Thẩm Thanh Thu có thể một chút nhìn ra đây là mộng cảnh của ai. Dù sao hắn cùng Lạc Băng Hà ở chung chính là ban ngày ba ba ba, trong đêm ba ba ba, ngay cả khi ngủ, tiến vào trong mộng còn muốn tiếp tục ba ba ba. Một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày, liên tiếp gần năm trăm năm chưa hề gián đoạn. Thẩm Thanh Thu quá quen thuộc mộng cảnh của Lạc Băng Hà! Quen thuộc đến nỗi nếu mộng cảnh hóa thành tro, Thẩm Thanh Thu cũng có thể nhận ra được!
Nơi này rõ ràng không phải mộng cảnh của Lạc Băng Hà. Mà Lạc Băng Hà cũng không có khả năng thân mật với hắn ở mộng cạnh người bên ngoài. Cho nên, nơi này chỉ có thể là giấc mơ của Thẩm Thanh Thu. Tuyệt đối không sai.
Lạc Băng Hà nghe loáng thoáng nội tâm của Thẩm Thanh Thu, nhíu nhíu mày, sau đó cung kính trả lời: "Băng Hà chưa được sư tôn cho phép đã tự tiện xông vào, là Băng Hà không đúng. Chỉ là Băng Hà có nỗi khổ tâm vô cùng lớn, không thể không làm như thế, mong sư tôn thông cảm."
Thẩm Thanh Thu từ chối cho ý kiến "Ngô" một tiếng.
Lạc Băng Hà cười cười, lại hỏi: "Không biết sư tôn có nhớ được ma tộc phản loạn cùng người thần bí?"
Thẩm Thanh Thu sửng sốt: "Cái gì phản loạn? Người thần bí nào?"
Lạc Băng Hà cũng không cảm thấy kỳ quái, bình tĩnh xác nhận: "Sư tôn, người không nhớ sao?"
Sau một hồi, Lạc Băng Hà rốt cục thở dài, nói: "Xem ra sư tôn đã quên đi......"
"Bất quá, sư tôn cũng không cần lo lắng!"
"Dù phát sinh cái gì, Băng Hà đều canh giữ ở bên người sư tôn, tận tâm tận lực phục vụ sư tôn, không để sư tôn thụ nửa chút ủy khuất. Cho nên sư tôn......"
Lạc Băng Hà từ trong ngực móc ra dây đỏ, chững chạc đàng hoàng kết luận: "Người để đệ tử trói có được không?"
Thẩm Thanh Thu:???
Thẩm Thanh Thu:!!!
Đương nhiên không được!!! Quả thực bầu không khí bị hủy sạch! Băng muội, chúng ta có thể bỏ qua việc này hay không!!!
Thẩm Thanh Thu vô ý thức muốn sau tránh, nhưng nơi này là mộng cảnh, là nơi bị Lạc Băng Hà khống chế, Thẩm Thanh Thu căn bản không có cách nào làm ra động tác khác.
Hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn Lạc Băng Hà tới gần, nhìn xem Lạc Băng Hà cẩn thận quỳ gối một bên! Ngay lúc hắn coi mình như bánh chưng bị trói thành nhiều tư thế khác nhau, Lạc Băng Hà cẩn thận từng li từng tí nâng tay của hắn, đem dây đỏ quấn quanh trên ngón vô danh tay phải. Mà quấn quanh đầu kia là Lạc Băng Hà.
Không thể không nói, tình cảnh này xem ra có điểm giống mang nhẫn cưới.
Lạc Băng Hà vừa quấn quanh dây đỏ nhân duyên vừa nói: "Trong phản loạn ma tộc xuất hiện người thần bí rất lợi hại. Người trúng thuật pháp quỷ bí. Mộc Thanh, Mộc sư thúc cũng không có một chút manh mối chứ đừng nói đến chữa trị. Chỉ biết bí thuật đã ảnh hưởng đến thần thức cùng tuổi thọ của sư tôn! Giờ phút này thần thức sư tôn bị thương, ảnh hưởng ký ức; lại thêm tuổi thọ của người bị......"
Hắn dừng một chút, miễn cưỡng lộ ra tươi cười, lại nói: "Tóm lại...... Chuyện tiếp theo sư tôn yên tâm giao cho Băng Hà xử lý đi. Chỉ cần có nó, Băng Hà có thể thuận dây đỏ tìm tới sư tôn."
"Sư tôn, người đáp ứng Băng Hà, sau khi đi thế giới kia nhất định đừng đi quá nhanh, nhất định phải chờ Băng Hà có được không?"
Thẩm Thanh Thu rốt cục phát giác được Lạc Băng Hà không thích hợp.
Hắn vô ý thức bày ra diễn xuất sư tôn, ấm giọng khuyên nhủ: "Tiểu tử ngốc, khóc cái gì khóc. Việc đã đến nước này, ngươi cũng không cần chú ý. Không bằng thuận theo tự nhiên, nói không chừng còn có kinh hỉ không biết trước được. Còn nữa......"
Dây đỏ kết nhân duyên được giấu ở ngón áp út.
Lạc Băng Hà khống chế mộng cảnh cũng tiêu tán.
Thẩm Thanh Thu đưa tay vuốt vuốt đầu Lạc Băng Hà, nhẹ nhàng cười nói: "Vi sư tin tưởng Băng Hà. Chỉ cần là Băng Hà muốn làm, liền nhất định có thể làm được. Có Băng Hà ở bên bảo hộ, vi sư nhất định không có việc gì. Ngươi nhìn, Băng Hà không phải đã tìm được món pháp bảo này sao? Vi sư tin tưởng, chỉ cần Băng Hà không từ bỏ, liền nhất định còn có những biện pháp khác."
Lạc Băng Hà nghe vậy, không thể tin nói: "Sư tôn có ý là, sinh tử của người đều giao cho Băng Hà sao? Thế nhưng là, thế nhưng là......"
Phần tin tưởng này thật quá nặng nề! Sư tôn người vì sao có thể vững tin như vậy! Y thật không có cách nào a. Nếu là có một chút hi vọng sống, y cũng không làm đến bước này!
Lạc Băng Hà bực bội, chắp tay sau lưng đi qua đi lại ở trong giấc mộng.
Lạc Băng Hà nói: "Vấn đề thần thức cũng không khó giải quyết. Cái khó chính là vấn đề tuổi thọ! Tuổi thọ mỗi người đều có định số, không có khả năng vô duyên vô cớ gia tăng. Nếu muốn gia tăng tuổi thọ, chỉ có hai lựa chọn. Một, chính là giống người thần bí, cướp đoạt người khác tuổi thọ cho mình dùng! Thế nhưng sư tôn tất nhiên sẽ không nguyện ý làm như vậy! Bên trong Thánh Lăng ma tộc cũng không có tà ác bí bảo có thể cướp đoạt tuổi thọ người khác! Hai là tìm kiếm pháp khí hoặc bảo vật có khả năng gia tăng tuổi thọ. Nhưng thế gian không có pháp khí này! Nếu như thật sự có, cũng chỉ có pháp bảo trời ban mới có thể có công năng nghịch thiên như vậy. Chờ chút!"
Thiên đạo pháp bảo?
Lạc Băng Hà đột nhiên giơ tay lên. Bọn hắn đầu ngón tay bên trên buộc không phải pháp bảo trời ban sao!
Tham sống sợ chết là lẽ thường tình. Thông thường mà nói sẽ không có người nguyện ý tặng tuổi thọ. Nhưng Lạc Băng Hà không giống vậy! Vì Thẩm Thanh Thu, Lạc Băng Hà có thể cam tâm tình nguyện đem toàn bộ tuổi thọ đưa cho hắn! Huống chi Lạc Băng Hà còn có thượng cổ thiên ma huyết mạch chèo chống, tuổi thọ vốn so với bình thường ma tộc còn dài hơn.
Dây đỏ kết nhân duyên là pháp bảo trời ban, có thể để người yêu nhau đồng sinh cộng tử, gần nhau gắn bó, lại không mất hiệu lực dù gặp được bất kỳ tình huống gì! Nếu như có một người chết, người kia cũng chỉ có tử vong mới có thể là đồng sinh cộng tử.
Nhưng y là thượng cổ thiên ma, căn bản là chết không được! Cho nên, nếu là dây đỏ kết không cách nào làm cho hắn chết nhanh, cũng chỉ có thể làm việc khác, chính là đem tuổi thọ của y chia bớt cho Thẩm Thanh Thu để hai người sư đồ bọn hắn đều sống sót!
Đúng rồi!!! Đây chính là một chút hi vọng sống mà sư tôn tin tưởng! Sư tôn không có lừa y! Chỉ cần y hi vọng thì sẽ có thể thực hiện!
Kinh hỉ đến quá đột ngột, Lạc Băng Hà đột nhiên nhìn về phía Thẩm Thanh Thu, vui vẻ nói "Sư tôn, ta......!!!"
Nhưng mà đáp lại Lạc Băng Hà là bộ dáng sư tôn ngủ say.
Lạc Băng Hà kinh ngạc tới gần, y nhẹ nhàng lay Thẩm Thanh Thu, cất tiếng gọi: "Sư tôn?"
Thẩm Thanh Thu không có phản ứng.
Lạc Băng Hà quỳ gối bên Thẩm Thanh Thu, nửa dựa vào đùi sư tôn, mười ngón tay đan xen vào tay hắn.
Lạc Băng Hà nói: "Sư tôn, đệ tử đã nghĩ ra biện pháp cứu người! Người kiên trì một chút, sau cơn mưa trời lại sáng! Đệ tử biết, đệ tử đem tuổi thọ cho người, người khẳng định sẽ tức giận. Thế nhưng là, người đừng tức giận quá lâu có được hay không? Người tức giận, đệ tử liền không có cách......"
"Nếu sư tôn lần này có thể bình yên vô sự, có thể phạt khác hay không? Phạt sao cũng được. Đệ tử cam tâm tình nguyện nhận lấy. Chính là, chính là đừng không để ý tới ta có được không?"
Rừng trúc xanh mát dần dần biến mất. Mặt đất đầy lá trúc cũng bị mây trắng thay thế.
Lạc Băng Hà đứng tại bầu trời màu xanh thẳm, trong ngực ôm người đời này yêu nhất, trong hơi thở tất cả đều là mùi thơm thanh trúc quen thuộc.
Pháp bảo trời ban tại thời khắc này có hiệu lực. Lạc Băng Hà loáng thoáng nghe tới có tiếng ca từ đằng xa truyền đến ——
Linh lộc xa, tiêu diêu quải, đấu tửu đối dịch quế thụ hạ.
Hồng trần sự, tình nhân kết, chỉ trung hồng tuyến kết lương duyên.
Loan phượng phối, uyên ương minh, đạo thị vô tình khước hữu tình.
Hóa điệp ý, phá kính viên, tiếu khán hoa khai tịnh đế liên.
Thanh âm phảng phất đến từ trời đất, sở hữu sức mạnh khó lường! Theo đó là ngâm xuống tiếp tục không ngừng, một cây đại thụ lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được mọc rễ nảy mầm, trưởng thành khỏe mạnh trong mộng cảnh bầu trời.
Ánh nắng xuyên thấu qua cửa sổ, rơi vào bàn thấp bên giường không xa.
Một ngày mới lại đến. Lạc Băng Hà mặc trên người đồng phục Thanh Tĩnh Phong, hai tay cầm chổi, cẩn thận quét dọn mỗi một góc bên trong trúc xá. Có mùi thơm thuốc Đông y nồng đậm bay vào tới. Thẩm Thanh Thu chậm rãi mở to mắt, cả người còn có chút mơ mơ màng màng.
Hắn yếu ớt gọi: "Băng Hà, Băng Hà......"
Vang lên bên tai là tiếng bước chân cộc cộc cộc.
Lạc Băng Hà bưng chén trà nóng, nhanh chóng đi tới trước mặt Thẩm Thanh Thu. Y đầu tiên là sờ sờ trán Thẩm Thanh Thu, sau khi xác nhận không có nóng lên mới khó nén vui mừng nói: "Sư tôn, người tỉnh! Người khát không? Đệ tử cho người uống nước."
Thẩm Thanh Thu nằm ở trên giường, nhìn xem vẻ mặt hơi có tái nhợt của Lạc Băng Hà, chỉ cảm thấy trái tim bị cái gì bóp lại, vừa đau lòng vừa vui sướng......
"Băng Hà, ngươi......"
"Vì sư tôn, đệ tử cái gì cũng nguyện ý."
"Ngươi thật ngốc." Thẩm Thanh Thu đưa tay vuốt vuốt mặt Lạc Băng Hà. Lạc Băng Hà lúc này tuy vẫn bộ dáng người thanh niên nhưng quanh thân tản mát ra khí thế, nghiễm nhiên thành thục không ít.
Thẩm Thanh Thu nhíu nhíu mày, hỏi: "Ngươi đem tuổi thọ cho ta, chính ngươi làm sao bây giờ?"
Hỏi một đằng, Lạc Băng Hà trả lời một nẻo: "Sư tôn thế nhưng là đau lòng rồi?"
Thẩm Thanh Thu gật đầu.
"Ngươi làm như thế, vi sư đương nhiên là đau lòng."
Lạc Băng Hà nghe vậy đột nhiên nhào vào trong ngực Thẩm Thanh Thu, khuôn mặt cọ lại cọ trên thân thể ấm áp của sư tôn nhà mình, ủy khuất nũng nịu muốn phúc lợi: "Sư tôn đã đau lòng liền dỗ dành đệ tử có được không?"
Thẩm Thanh Thu nín cười, xoa đầu Lạc Băng Hà.
Thẩm Thanh Thu hỏi: "Băng Hà muốn vi sư dỗ làm sao a?"
Lạc Băng Hà ôm chặt eo nhỏ sư tôn nhà mình, nói: "Muốn nghiên cứu thảo luận, muốn ba ba ba."
Thẩm Thanh Thu:???
Thẩm Thanh Thu:!!!
Thẩm Thanh Thu: Ta đi chết đây!
Lạc Băng Hà lại cọ hai lần, mặt mày cười nói: "Muốn buộc chặt."
Ngọa tào! Băng muội ngươi cmn bị hồn xuyên rồi? Cái này không được a!!!
Đây vốn là quà Nguyên Tiêu của bạn tác giả mà giờ mình mới rảnh up lên. Cuộc sống sau này của hai bạn quả nhiên quá ngọt, ngọt đến mức mình muốn tiểu đường luôn a:33
Càng đọc mình càng muốn có một Thẩm sư tôn ôn nhu, bao dung trong đời mình a:< Ghen tỵ với Băng Hà chết mất:<