Song Hỉ trấn Phong Nguyệt lâu, trong không khí còn vương vấn chút hương son phấn nhàn nhạt, nhưng trong nháy mắt lại bị một đám xú nam nhân chen vào chật ních. Đương nhiên trong đám xú nam nhân đó không bao gồmTriển Chiêu, Triển Chiêu vẫn là một đứa trẻ mang nét non nớt. Cũng không bao gồm Công Tôn Sách.
Công Tôn Sách vừa đến đứng ở đó, so với nữ nhân còn thanh tú vài phần, lại linh hoạt sảng khoái thuần khiết và trong sáng hơn rất nhiều so với các nàng. Cho nên nữ nhân là muôn hoa khoe màu đua sắc, mùi hoa tỏa khắp bốn phương. Còn Công Tôn Sách là một cây trúc xanh biếc, chỉ khi đến thật gần mới có thể ngửi ra một chút mùi hương thơm mát.
Da Luật Tuấn Tài nhớ đến ngày cuối cùng Tiêu Quân còn sống trên đời, hắn đánh giá sứ hòa đàm của Đại Tống Công Tôn Sách: “Nữ tử nam triều, đỏm dáng thì có chút đỏm dáng, nhưng lớn lên chẳng ra làm sao. Còn không bằng người kia…” Bên cạnh có người tri kỷ tiếp lời: “Công Tôn Sách.” “Đúng, còn không xinh đẹp bằng Công Tôn Sách kia. Nếu Công Tôn Sách này là nữ nhân, bổn vương còn cần hoàng kim làm gì? Nói vua Tống đem người qua là xong ha ha…” Người bên cạnh nói: “Đại vương có điều không biết. Ở nước Tống bọn họ, giữa nam và nam cũng là…” Hắn hắc hắc cười dâm hai tiếng. Tiêu Quân say khướt quát mắng: “Biến mẹ ngươi đi, bọn Trung Nguyên mọi rợ xảo quyệt, ôm hắn, ngươi ngủ được không?”
Da Luật Tuấn Tài nhìn thấy ngoài cửa có bóng người chợt lóe, lại bỏ đi. Nhìn thân ảnh là sứ hòa đàm Lễ bộ thị lang không sai. Nhưng đẩy cửa vào phòng lại là An Quốc Thái.
Tiệc đón tiếp sứ hòa đàm vắng mặt. Mông của An Quốc Thái còn chưa có chạm đến ghế đã bị đuổi đi. Nước Liêu không có nhiều quy củ như Tống triều, đón tiếp hay không đón tiếp, bồi khách hay không bồi khách. Chẳng qua chỉ thiếu một Công Tôn Sách, thì cũng chỉ thiếu đi chút thú vị.
Lúc trước Da Luật Tuấn Tài thấy đệ đệ múa văn chơi chữ răng liền chua, hắn nói Đại Tống ngoại trừ của cải dồi dào khí hậu dễ chịu, còn có thứ nào khác tốt a. Nói tới rượu đi, uống chén to cũng không say. Lại nói nữ nhân, vừa gầy vừa yếu ớt, có thể tốt bằng nước Liêu chúng ta sao?
Đệ đệ nói, Nhị ca ngươi sai rồi. Rượu thì ta không dám nói, Tống quốc nữ tử, quả thật hơn Đại Liêu gấp trăm lần. Sự phong tình kia, nhất cử nhất động đa dạng, khó tả khó vẽ. Nói như vầy đi, mỹ nhân chân chính, tĩnh lặng cũng có thể tỏa hương, chỉ cần ngồi ở một chỗ, cũng đủ làm người ta vui vẻ thoải mái.
Da Luật Tuấn Tài nói: Thí. Để một chỗ có thể tỏa hương, đó chẳng phải rượu sao.
Từ đó về sau đệ đệ của hắn không bao giờ cùng hắn nói chuyện có liên quan đến nước Tống nữa. [=)))]
Mãi cho đến lần này hắn tới Đại Tống, nhìn thấy Công Tôn Sách, mới hiểu được một chút ý tứ trong lời nói của đệ đệ.
Da Luật Tuấn Tài dốc sức trước mặt Công Tôn Sách giành thể diện tỏ uy phong. Bắt Vương Hải Bá là một chuyện, đặt ngang đao trên cổ Bao Chửng, cũng là một chuyện. Có người ở trước mặt Công Tôn Sách nói hắn không suất, hắn liền gấp gáp. Tại sao lại như vậy, chính hắn cũng không hiểu được, nếu Công Tôn Sách này là một đại cô nương, vậy còn có thể nói được. Nhưng y là một nam nhân, thôi cứ tạm thời coi như Đại Liêu thị uy với Tống triều đi!
Tuy nói là thị uy, nhưng hắn cũng không có ủy khuất bạch diện thư sinh này chút nào. Tới sau này giam giữ y ở trong soái trướng, chẳng phải đều chiêu đãi y thịt cá nồng hậu sao. Ngoại trừ rượu Cao Lương năm mươi năm, những thứ khác chẳng phải đều cho hay sao a. Y hay chế giễu, mồm miệng xảo quyệt, ăn uống cũng kén chọn, thịt hươu thịt cừu không thèm ăn, y sai tiểu binh hầm gà tơ nấu măng cho mình. Tiểu binh chưa từng thấy tù binh không khách khí như vậy, ngẩng đầu nhìn Da Luật Tuấn Tài xin chỉ thị. Da Luật Tuấn Tài nhìn đĩa thịt chưa hề động qua trước mặt Công Tôn Sách, tự đấu tranh trong chốc lát, cuối cùng phất tay để tiểu binh làm theo.
Da Luật Tuấn Tài nói: Công Tôn Sách, ta sẽ dùng máu tẩy biên cảnh Đại Tống của ngươi, ngươi thật sự nuốt trôi sao?
Công Tôn Sách noí: Tướng quân không nghe thấy mới nãy Bao Chửng nói tại hạ phải ăn no ngủ tốt sao?
Cơm là ăn no, ngủ cũng khó mà ngủ tốt. Ban đêm ở phương bắc lạnh, Công Tôn Sách là bị bắt tới làm tù binh, một bộ y phục cũng không mang, lại chê đệm chăn của quân Liêu không sạch sẽ. Tự quyết tự làm, y lấy tấm da hổ Da Luật Tuấn Tài treo trong trướng xuống, mặt lông hướng ra ngoài, quấn mình lại thật chắc chắn. Da Luật Tuấn Tài vừa mới tuần quân xong quay lại trướng, giương mắt nhìn còn tưởng trong trướng có con hổ đang nằm, sợ tới mức lùi sau mấy bước. Tập trung nhìn kỹ, thì ra là con cừu đội da hổ. Tấm da hổ này đại biểu cho thân phận của Da Luật Tuấn Tài, sao có thể bị người ta coi như tấm chăn? Hắn sải bước tiến đến muốn lôi y ra. Lúc này Công Tôn Sách đã ấm áp ngủ rồi, mũi miệng đều chôn trong lông hổ. Da Luật Tuấn Tài nhìn hai hàng lông mi cong cong như đôi cánh, con mẹ nó còn dày còn dài hơn của nữ nhân. Hắn vung tay hung hăng múa máy ở phía trên người Công Tôn Sách, cuối cùng lại không xuống tay.
Da Luật Tuấn Tài hận y bình tĩnh hận đến ngứa răng. Thật ra đến lúc này, binh trên dây nỏ, nên giết sứ hòa đàm để tế cờ. Nhưng Da Luật Tuấn Tài không giết y, chẳng những không giết y, còn quyết định đến thời điểm thì mang theo y cùng nhau vào trấn. Ở trước mặt y giết vài người Tống, không làm cho y khóc lóc nức nở cầu xin tha thứ không được. Khi dễ nữ nhân không tính là có bản lĩnh, khi dễ thư sinh cũng không tính là có bản lĩnh, chỉ đổ thừa vì Công Tôn Sách y thật đáng giận.
Da Luật Tuấn Tài sáng sớm liền tỉnh, nhìn Công Tôn Sách đưa lưng về phía hắn, ngủ vẫn còn say. Da Luật Tuấn Tài luyện công luyện công, điểm binh điểm binh, đã đến giờ xuất phát. Tiểu binh báo lại, Công Tôn đại nhân còn ngủ. Da Luật Tuấn tài giận dữ a, toàn nói người Tống mùa xuân mùa thu đều phải thương tâm (giải thích: thương xuân bi thu =]]) tâm tư tinh tế, vậy hắn xem như là cái gì? Uổng cho hắn là người đọc sách, vô tâm vô phế.
Vén rèm trướng lên, y quả nhiên còn ngủ, ngay cả thân cũng chưa hề trở mình. Da Luật Tuấn Tài vỗ vỗ mặt Công Tôn Sách: Công Tôn Sách Công Tôn Sách, ta sẽ đi giết người Tống các ngươi, ngươi tỉnh lại cho ta. Công Tôn Sách bị hắn không biết nặng nhẹ vỗ mặt, lông mi cũng không động đậy, thanh âm rầu rĩ từ tấm da hổ truyền ra: Tướng quân muốn đi giết người Tống chúng ta, vậy tại hạ càng không thể tỉnh.
Giỏi a, ở đây giả vờ ngủ. Da Luật Tuấn Tài xốc tấm da hổ lên kéo y đứng dậy, chỉ tay vào y nói: Công Tôn Sách! Sự gan dạ của ngươi không nhỏ a…
Công Tôn Sách nói: Phiền Tướng quân chờ thêm một lát, cho phép tại hạ rửa mặt.
Da Luật Tuấn Tài nói: Ngươi sắp thành người chết rồi, còn rửa mặt gì?
Công Tôn Sách sửa soạn quần áo: Chính vì sắp chết mới phải rửa mặt, Diêm Vương nhìn thấy vui mắt, kiếp sau mới được đầu thai tốt.
Da Luật Tuấn Tài hất cằm hừ hừ cười: Nhớ kỹ lần sau đừng đầu thai đến nước Tống, nếu không, vẫn phải chết sớm.
Công Tôn Sách nói: Đầu thai đến chỗ nào cũng không sao, chỉ cần không đến Đại Liêu là được.
Da Luật Tuấn Tài tức giận nói: Quả nhiên là đồ điêu dân!
Công Tôn Sách không phải không khẩn trương, từ tối hôm qua đã bắt đầu giả vờ ngủ, giả vờ giả vờ rồi ngủ thật, nhưng ngủ chưa bao lâu, lại tỉnh. Nhắm mắt, trong đầu hỗn loạn đều là sự tình. Dân chúng trong Song Hỷ trấn đã di tản hết chưa a? Bao Chửng có Triển Chiêu bảo vệ coi như tốt rồi, nhưng mà Mộc Lan làm sao đây? Mộc Lan là nữ tử kiên cường, sẽ không đồng ý rời đi. Nếu thật sự Tống Liêu đánh nhau, Công Tôn Sách y chính là tội nhân thiên cổ. Lúc đó, tiếng kêu than dậy khắp đất trời, y có thể sẽ hối hận việc truy tìm chân tướng hay không?
Nhưng mà, cũng may, biên cảnh nước Tống có Bàng Thống bảo hộ. Công Tôn Sách y chết không luyến tiếc, nhưng Bàng Thống nhất định phải bảo vệ quốc thổ, bù lại cho sự bất tài của y.
Bàng Thống.
May mà có hắn.
Lúc này nếu thật sự chết, Long Ngâm kiếm Bàng Thống sẽ không lấy về được. Gia Đinh trung thành, đã dặn không đưa thì ai cũng không đưa, ngoại trừ hắn cướp. Còn có Đạp Nhật, chắc sẽ nhớ thương y thành bệnh.
Mãi cho đến buổi sáng, Da Luật Tuấn Tài thức dậy, Công Tôn Sách còn giả vờ ngủ. Có thể kéo dài một lúc thì được một lúc, tỉnh lại vẫn còn trong quân Liêu, nói không hết có bao nhiêu xấu hổ. Giả vờ đến lúc không giả vờ được nữa, bị bàn tay to của Da Luật Tuấn Tài tóm từ tấm da hổ ra như tóm con gà con, tiếp xúc với không khí lạnh lẽo, rùng mình. Điểm tâm cũng chưa ăn, chuẩn bị xong xuôi đã bị bắt lên ngựa.
Da Luật Tuấn Tài dưới ánh mặt trời nhìn Công Tôn Sách, mặt đã rửa, làn da lại trắng lên vài phần, ánh mặt trời chiếu lên, thành trong suốt. Rõ ràng là thịnh soạn chiêu đãi y, tại sao lại có cảm giác y càng gầy gò tái nhợt hơn ngày hôm qua, ngồi trên lưng ngựa, giống như ngựa vừa chạy là có thể đổ ngã giá chống đỡ của y.
Hạ lệnh toàn quân đi chậm, lại kêu một tiểu binh giữ lấy ngựa của Công Tôn Sách. Công Tôn Sách không hiểu được ý tốt của hắn, nói: Chẳng lẽ Tướng quân sợ ta chạy? Da Luật Tuấn Tài liếc y một cái: Chạy? Chỉ bằng ngươi? Cung tên của bản Tướng quân bày ra để làm gì?
Một đường không nói chuyện, trong Song Hỷ trấn người thú không còn tăm tích, trên đường chỉ có mấy con gà vỗ cánh. Lông mày của Công Tôn Sách nhíu chặt, nhưng mà chỉ có nhíu mày mà thôi, khoảng cách so với khóc lóc kêu la vẫn còn kém rất xa. Da Luật Tuấn Tài lặng lẽ liếc y: Hừ, lập tức sẽ cho ngươi đẹp mặt.
Da Luật Tuấn Tài chỉ muốn phá hủy sự bình tĩnh của y. Nhưng không dự đoán được, sự bình tĩnh của y không bị phá hủy, bị phá hủy lại chính là sự bình tĩnh của mình.
Vài cô nương nói: Ai u ~ đại nhân ~ nhiều mỹ nữ như vậy ở trước mặt ngài ngài không động tâm, chẳng lẽ tướng quân là nhị vĩ tử*~ thích nam nhân a ~
(*chỉ người lưỡng tính)
Trong lòng Da Luật Tuấn Tài lộp bộp vang dội, sự bình tĩnh sụp đổ, không biết là vì sao, có chút hoảng loạn.
Ngày đầu tiên đến Song Hỷ trấn, Tiêu Quân say bí tỉ. Bốn nữ nhân lượn qua lượn lại trong đám Liêu quân. Dưới Tiêu Quân, tính ra Da Luật Tuấn Tài có quân hàm cao nhất. Vì thế hắn là người thứ nhất bị bao quanh. Nếu là trước kia, rượu ngon mỹ nữ, đó tuyệt đối là sự hưởng thụ lớn trên đời. Nhưng ngày đó một chút tâm tình cũng không có. Chọc nóng nảy liền trở mặt, rút đao ra, hù dọa làm cho các nữ nhân đều hoa dung thất sắc.
Da Luật Tuấn Tài không có tâm tình, bởi vì trong lòng chỉ nghĩ: Công Tôn Sách này thật quá kiêu ngạo a, quẳng bọn họ ngay cả mặt cũng không lộ ra. Hòa đàm, đàm cái rắm! Đi đến trong viện lại thấy Triển Chiêu ôm Công Tôn Sách, hai người cười đến mức vẻ mặt dâm đãng. Hắn càng giận.
Da Luật Tuấn Tài chắc chắn không phải nhị vĩ tử, cũng khẳng định không thích nam nhân. Hắn chính là muốn ra oai trước mặt Công Tôn Sách, bức bách Công Tôn Sách, đe dọa Công Tôn Sách, cảm giác thật sảng khoái. (xin lỗi ảnh khùng quá =))))
Vốn theo kế hoạch, có thể càng sảng khoái, không nghĩ đến trước đó liền thua dưới tay Triển Chiêu, sau đó quỷ tha ma bắt dở chừng còn xuất hiện một Phi Tinh Tướng quân. Tướng quân đụng Tướng quân, không khí trong nháy mắt trở nên căng thẳng. Công Tôn Sách đứng ra gọi: Bàng Thống! Nghe giọng điệu có lẽ quen biết đã lâu, rất thân thiết. Y lúc nào gọi qua tên Da Luật Tuấn Tài của hắn a.
Lần này càng không thể mất mặt thêm phần nào nữa, tuy rằng chuyện bị xử lí hai ngàn binh mã đã là chuyện thật mất mặt. Da Luật Tuấn Tài vừa nghĩ, trong thành bị ngươi diệt, ngoài thành ta vẫn còn ba ngàn đó thôi, muốn giành được mặt mũi phải dựa vào ba ngàn này. Ba ngàn đấu 72, phần thắng thật lớn.
Vì thế nói: Dũng tướng chung tu trận trung vong*. Da ngựa bọc thây. Vốn là kết cục tốt của tướng quân dũng mãnh.
(*Dũng tướng cuối cùng cũng chết trong trận chiến)
Đây là câu hắn nghe ở chỗ đệ đệ, vô cùng suất, vô cùng kiếm được mặt mũi, nhưng lại rất có văn hóa. Ở trước mặt Đệ nhất Tướng quân của Đại Tống, khí thế không sai lệch lắm.
Bàng Thống nói: Không chiến chẳng phải không kính trọng sao. Mời.
Công Tôn Sách lập tức liền vọt ra, nói: Không được! Hôm nay một trận chiến thì thế nào? Lời này là hướng về bóng dáng của Bàng Thống mà nói, dùng giọng điệu năm đó Da Luật Lương Tài răn dạy hai đệ đệ mà nói.
Không sai. Chính là răn dạy. Quả nhiên là đã quen biết từ lâu.
Nếu thật sự đấu võ, Công Tôn Sách cũng ngăn không được, nhưng mà, Bao Chửng lại chui ra.
Da Luật Tuấn Tài nghĩ: Muốn có chút mặt mũi ở chỗ của Công Tôn Sách, tại sao lại khó như vậy a…..
-Hoàn-