Lúc hai người bước vào,ai cũng nhìn chằm chằm vào nàng,nhiều tiếng xì xào vang lên:
"Trời ơi vị tiểu thư xinh đẹp này là ai?,sao từ trước giờ chưa thấy xuất hiện ở kinh thành?chắc là người nơi khác đến?,mà vị công tử đi bên cạnh sao thấy quen quen...".
Nguyệt Lan giả vờ như không nghe thấy gì,nàng cùng đệ đệ ngồi xuống,bỗng một tiếng nói vang lên giọng mỉa mai:
"Đây không phải thế tử vô dụng bị đánh gãy gân cốt ở phủ nhà ta hay sao,tiểu thư nàng đi theo ta này đừng theo hắn,hắn phế vật lắm nàng không biết sao?".
⁹(Tên này là đại ca Lâm khang của Lâm Oánh vừa đi lịch lãm về nên không biết truyền kỳ về hai tỷ đệ Dạ gia ".
Mọi người quay đầu nhìn đã đoán được phần nào thân phận của hai người đó,nhìn Lâm Khang như một tên ngốc.
Bỗng nghe thấy tiếng giọng lảnh lót của nữ nhân:
"Đại ca,ca đang nói chuyện với ai đấy".
Cô ta đang ôm lấy cánh tay của Thái tử Lam Tuyền,giọng nũng nịu.
Thái tử nhìn thấy Nguyệt Lan ánh mắt sáng lên,ở đâu có một cô nương yêu kiều và quyến rũ đến vậy.
Nhìn theo ánh mắt của thái tử Lâm oánh oánh ghen tỵ,thái tử chỉ có thể là của cô,cô ta giương mắt lên nói:
"Từ khi nào mà hội đấu giá hoàng gia lại có những kẻ tạp nham này vào vậy ".
Nguyệt Lan nhướng mắt không thèm để ý nàng quay ra nói với đệ đệ:
"Chúng ta đi không thèm chấp với loại người này"
Nguyệt Thần không cam lòng nhưng vẫn nghe theo vội nói:
"Dạ tỷ tỷ".
Người ở đây ai cũng bàng hoàng ai chẳng biết thế tử phủ Dạ gia chỉ có một tỷ tỷ là Dạ Nguyệt Lan,vậy cô nương xinh đẹp này là.
Lúc này đến lượt Thái tử,Lâm Oánh Oánh và Lâm Khang giật mình.
Nguyệt Lan đã yên vị ngồi tại chỗ của mình,cô lạnh lùng cao ngạo không thèm để ý những kẻ đó,hôm nay cô phải thử vận may xem.
Một lúc sau vật phẩm đầu tiên được mang ra,một quyển tâm pháp hệ hỏa cấp bốn,ai cũng nhao nhao phấn khích.
Tiếng nói nũng nịu vang lên:
"Thái tử muội chưa có quyển công pháp hệ hỏa nào cả,nó rất hợp với muội ".
Thái tử giọng cưng chiều:
"Được thôi ta lấy nó cho muội ".
Lâm Oánh oánh hất mặt lên trêu ngươi Nguyệt Lan cô ta thầm đắc ý,người trở nên xinh đẹp thì sao chứ thái tử vẫn chọn cô ta thôi.
Thời gian trước người dân trong kinh thành ai cũng đồn nàng ta là đại pháp sư trung kỳ song hệ nhưng cô tuyệt nhiên không tin,làm gì một người không có linh lực trong thời gian ngắn lại nâng cấp nhanh như vậy.
Chắc là cô ta tự mình thuê người đánh bóng tên tuổi của cô ta lên thôi.
Giá khởi điểm của quyển tâm pháp này là một nghìn kim tệ.
Nguyệt Thần trợn mắt nói:
"Trời ơi ăn cướp à,sao một quyển bí kíp mà lại nhiều kim tệ đến thế".
Nguyệt Thần nói hơi to nên mọi người quay sang nhìn cậu ta một cách khinh thường, coi thường nhất là đám người Oánh Oánh.
Nguyệt Lan cười và nói:
"Đó là khởi điểm thôi,đệ có tin có người sẽ trả gấp mười lần như này không?"
Nguyệt Thần cảm thấy tam quan sụp đổ nói:
"Lại có người phung phí kim tệ đến thế ",rồi ngồi im không nói gì nữa.
Đúng như dự đoán của nàng quyển tâm pháp được thái tử mua với giá mười nghìn kim tệ.
Nguyệt Thần câm nín luôn,không ý kiến gì nữa,có vài vật phẩm là vũ khí Nguyệt Lan hỏi cậu có thích không nhưng Nguyệt Thần không hứng thú lắm.
Giải lao giữa phiên đấu giá mà hai người vẫn chưa mua được cái gì,Nguyệt Lan muốn bỏ về nhưng Nguyệt Thần ham vui nên xin ở lại.
Oánh oánh quay sang chế giễu nàng:
"đã không có kim tệ thì ở nhà đi,lại còn ham vui vào cho xấu hổ ".
Nguyệt Lan nhìn sang cô ta bằng ánh mắt coi thường,loại người thế này cô lười đối đáp,mất công.
Từ nãy giờ Nguyệt Lan cứ cảm thấy có một ánh mắt nhìn theo nàng,quan sát nàng nhưng nàng không biết từ đâu,từ trước giờ cảm giác của nàng rất chuẩn.
Hết phiên nghỉ giải lao mọi người lại chăm chú hướng lên khán đài.
Vật phẩm lần này mang ra mọi người ai cũng reo hò,là ma thú ma thú hệ hỏa đó.
Người hướng dẫn giới thiệu:
"Đây là ma thú hỏa linh lan cấp bốn,có tính công kích cực cao giá khởi điểm năm nghìn kim tệ".
Mọi người ai nấy đều suýt xoa,Lâm Oánh Oánh hò lên:
"Con ma thú này là của ta nhất định ta phải có được,ai dám tranh với thái tử chứ ".
Thái tử quay sang nhìn cô ta vẻ không vui,hắn có tiền nhưng không muốn ai lôi hắn ra để lấy uy.
Lâm Oánh Oánh đang phấn khích quá độ nên không nhìn thấy ánh mắt đó của hắn.
Nguyệt Lan quay ra nhìn đệ đệ,thấy mắt đệ ấy nhìn con thú không chớp mắt.
Nàng cười vẻ cưng chiều nói:
"Thích không,tỷ lấy nó cho đệ".
Ánh mắt Nguyệt Thần vụt sáng rồi lại chợt tắt:
"Nhưng mà giá khởi điểm cao quá đệ sợ..."
Nàng xoa đầu nhóc cười:
"Sợ tỷ không có kim tệ hả,yên tâm mười con ma thú tỷ cũng mua được cho đệ,muốn không ".
Cậu nói nhỏ:
"Dạ muốn ạ,đệ mơ ước nó từ lâu lắm rồi ".