Lúc Thẩm Thanh Thu chạy đến, hiện trường đã bị hết tầng này đến tầng khác người vây quanh. Dân chúng chỉ trỏ, rỉ tai thì thầm, tất cả ánh mắt đều tập trung ở người Ninh Anh Anh hai hốc mắt hồng hồng. Ở nguyên tác, Ninh Anh Anh là một trong hậu cung của nam chính, lại là nữ đệ tử duy nhất của nguyên chủ, đương nhiên vẻ đẹp tuyệt đối không tầm thường. Tiểu mỹ nhân lúc này mặc học sinh bào, hai bên má phồng lên, đôi mắt tròn xoe đầy ủy khuất, quả thực vô cùng đáng yêu.
Thẩm Thanh Thu không biết tình hình liền quan sát một chút.
Thế là hắn nâng lên quạt xếp ra hiệu Minh Phàm cùng Lạc Băng Hà chớ lên tiếng, hoàn mỹ mang theo hai tiểu hài giấu ở trong đám người, tâm tình tràn đầy phấn khởi nhìn xem.
Tình cảnh này quả thật quá quen thuộc! Lạc Băng Hà thở dài thườn thượt, ánh mắt nhìn về phía Ninh Anh Anh giống như đồng cảm được.
Trong đám người, chỉ thấy Ninh Anh Anh chống nạnh, sắc mặt giận dữ nói: "Các ngươi đến cùng có nói đạo lý hay không? Những văn chương này là học vấn của sư môn ta. Ngay cả đệ tử chúng ta cũng phải được sư tôn đồng ý mới được phép học. Thứ nhất, các ngươi không có bái sư; thứ hai, không có được sư tôn cho phép, vậy mà tự tiện học tập, thật mất cấp bậc lễ nghĩa! Bây giờ lại còn giữ chúng ta lại, muốn cùng sư tôn phân xử! Tại sao các ngươi trộm đồ vật sư môn ta mà còn muốn khổ chủ xin lỗi sao!"
Một vị râu trắng lão tiên sinh nào đó nói: "Tiểu nữ oa ngươi mới là nói không rõ ràng. Ngươi luôn mồm nói đây là học vấn sư môn ngươi, nhưng có chứng cứ?"
Ninh Anh Anh nói: "Đương nhiên là có! Sư tôn dạy qua một câu cho Anh Anh! Anh anh nhớ được!"
"A, thiên văn chương này là mới xuất hiện, nếu cô nương quả quyết rằng quyển sách này là thuộc về sư môn của ngươi, còn nói rằng sư tôn ngươi dạy qua ngươi, vậy thì cô nương lại nói qua một chút xem."
Lão tiên sinh sờ sờ sợi râu, kiên định nói: "Nếu là có thể nói ra liền có thể chứng minh điều cô nương nói là thật."
"Ta, ta......"
Ninh Anh Anh làm sao mà đọc ra được? Tại Thanh Tĩnh Phong, Thẩm Thanh Thu chưa từng yêu cầu Ninh Anh Anh về học vấn cùng tu vi, sủng ái đến gần như yêu chiều. Nàng mỗi ngày chỉ có hai chuyện: một mình chơi hoặc lôi kéo Lạc Băng Hà cùng nhau chơi.
Tiểu cô nương trải qua dạng này sủng ái nuông chiều, nàng mà học thuộc lòng và có thể đọc ra được thì quá kỳ quái!
Ninh Anh Anh xấu hổ giận dữ dậm chân một cái, cái khó ló cái khôn nhìn về phía bên người sư huynh đệ.
"Các ngươi có ai nhớ rõ không? Đừng có nói với ta rằng sư thúc sư bá không có cho các ngươi xem qua!"
Các đệ tử vẻ mặt đau khổ trả lời: "Cho dù có là đệ tử cốt cán nhưng văn chương này làm sao chúng ta có thể tùy tiện học? Coi như chúng ta dám học, các trưởng bối cũng không dám dạy bậy a ——"
"Nếu không phải sư tỷ nhận ra quyển sách này, chúng ta còn không biết chuyện này đâu."
Ninh Anh Anh tức giận đến dùng nắm tay nhỏ tự nện đầu mình.
Thẩm Thanh Thu nín cười, dành thời gian hỏi thăm Minh Phàm: "Anh Anh không thuộc cũng có thể hiểu. Vậy còn ngươi?"
"Sư tôn, ta, ta...... cũng không nhớ a. Người cũng biết mà, ta không thể học thuộc lòng!"
Thẩm Thanh Thu từ chối cho ý kiến, lung lay quạt xếp: "Làm đại sư huynh, ngươi nhất định phải làm gương chứ!"
Minh Phàm đột nhiên bị giáo huấn:......
Cái nồi vừa lớn vừa tròn cứ như vậy vội vàng không kịp để hắn chuẩn bị mà nện ở trên đầu.
Lúc này ở giữa sân lại có một vị lão tiên sinh khác nói chuyện: "Nếu như sách này là thuộc về sư môn cô nương thật, cô nương kia nói cho ta vì sao văn chương lại xuất hiện tại trong viên đá? Lại vì sao chỉ xuất hiện tại Thiên Học Thành? Dân chúng đều biết văn chương bắt đầu rơi xuống là từ mười năm trước, sau khi văn chương xuất thế đều được truyền khắp thiên hạ nhanh chóng. Cô nương ngươi có thể giải thích mười năm này sư môn ngươi vì sao không phản ứng chút nào?"
Có thể có phản ứng gì? Toàn bộ Thương Khung Sơn phái chỉ có phong chủ Thanh Tĩnh Phong Thẩm Thanh Thu học thuộc toàn bộ. Các sư thúc sư bá ba hoa khoác lác cũng chỉ dám nói nắm giữ năm phần. Thiên Học Thành xuất hiện văn chương, thư tịch, đối với nhóm bình dân bách tính chính là số lượng khổng lồ kinh người, nhưng đối với phong chủ Thanh Tĩnh Phong cũng chỉ là món ăn khai vị mà thôi.
Nó giống như mất một sợi tóc trên đường đi, ngươi có thể biết sao?
Thương Khung Sơn phái xác thực biết Thiên Học Thành hiếm lạ, nhưng chính là không có nghĩ tới khả năng những thứ văn chương này là từ trong thư phòng phong chủ Thanh Tĩnh Phong rò rỉ ra. Mà Thẩm Thanh Thu bế quan mười ba năm ở trong núi, chưởng môn cũng không an bài nhiệm vụ cho Thanh Tĩnh Phong, hoàn toàn ngăn cách cùng ngoại giới, Thẩm Thanh Thu chính là muốn biết cũng không có cơ hội.
Ninh Anh Anh há hốc mồm, không thể trả lời.
Lão tiên sinh cho rằng Ninh Anh Anh là cố tình gây sự, lắc đầu thở dài: "Cô nương cần minh bạch đạo lý này. Đối với cô nương mà nói, một lần nói láo là chuyện nhỏ, nhưng lâu dài sẽ dưỡng thành thói quen nói láo, coi như hỏng đức hạnh."
Chung quanh vang lên tiếng phụ họa.
"Phi! Ai nói láo?" Ninh Anh Anh tức giận không nhỏ, có cảm giác liền muốn khóc lên.
Lão tiên sinh tiếp tục lắc đầu: "Trẻ con không thể giáo. Cô nương làm sao còn điêu ngoa như vậy? Phải biết chớ thấy việc thiện nhỏ mà không làm, chớ thấy việc ác nhỏ mà làm......"
Ninh Anh Anh oa một tiếng, rốt cục khóc.
Thẩm Thanh Thu chậm rãi đi vào đám người.
"Làm sao khóc rồi? Anh Anh là bị ai khi dễ sao?"
Ninh Anh Anh nghe tới thanh âm Thẩm Thanh Thu lập tức nhìn sang.
Lúc này Thẩm Thanh Thu đong đưa quạt xếp đứng cách đó không xa, vẫn như cũ là khí định thần nhàn, bộ dáng khoan thai tự đắc. Ninh Anh Anh cảm giác đã tìm được phao cứu, không quan tâm mà bay nhào trong ngực sư tôn nhà mình khóc đến tê tâm liệt phế, ủy khuất đến cực điểm.
"Sư tôn! Sư tôn! Oa ——"
"Bọn hắn khi dễ người! Khi dễ người!"
"Bọn hắn còn trộm sách của chúng ta! Đại sư huynh cùng Anh Anh đều chưa từng học qua, A Lạc sư đệ cũng chưa từng học qua, bọn hắn dựa vào cái gì có thể học a?"
"Ngô oa ——"
Các đệ tử Thanh Tĩnh Phong cũng vây quanh bọn họ, từng cái đều là thê thê thảm thảm, ủy khuất ba ba.
Thẩm Thanh Thu xoa xoa đầu Ninh Anh Anh, giương mắt nhìn mấy vị tiên sinh, sau vài lần cố gắng mới miễn cưỡng nói ra năm chữ: "Chư vị tiên sinh, cái này......"
Thẩm Thanh Thu nhìn thấy bên trong ánh mắt của mọi người lộ ra khiển trách cùng không thể tin. Lần này cố làm ra vẻ, phảng phất như nói:
Cái gì!! Các ngươi một đám đại lão gia thế mà hợp lấy khi dễ tiểu cô nương cùng mấy đứa bé thành dạng này! Thật sự là thế đạo hiểm ác, lòng người cổ quái! Các ngươi cũng quá đáng xấu hổ, không ra dáng tiền bối một chút nào!! Thật không muốn kết giao với mấy người!
Các tiên sinh đỏ mặt.
Có tiên sinh đứng ra làm lễ với Thẩm Thanh Thu. Thẩm Thanh Thu cũng không khinh thường, bình tâm tĩnh khí đáp lễ.
Tiên sinh hỏi: "Ngươi chính là sư tôn của bọn hắn?"
"Chính là."
Sắc mặt tiên sinh kia nghi hoặc, nhịn không được lại hỏi: "Ngươi trẻ tuổi đẹp mắt như vậy, thật sự là bọn hắn sư tôn? Xác định không phải ca ca của bọn hắn?"
Vị tiên sinh này nói nói, lộ ra không tin biểu lộ, hoài nghi nói: "Sẽ không phải các ngươi đây là cấu kết nhau lừa mọi người sao?"
Thẩm Thanh Thu:......
Mặc dù hắn thật cao hứng khi được khen trẻ tuổi xinh đẹp nhưng đây là lần đầu tiên hắn bị nghi ngờ thân phận sư tôn. Quả nhiên sau khi thu hoạch được danh hiệu vinh dự "Sống lâu thấy", sự tình kỳ quái nào cũng có thể gặp được.
Thẩm Thanh Thu từ chối cho ý kiến, tâm bình khí hòa đong đưa cây quạt. Sư tôn bọn họ nhẫn nhịn không có nghĩa là các đệ tử Thanh Tĩnh Phong có thể nhịn. Bọn hắn xuất kiếm ra, mắt lộ ra hung quang trừng các tiên sinh ở đây, rất có dáng vẻ một lời không hợp liền máu phun ra năm bước.
Thẩm Thanh Thu đưa tay ngăn cản các đệ tử hồ nháo, lúc này mới tiếp tục cùng mọi người trò chuyện với sắc mặt bình tĩnh: "Các ngươi gọi ta đến đây chắc hẳn không phải vì thảo luận những thứ này phải không? Không biết chủ quán nơi đây là ai? Nghe nói đồ nhi này của ta không hiểu quy củ, tự tiện cắt mấy khối tảng đá, thiếu không ít linh thạch?"
Chủ quán nghe vậy đi tới trước mặt Thẩm Thanh Thu, học tư thế hành lễ của những tiên sinh kia. Động tác tuy có chút dở dở ương ương nhưng Thẩm Thanh Thu không có trách móc mà đáp lễ.
Thương nhân luôn luôn am hiểu việc nhìn mặt mà nói chuyện, hắn thấy dung mạo khí độ của Thẩm Thanh Thu không giống phàm nhân, đã sớm thu hồi tâm tư xem náo nhiệt, ngôn từ có nhiều lấy lòng cùng nịnh bợ. Chủ quán cung kính nói: "Trước khi cô nương cắt đá đã cho tại hạ biết trên thân linh thạch không đủ, sẽ để cho sư huynh đệ đưa tới linh thạch sau. Tại hạ cũng đồng ý. Bởi vậy, vị cô nương này không tính là thiếu nợ."
Thẩm Thanh Thu gật gật đầu, hỏi: "Đến cùng cần trả cho ngươi bao nhiêu?"
Chủ quán lấy ra bàn tính, lốp bốp sau một lúc lâu mới nói: "Tám khối tảng đá, dựa theo định giá cùng chiết khấu, tổng cộng một trăm linh thạch."
Con mắt Thẩm Thanh Thu không nháy đến một cái, rất hào sảng an bài: "Băng Hà, thanh toán."
Âm thanh của bách tính tại hiện trường ồ một tiếng.
Một trăm linh thạch không phải ai cũng có được. Dân chúng giao dịch chủ yếu bằng phương thức lấy vật đổi vật, ngay cả nhà giàu sang trong thành, khố trong phòng tồn cũng phần lớn là ngân lượng mà không phải linh thạch. Linh thạch phần lớn là do người tu tiên sử dụng, cũng chỉ có người tu tiên mới có được.
Thư tịch ở Thiên Học Thành là dùng linh thạch giao dịch, đương nhiên là vì chủ quán có ý thức đem những khách nhân chia đủ loại khác biệt. Văn chương không phải ai cũng có tư cách học tập, muốn thu hoạch được trên trời rơi xuống văn chương, tối thiểu nhất là đám người vô cùng xuất chung. Tỉ như, người có đá linh thạch.
Chủ quán cầm một trăm linh thạch, chỉ cảm thấy phỏng tay. Người có thể lấy ra nhiều linh thạch như vậy thì địa vị cao cỡ nào a!
Bên này Thẩm Thanh Thu chọt trán Ninh Anh Anh, không cao hứng giáo huấn: "Làm sao trên thân các ngươi ngay cả một trăm linh thạch cũng không có? Tiền tiêu vặt vặt ngày thường vi sư đưa cho ngươi đều dùng đi đâu rồi?"
Ninh Anh Anh không cam lòng giải thích: "Chẳng phải là vì mua thật nhiều vật mới mẻ đưa cho sư tôn cùng sư thúc sư bá, còn có các sư huynh sư đệ trên núi...... tất cả, đều tiêu hết rồi!"
Ninh Anh Anh nói rồi chỉ chỉ giỏ hàng lớn trong cửa hàng. Các đệ tử cũng cười khúc khích bên cạnh hắn.
Thẩm Thanh Thu trợn tròn mắt. Quả nhiên nữ nhân mua sắm là kinh khủng nhất, nếu không có đầy đủ thực lực kinh tế, bồi nữ nhân dạo phố chỉ có một kết quả: lòng có lực mà số dư lại không đủ. Cũng may linh thạch của hắn đủ nhiều, nếu không chuyện này thật khó giải quyết.
Bất quá nói đi cũng phải nói lại, cũng khó trách chủ quán dám để cho Ninh Anh Anh tùy tiện cắt đá, hắn đây là nhắm ngay người ngốc mà nhiều tiền như Ninh Anh Anh, không có khả năng quỵt nợ. Trong lòng Thẩm Thanh Thu rõ ràng song trên mặt lại bất động thanh sắc. Hắn thu hồi quạt xếp, nhìn về phía các lão tiên sinh, nói về vấn đề chính: "Chuyện thứ hai chính là mấy vị tiên sinh muốn cùng tại hạ lý luận văn chương sao?"
Thẩm Thanh Thu làm phong chủ Thanh Tĩnh Phong, vốn là nhân vật nhất ngôn cửu đỉnh (giữ lời hứa). Với khí tức cường hãn, hắn làm sao lại bị mấy cái lão học này trấn áp? Lúc này hắn hoàn toàn nắm giữ quyền chủ động, căn bản không cho những người khác cơ hội lật bàn.
Lão tiên sinh râu trắng còn muốn nói lại tình huống lần nữa, Thẩm Thanh Thu liền gấp quạt lại, nhàn nhạt bổ sung: "Kỳ thật muốn chứng minh xuất xứ những văn chương này rất đơn giản."
Lông mày lão tiên sinh giật giật: "Kính cẩn lắng nghe."
Thẩm Thanh Thu cầm cây quạt chỉ vào mấy khối tảng đá vừa xấu vừa lớn, lời nói chắc chắn: "Văn chương trên trời rơi xuống, người có duyên sẽ có được. Văn chương là chi vật trọng yếu với bản môn, tất nhiên đệ tử bản môn hữu duyên nhất."
Lão tiên sinh gật đầu nói: "Tuy nói như vậy nhưng tiểu đồ đệ này vừa mới cắt nhiều tảng đá như vậy, cái gì cũng không có."
Thẩm Thanh Thu lời nói nhàn nhạt: "Cũng không phải tất cả các đệ tử đều có cơ duyên này."
Lão tiên sinh cũng là bị thái độ "hung hăng càn quấy" của Thẩm Thanh Thu mà cười giận.
"Người nào có?" Ngữ khí của hắn bắt đầu có chút bất thiện.
Thẩm Thanh Thu liếc mắt sang Lạc Băng Hà, phân phó: "Băng Hà, ngươi vào tiệm này nhìn một chút.
"Sư tôn?"
"Đi thôi, ngươi nhìn trúng cái gì liền lấy cái đó, không cần phải áp lực. Nhớ kỹ rằng bất kỳ vật gì đều có thể chọn. Không cần giới hạn tại tảng đá."
Lạc Băng Hà:......
Lạc Băng Hà đột nhiên có chút hoảng.
Thẩm Thanh Thu đem quạt xếp mở ra, nội tâm vì trí thông minh của mình mà vỗ tay. Lạc Băng Hà là nhân vật chính trong 《 cuồng ngạo Tiên Ma đồ 》, có các loại hack nhặt đồ này quả thực thật không phải cố gắng quá nhiều. Hắn chính là trong đống cứt chó cũng nhất định cất giấu tuyệt thế bí bảo! Điểm này, không thể nghi ngờ.