Editor: Tiffany’s sister - Heo
Lòng Bạch Ngọc Khuyết mừng muốn chết, nhưng vẫn không nhịn được“được tiện nghi mà còn khoe mẽ”, bộ mặt làm làm vẻ bất cần đời, nàngtiêu sái phất phất tay, chính nghĩa đầy mình nói: “Ai nha, quốc sự làmtrọng, ta hiểu ta hiểu...”
Văn Trọng vừa buồn cười vừa tức giận nhìn cái người cười không thấy quêhương chỉ thấy răng mà còn muốn vờ như không có chuyện gì ---tiểu yêuquái.
Bạch Ngọc Khuyết đắc ý nửa ngày, đột nhiên nhớ tới thương thế của VănTrọng, nhất thời, tâm tình trở nên nặng nề, nàng nhìn hắn lo lắng hỏi:“Vết thương của chàng sao giờ vẫn chưa lành vậy? Đến cùng đã xảy rachuyện gì?”
Văn Trọng bình tĩnh nói: “Không có gì đáng ngại, qua một thời gian thì sẽ tự lành thôi.”
Lần này Bạch Ngọc Khuyết không bị lừa, nàng luôn cảm thấy, vết thươngkia rất cổ quái, lần trước, bởi vì là ban đêm, nên không nhìn rõ được,nay quan sát kỹ một phen, thì thấy rõ tổn thương của hắn đã sâu đếnnhường nào.
Vừa xác nhận tâm ý, giờ Bạch Ngọc Khuyết không ngại ngùng nữa, không để ý tới lí do của Văn Trọng, trực tiếp đưa tay kéo đai lưng của hắn, VănTrọng thấy bộ dáng nghiến răng nghiến lợi của Tỳ Bà tiểu yêu, khuôn mặtnhỏ kiên quyết muốn nhìn vết thương kia cho bằng được thì tâm trạng củahắn xẹt qua một tia cảm động, sau đó được thay thế bằng bất đắc dĩ——
Một đời này của mình, xưa nay, chưa bao giờ gặp ai dám to gan lớn mậtđối xử với mình như vậy. Tiểu yêu quái này, tựa hồ làm cho mình cảm nhận càng nhiều cảm giác vô lực.
Khi thấy bàn tay nhỏ trắng mịn kia càng ngày càng tiến gần, Văn Trọngquyết đoán, một phát, bắt được cái “móng heo” đã mò vào vạt áo của mìnhhơn phân nửa kia, hắn vừa muốn kéo ra ngoài thì đột nhiên, màn trướng bị hất lên, A Vũ chạy vào như lửa bén đến mông, thở hồng hộc bẩm báo:
”Thái sư đại nhân! Không xong rồi, không biết tại sao, vật cưỡi của ngài đột nhiên phát điên, nó đang bắt nạt một thiếu nữ ở ngoài kia... Ngàira xem nhanh đi... Aaaaa! Xin lỗi xin lỗi! Thuộc hạ đáng chết! Thuộc hạkhông thấy bất cứ một thứ gì! Thuộc hạ —!!”
A Vũ nói được một nửa, bỗng dưng thấy rõ cảnh tượng trong soái trướng,nhất thời há mồm lè lưỡi, im bặt luôn, hệt như thấy ngày tàn của thếgiới, A Vũ không dám tin tưởng trừng lớn hai mắt mình: Này này chuyệnnày... Mình không nhìn nhầm chứ? Tiểu Ngọc cô nương đang... đang...khinh bạc thái sư đại nhân của chúng ta?!
Trời ơi! Còn nữa, mau nhìn vẻ mặt của thái sư đại nhân kìa, không hề cóchút tức giận, này chuyện này... Nói như vậy, Tiểu Ngọc cô nương cùngthái sư đại nhân thật sự...! trời! Tiểu Ngọc cô nương lợi hại quá! Cóthể hàng phục được vị thái sư đại nhân như trích tiên của chúng ta!
Nghĩ tới đây, A Vũ sởn cả tóc gáy nhìn Bạch Ngọc Khuyết, ánh mắt kiaphảng phất như đang nhìn Tỷ Can vị lão thừa tướng luôn luôn cứng nhắcchính trực của Ân Thương vương triều, đang mặc một bộ lụa mỏng trongsuốt, đá lông nheo với vị đại vương táo bạo của bọn họ!
A Vũ bỗng dưng lắc mạnh đầu, bị chính ý nghĩ không tưởng của mình làm cho phát tởm một cái.
Chuyện đột nhiên xảy ra, khóe miệng Văn Trọng bất đắc dĩ giật giật, Bạch Ngọc Khuyết cũng kinh hoàng một thoáng, lập tức, nàng bình tĩnh thulại bàn tay đang để ở trước ngực Văn Trọng về, rồi bình tĩnh xoay người, nàng nhìn ánh mắt kinh sợ, khóe miệng co giật, tóc dựng thẳng lên của A Vũ, vờ như không có chuyện gì xảy ra hỏi: “Là một vị nữ tử như thếnào?”
Người trong cuộc đều rất bình tĩnh, trái lại, càng tôn lên bấn loạntrong lòng của A Vũ. Hắn lắp bắp nói: “Là một... một thiếu nữ rất đẹp,ừ... ừ, tựa hồ... bộ dáng rất giống Tiểu Ngọc cô nương...”
A Vũ nhìn Bạch Ngọc Khuyết, nỗ lực nhớ lại, đột nhiên, nghĩ đến cái gì,hắn lớn tiếng bổ sung: “Ồ! Nhớ rồi! Nàng còn dắt theo một bé traikhoảng sáu, bảy tuổi!”
Trái tim nhỏ bé của Bạch Ngọc Khuyết “Hồi hộp” nhảy một cái, nghe miêutả của A Vũ, ngoại trừ tỷ đệ Bạch Tiểu Hoàn cùng Bạch Tiểu Giác, còn cóthể là ai nữa! Vừa mới chia tay lúc nãy, giờ bọn họ tới nơi này làm gì!
Một luồng linh cảm không lành đột nhiên xông lên đầu, Bạch Ngọc Khuyếtkhông nói một câu, xoay người - chạy ra ngoài. Văn Trọng cũng đã đoánđược là ai, thấy được việc này không ổn, hắn hơi nhíu nhíu mày, rồinhanh chóng đi theo ra ngoài.
Còn lại A Vũ đứng thẳng tắp tại chỗ nửa ngày, mới tiêu hóa hết sự tìnhlúc nãy, hắn bỗng dưng “Khà khà” nở nụ cười, kích động bừng bừng xốc lên mành trướng đi ra ngoài, vui sướng chia sẻ cái scandal kinh thiên độngđịa này với “bà kon hàng xóm” mới được.
Khi Bạch Ngọc Khuyết men theo tiếng người ầm ĩ ở lối vào nơi đóng quâncủa đại quân, thì thấy Hắc Kỳ Lân đang giống như chơi trò mèo vờn chuột, cái miệng rộng của nó ngậm lấy tay áo của Bạch Tiểu Hoàn, rồi “Xoạt”một cái, quăng cả người nàng lên giữa không trung, rồi lại nằm xuống,dùng bốn chân chổng lên trời của mình mà chuẩn xác tiếp được Bạch TiểuHoàn, sau đó, nó lại tiếp tục dùng chân xoay nạn nhân như một tráibanh...
Bạch Tiểu Hoàn đã sợ đến mất đi ý thức, ngoại trừ không ngừng vô lực gọi “Cứu mạng”, cũng không nói được lời gì khác, mà Bạch Tiểu Giác thì mang một đôi mắt đen tròn vo thũng như quả đào, khóc nức nở, muốn tới gầnlại không dám, thân thể nho nhỏ co rúm lại nhìn Bạch Tiểu Hoàn đang bịHắc Kỳ Lân quăng trên bỏ xuống không ngừng, nỉ non nói: “Dừng lại! Mauthả nhị tỷ của ta ra...”
Ân Thương tướng sĩ đang ở xung quanh đều đồng tình nhìn Bạch Tiểu Hoàn,nhưng bất luận bọn họ khuyên như thế nào, Hắc Kỳ Lân cũng không nghe,bọn họ đành bất đắc dĩ vây xem, hy vọng lúc nào đó, Hắc Kỳ Lân chơi mệtmỏi, bọn họ sẽ tiếp lấy vị nữ tử đáng thương….
Bạch Ngọc Khuyết nhíu nhíu mày, tuy tính tình của Hắc Kỳ Lân quái đản,nhưng nó luôn luôn chú ý bảo vệ hình tượng nhu mì như Bạch Liên Hoa củamình trước mặt công chúng, nhưng giờ lại không thèm cân nhắc tự hắc hóachính mình mà chọc ghẹo Bạch Tiểu Hoàn, xem ra nhất định nó đã bị chọcgiận.
Tuy nhiên trước mắt thì cứu người quan trọng hơn, Bạch Ngọc Khuyết cấptốc tiến lên phía trước, hét lớn một tiếng: “Hắc Kỳ Lân! Mau thả nàngra!”
Hắc Kỳ Lân quay đầu liếc Bạch Ngọc Khuyết, đôi mắt lồi tròn vo vo của nó bỗng dưng lóe lên, cái miệng rộng khi quỷ dị nhếch lên một cái!
Bạch Ngọc Khuyết thấy được điều này thì da đầu không khỏi tê rần, mỗilần Hắc Kỳ Lân lộ ra cười gian ác ý như vậy, tựa hồ, nàng chuẩn bị gặpxui xẻo rồi….
Quả nhiên! đầu rồng của Hắc Kỳ Lân nhanh chóng vung lên một cái, BạchTiểu Hoàn – như cái bao tải bắn về phía của Bạch Ngọc Khuyết, Bạch NgọcKhuyết đang định phi thân đi tiếp, bỗng dưng nhớ tới thân phận hiện nay của mình= chỉ là một cô gái yếu đuối, triển khai phép thuật lúc nàytuyệt đối không được!
Đang khi Bạch Ngọc Khuyết khó xử muôn vàn, một cái bóng đen nhanh chónglóe qua, nửa giây sau, khi bóng đen đó dừng lại, mọi người mới biết làthái sư đại nhân đã đến, không khỏi dồn dập thở phào nhẹ nhõm.
Mà vị thiếu nữ xui xẻo kia, thì lại ngất ngất ngây ngây bị thái sư đại nhân tiếp được rồi thả xuống.
Bạch Tiểu Hoàn bị choáng váng mù mờ một hồi, thật vất vả tỉnh táo lại,thì mới phát hiện, người cứu mình chính là vị trích tiên trong lòng của mình bấy lâu nay-- Văn Trọng, nhất thời cô ta mừng tít mắt, nàng lượnlờ tới chỗ Văn Trọng hành lễ, nhu nhược nói: “Tiểu nữ đa tạ thái sư đạinhân đã cứu giúp ~ “
Nói xong, làm như không đứng thẳng được, hai chân mềm nhũn, vô hạn mềmmại ngã về hướng của Văn Trọng... Văn Trọng phảng phất như không nhìnthấy, hắn hơi nghiêng thân qua một, Bạch Tiểu Hoàn – được hoa hoa lệ lệ ngã trên mặt đất “Vô hạn mềm mại“.
Nàng ngước đầu oán trách nhìn Văn Trọng, giận đau cả phổi mà không dámnói gì, không thể làm gì khác, đành tự mình chậm rì rì bò lên.
Bạch Ngọc Khuyết không thấy cảnh này, nàng cẩn thận ôm Bạch Tiểu Giácđang khóc lớn tiếng + liên tiếp không ngừng, thanh âm này tựa hồ đangcực kỳ thương tâm, Bạch Tiểu Giác càng khóc càng lớn.
Bạch Ngọc Khuyết bất đắc dĩ, đành nhẹ nhàng vỗ vỗ cái lưng nhỏ bé đangrun rẩy của hắn, nhẹ giọng nói: “Tiểu giác ngoan nào, đừng khóc, nói cho tỷ tỷ biết, đã xảy ra chuyện gì? Tại sao đệ và nhị tỷ không cùng tộcnhân về Hiên Viên Mộ?”
Bạch Tiểu Giác nghe Bạch Ngọc Khuyết hỏi, thì khóc càng thêm thương tâm, cả người đều run lên, hắn khóc thút thít nghẹn nói: “Ô ô... Tỷ tỷ...Phụ thân và mẫu thân... Bị... Bị giết rồi, ô ô ô...”
Tim của Bạch Ngọc Khuyết bỗng dưng chìm xuống, sáng sớm hôm nay, nàngmới vừa cáo biệt Bạch phụ Bạch mẫu, sao bọn họ lại bị giết--- nhanh nhưvậy? Nàng cấp tốc đè xuống đau đớn từ đáy lòng, trấn tĩnh lại tinh thần hỏi Bạch Tiểu Giác: “Tiểu giác, nói cho cùng, chuyện gì đã xảy ra?”
Bạch Tiểu Giác vừa khóc vừa nói, nửa ngày, Bạch Ngọc Khuyết cuối cùngcũng hiểu đại khái, thì ra sáng sớm hôm nay, sau khi bốn người của Bạchgia tiễn Bạch Ngọc Khuyết đi, Bạch phụ Bạch mẫu - vội vội vàng vàng vềlều vải của mình thu dọn đồ đạc, muốn lập tức theo lũ yêu quái về HiênViên mộ.
Lúc đó, tâm tình Bạch Tiểu Hoàn tựa hồ đang mịt mờ, không nói tiếng nàomột mình đi ra ngoài giải sầu, bạch phụ Bạch mẫu không có thời gian để ý đến nàng, - nên phái Bạch Tiểu Giác gọi tỷ tỷ mau trở về.
Một nén nhang sau, khi hai tỷ đệ trở lại lều vải, thì kinh hãi pháthiện, Bạch phụ Bạch mẫu đã khí tuyệt bỏ mình! Mà từ khí tức để lại ở bên trong lều, thì biết được, ngay cả yêu đan của bọn họ cũng bị lấy đi!
Tỷ đệ hai người nhất thời hoảng hồn, vây quanh di thể của cha mẹ lớntiếng khóc lên, tiếng khóc đã dẫn những tộc nhân khác lại, Hòe Đồ và lũyêu quái thấy cảnh này cũng khiếp sợ vạn phần, vừa an ủi tỷ đệ haingười, vừa điều tra hiện trường, nhưng pháp thuật của hung thủ kia cựckỳ cao cường, một chút dấu vết đều không hề lưu lại, không quá nửa nénhương, mất yêu đan lại không còn sinh khí--- Bạch phụ Bạch mẫu, - đã hóa thành một đám bụi tro tiêu tan ở trong không khí.
Tỷ đệ hai người khóc càng thêm bi thống. Lũ yêu cũng bi phẫn khôngngớt, từ trước đến giờ, Bạch phụ Bạch mẫu thường xuyên làm việc thiệngiúp mọi người, danh tiếng ở Hiên Viên Mộ rất tốt, lần này vô tội bị tàn sát, dù là ai cũng không dễ chịu. Nhưng việc đã đến nước này, bọn họđành nỗ lực miễn cưỡng, khuyên bảo an ủi tỷ đệ hai người