- À, đúng rồi, nói cho huynh một tin tốt. Thời gian tu luyện vừa rồi, Tây kinh huyệt của ta dường như có dấu hiệu mở ra, chờ ta lợi dụng năng lực tiên thiên khí, hẳn là có thể đạt tới cấp mười hai.
Nói xong, mau chóng hôn lên mặt Niệm Băng một cái rồi quay người chạy ra ngòai. Khi tới cửa thì cố ý đóng cửa phòng Niệm Băng thật chặt. Cầm lấy một thủy quả cho vào mồm, chất lỏng ngọt ngào kích thích vị giác của Niệm Băng, khiến hắn đột nhiên nghĩ rằng lựa chọn của mình thực sự chính xác. Nếu lúc đầu mình vẫn cự tuyệt tình cảm của Long Linh, sợ rằng cô gái ôn nhu này cả đời sẽ không còn niềm vui nữa.
Thần chi đại lục.
Hi Giới cung kính đứng ở thung lũng giữa hai ngọn núi, nhìn không khí vặn vẹo phía trước, thậm chí còn không dám thở to tiếng. Hắn đứng ở đây đã ba ngày rồi. Từ khi tin tức Di Thất đại lục trở về truyền tới đám thần nhân thì hắn đã tới đây. Lúc này, các loại ma pháp nguyên tố trong không khí đang điên cuồng xao động tạo thành các cơn lốc ma pháp. Tuy nhiên, những cơn lốc ma pháp này cũng không thể sinh ra bất cứ ảnh hưởng gì tới Hi Giới. Ma pháp nguyên tố xâm nhập tới phạm vi một trượng quanh thân thể hắn thì dường như bị một luồng năng lượng vô hình xua đi. Đối với người bình thường mà nói thì cơn lốc ma pháp có lẽ đúng là tai nạn, nhưng đối với thần nhân đỉnh cao như hắn thì cơn lốc ma pháp chẳng là gì cả. Chờ đợi ở đây 3 ngày, Hi Giới vẫn không hề có cảm giác sốt ruột. Theo năm tháng dằng dặc buồn chán, thời gian đối với hắn có lẽ đã không còn quan trọng nữa. Đừng nói là 3 ngày, kể cả đứng chờ ở đây 3 năm đối với hắn cũng chẳng khác gì, hắn vẫn có thể đứng bất động chờ đợi. Đã rất lâu không có chuyện gì để hắn phải tự hỏi. Nhưng lúc này, hắn không khỏi cẩn thận suy tư, vì hắn không muốn bỏ sót bất cứ thứ gì, bỏ sót bất cứ cơ hội nào. Ngày đó sau khi Hạ Vũ trở về, hắn sai mấy trăm thần nhân đi tới Di Thất đại lục, cơ hồ đã vượt qua hai phần ba lãnh địa của Di Thất đại lục, nhưng tin tức thu được đều giống nhau. Chỉ có một đội thần nhân phát hiện sự tồn tại của dân chúng Di Thất đại lục, nhưng những người dân đó lại rất yếu ớt khiến hắn cảm thấy buồn cười. Khi Thần Di đại chiến thì hắn đã là một chủ thần cực mạnh trên Thần chi đại lục. Khi đó tác phong chiến đấu mạnh mẽ của Di Thất đại lục đã từng khiến hắn có ấn tượng rất sâu sắc. Cho nên hắn mới phải điều nhiều cao thủ đi như vậy. Khi phong ấn của Mặc Áo Đạt Tư phong ấn chi bình bị mở, trong lòng hắn ngoại trừ phẫn nộ còn có chút sợ hãi. Nhưng bây giờ tin tức mới nhận được lại làm hắn hoàn toàn sợ hãi. Uy hiếp của Di Thất đại lục đã không còn tồn tại, mấy vạn dân sót lại đối với hắn chẳng qua chỉ là trò cười. Một mình hắn có thể hoàn toàn hủy diệt được bọn họ. Nhưng tâm tình đã yên lặng nhiều năm của hắn lại đang nổi sóng. Thần chi đại lục là địa phưong rất thích hợp để tu luyện, nhưng đã hàng vạn năm trôi qua khiến hắn không thể nào chịu nổi sự buồn chán. Từ lâu hắn đã không khỏi mong muốn chiếm lĩnh Di Thất đại lục, nhưng giờ vùng đất hoang vu đó cũng không còn hấp dẫn quá lớn đối với hắn. Nhưng tin tức từ Hạ Vũ về Ngưỡng Quang đại lục lại khiến kẻ mạnh nhất của thần nhân như hắn không khỏi động tâm. Đúng vậy, mình có thực lực không thua kém chân thần, tại sao còn phải ở nơi đây sống cuộc đời cô đơn, buồn tẻ chứ? Tại sao không thể làm cho cuộc sống phong phú, đa dạng hơn? Thống lĩnh lũ thần nhân thủ hạ, chiếm lấy đại lục phồn vinh kia chẳng phải là chuyện khó khăn gì. Chỉ cần được ba vị chân thần chấp thuận, vậy cả thế giới sẽ nằm trong lòng bàn tay mình. Mình đúng là thần, là thiên thần vĩ đại. Loài người nhỏ bé chỉ có thể trở thành nô lệ của thần nhân. Ngàn vạn nô lệ có thể đem đến cho mình những gì nhỉ? Có gì trên Ngưỡng Quang đại lục có thể làm mình hưng phấn đây? Đứng trong thung lũng, tâm tình của Hi Giới đã sớm nóng lên, bởi vì một mực khổ tu nên vẫn giữ được yên lặng, nhưng vẫn cần phải phóng thích.
Mặc dù Hi Giới đã có ý muốn kết thúc phong ấn trên Thần chi đại lục, nhưng hắn vẫn không làm như vậy. Là kẻ mạnh nhất trong thần nhân, hắn biết rất rõ việc như vậy tuyệt không thể bởi vì nhất thời xúc động mà làm tiêu tan tương lai tốt đẹp của mình. Hàng vạn năm kiên nhẫn đã sớm khiến hắn không còn dễ bị xúc động làm cho sai lầm. Vì vậy mà hắn tới đây.
- Ngươi chờ ở đây đã lâu rồi phải không?
Một âm thanh có chút quái dị vang lên, theo âm thanh này rất khó để nhận biết là nam hay nữa. Thanh âm mặc dù rất nhu hòa nhưng trong tai Hi Giới lại còn đáng sợ hơn cơn lốc ma pháp rất nhiều. Hắn vội vàng bước lên phía trước, quỳ xuống nói:
- Không, ta cũng chờ chưa lâu, là thần ban cho ta vinh diệu.
Thanh âm quái dị lạnh nhạt nói:
- Chúng ta đã biết mục đích của ngươi tới đây rồi. Trên đại lục này không gì chúng ta không thể nắm được. Trật Tự muốn ta nói cho ngươi, muốn làm gì, ngươi cứ thỏai mái mà làm đi, chúng ta sẽ không ngăn cản ngươi. Nhưng có chuyện ngươi phải hiểu cho rõ. Nếu đem hủy diệt hết thảy mọi thứ trên thế giới này, vậy thì tất cả mọi nơi sẽ đều biến thành địa ngục giống như Thần chi đại lục này. Tới khi đó, cho dù các ngươi là thần nhân, vì hoàn cảnh thay đổi, cũng chỉ có thể dẫn tới diệt vong mà thôi. Với tuổi tác và năng lực của ngươi, hẳn là biết rất rõ. Nguồn truyện: Truyện FULL
Hi Giới lặng người một chút, hắn có chút không hiểu ý của chủ nhân giọng nói này, nên hỏi dò:
-Ta nên làm thế nào đây? Nếu không thể hủy diệt, chúng ta…
Thanh âm quái dị nói:
- Tặng ngươi hai chữ: Trật Tự. Ngươi chỉ cần làm cho nơi ngươi muốn giữ được trật tự, như vậy ngươi có thể trở thành chúa tể. Giết chóc cũng không thể giải quyết được hết thảy. Trên thế giới của chúng ta trước kia, có rất nhiều người phát minh văn học vĩ đại, trong đó có cái gọi là lấy đức thu phục người. Chỉ có nắm giữ được tâm của loài người, nắm giữ trật tự của bọn họ , ngươi mới có thể thực sự trở thành thần của bọn họ. Còn việc nên làm thé nào thì ngươi phải tự mình suy nghĩ. Chuyện của thần nhân các ngươi, bắt đầu từ giờ chúng ta sẽ không còn quan tâm nữa. Chúng ta sẽ không trông nom các ngươi nữa. Mặc dù có thể nói là chúng ta sáng tạo ra thần nhân, ngay cả địa phương thích hợp nhất để các ngươi tu luyện cũng do chúng ta dựng nên. Nhưng bây giờ chúng ta đã không còn hứng thú đối với các ngươi nữa. Nhưng đây là quê nhà của chúng ta, cho dù có thể không lâu nữa chúng ta cũng phải rời khỏi đây, chúng ta không hy vọng nơi đây bị hoàn toàn hủy diệt.
Hi Giới có chút kinh ngạc nói:
- Mấy vị chân thần đại nhân muốn rời khỏi đây sao? Đó là do Thời gian chi thần đại nhân đã thăm dò tương lai nên mới vậy phải không?
Thời gian chi thần lạnh nhạt nói:
- Chẳng phải ngươi đang đợi ngày đó đến sớm sao? Chúng ta rời khỏi thế giới này, ngươi có thể thực sự trở thành chúa tể.
Hi Giới vừa nghe vậy, lập tức sợ hãi nói:
- Không, ta làm sao dám có ý nghĩ đó. Không có mấy vị chân thần đại nhân đã không có ta ngày hôm nay. Ta không mong các thần rời đi đâu!
Thời gian chi thần vẫn không hề biểu lộ tâm tình ba động nào:
- Ngươi không cần phải tỏ vẻ dấu diếm dã tâm của ngươi trước mặt chúng ta, chẳng có ý nghĩa gì đâu. Chúng ta không quan tâm.
- Nhưng nếu mấy vị chân thần đại nhân phải rời đi, còn Tạp Áo chân thần đại nhân ở đó…
Hi Giới có chút lo lắng nói
- Đây mới là lo lắng thực sự của ngươi phải không? Đúng vậy, kể cả ngươi có cường thịnh thế nào cũng không thể đối kháng nổi Tạp Áo. Cho dù ba người chúng ta đã trải qua nhiều năm như vậy mới có thể hoàn toàn chống lại các nàng. Việc này ngươi cũng không cần lo lắng nhiều, khi chúng ta rời đi cũng sẽ kết thúc Tạp Áo. Nếu chưa giải quyết vấn đề của các nàng, làm sao chúng ta có thể an tâm rời đi chứ? Ngươi cứ an tâm, Tạp Áo sẽ không còn có thể đem đến phiền phức gì cho ngươi nữa. Không lâu nữa sẽ đến ngày kết thúc thời đại của chúng ta. Năm vạn năm tranh đấu cũng nên kết thúc rồi.
Hi Giới trong lòng mừng rỡ nhưng trên nét mặt không hề có biến hóa nào, cung kính thi lễ nói:
- Ta xin cáo lui trước, mấy vị chân thần đại nhân xin bảo trọng. Nếu có việc gì cần ta làm, các vị chân thần đại nhân cứ việc phân phó.
Nói xong, hắn chậm rãi đứng dậy, đi ra khỏi thung lũng. Đến khi hoàn toàn rời khỏi phạm vi thung lũng mới nhẹ nhàng bay lên, biến mất trong chớp mắt.
Hi Giới rời đi, ba thân hình chậm rãi từ trong không khí đang vặn vẹo hiện ra. Một thanh âm thô lỗ nói:
- Thời Gian, ngươi nói kẻ này có tuân theo chỉ dẫn của chúng ta không?
Thời Gian chi thần lạnh nhạt cười một tiếng, nói:
- Hắn sẽ nghe. Ngươi cho rằng ai cũng giống ngươi chỉ biết hủy diệt sao? Hi Giới là một người thông minh. Nếu không lúc đầu chúng ta đã không lựa chọn hắn làm thủ lĩnh của thần nhân. Người thông minh sẽ không làm chuyện điên rồ. Trừ phi thực lực của hắn có thể siêu việt hơn ba chúng ta, nếu không hắn tuyệt sẽ không làm bất cứ chuyện gì khiến chúng ta bất mãn cả. Lũ thần nhân này bị chúng ta quản lý cả vạn năm rồi, cũng nên cho chúng xả hơi một chút. Ngưỡng Quang đại lục thật đáng thương! Nếu chẳng phải chúng ta sắp phải rời khỏi đây thì ta thực sự có chút không nỡ để nó phải thoát khỏi quỹ đạo đang vận hành của nó như vậy.
Một thanh âm uể ỏai vang lên:
- Thời gian, ngươi không nên coi thường Hi Giới. Hắn đang nỗ lực đột phá Thiên nhãn huyệt. Thân thể của loài người quả thực phi thường kỳ diệu,nếu hắn thực sự hoàn toàn mở ra bảy khiếu huyệt, lại trải qua thời gian tu luyện lâu dài, chưa chắc đã không thể đạt tới cảnh giới như chúng ta. Đợi cho chúng ta kết thúc chuyện với Tạp Áo và Thiên Hương, không thể giữ hắn lại được.
Thời Gian chi thần bật cười nói:
- Trật Tự, ngươi mặc dù là một trong những kẻ mạnh nhất trong chúng ta nhưng dục vọng tranh đấu trong lòng ngươi lại kém xa Hủy Diệt. Ngươi nghĩ việc Hi Giới mạnh lên có thể ảnh hưởng tới chúng ta phải không? Kể cả trường hợp khá nhất thì hắn cũng chỉ có thể chống nổi một trong chúng ta mà thôi. Bây giờ, việc chúng ta cần là làm phong phú cuộc sống. Ta đã mong chờ ngày rời khỏi thế giới này, tới một thế giới mới đẹp tuyệt vời. Tranh đấu ở đây chẳng có ý nghĩa gì đối với chúng ta. Chúng ta là thần, không phải là người. Trái tim của ngươi hẳn là phải rộng rãi hơn một chút chứ. Thực ra, ta cũng rất không tán thành xử lý lúc đầu của ngươi đối với Di Thất đại lục, khiến cho rất nhiều thứ tốt đẹp phải biến mất. Thi Ý đại lục sau vạn năm phát triển sẽ có thể như thế nào? Chẳng lẽ thực sự có thể so sánh với chúng ta sao? Không, bọn họ không thể. Khoa học kỹ thuật của thời đại chúng ta làm sao nhân loại bây giờ có thể nghiên cứu nổi? Có rất nhiều thứ đã thực sự mất đi, không thể trở lại.
Trật Tự chi thần lạnh lùng nói:
- Ngươi biết cái gì? Ta nói là phải cẩn thận. Bất cứ những gì có thể tạo thành uy hiếp đối với chúng ta đều phải trừ khử. Bất kể là Di Thất đại lục hồi trước hay là bạch nhân trên Ngưỡng Quang đại lục. Chủ thần trên Thần chi đại lục có mạnh hay không chẳng lẽ ngươi không biết? Lần này hai chủ thần tới Ngưỡng Quang đại lục vẫn không thể ngăn cản nổi việc mở phong ấn của Mặc Áo Đạt Tư bình, thậm chí còn bị nhân loại dùng tinh thần lực giết chết một chủ thần. Việc đó nghĩa là gì? Có tinh thần lực đủ để giết chết cấp bậc chủ thần, nếu cường đại thêm một chút nữa có lẽ sẽ tạo thành uy hiếp đối với chúng ta. Nếu ta đoán không sai, nhân loại đó nhất định chính là tên tiểu tử ta đã gặp ở chỗ Tạp Áo. Ngươi vẫn chê ta quá cẩn thận nhưng nếu nếu tên tiểu tử kia cường đại như chúng ta, lại liên thủ cùng Tạp Áo và Thiên Hương thì chúng ta chẳng thể thắng nổi. Tạp Áo và Thiên Hương giống chúng ta, đều đến từ thế giới trước kia, sống sót cho tới tận bây giờ, làm sao họ không có tính toán của mình chứ? Lần này Hi Giới đưa người tới Di Thất đại lục, đầu tiên ta phải nói hắn giết chết tên tiểu tử đó. Sau đó, chúng ta sẽ khiêu chiến với Tạp Áo và Thiên Hương, như vậy các nàng mới không còn cơ hội.
Thời Gian chi thần nhíu mày, nói:
- Cái này thì có thể. Nhưng ngươi nghĩ tinh thần lực của nhân loại muốn đạt tới trình độ của chúng ta dễ dàng lắm sao? Hơn nữa, với thực lực của ngươi, hoàn toàn có thể khiến tinh thần lực của hắn không thể phát huy, tổng hợp thực lực không thể đạt tới tầm của chúng ta. Còn Tạp Áo và Thiên Hương thì chỉ có chút dính líu tới tiểu tử kia thôi. Cho nên ta thấy không cần phải lo. Trật Tự, khi chúng ta được sáng tạo ra, ngươi vốn mạnh hơn chúng ta nửa phần, thậm chí khi đó còn có thể chống lại bất cứ ai trong Tạp Áo hay Thiên Hương. Nhưng ngươi biết tại sao thủy chung ngươi vẫn dừng lại ở mức như chúng ta đây không? Đó là bởi vì trái tim ngươi quá nhỏ, không có sự khoan dung, tha thứ, nếu không thì chúng ta bây giờ đã đủ cường đại rồi. Như vậy cũng chẳng có nhiều thứ trên thế gian có thế sinh ra uy hiếp đối với chúng ta. Chẳng lẽ ngươi muốn hủy diệt toàn bộ bọn chúng sao? Hãy thư thả đầu óc đi, nghĩ biện pháp tăng cường thực lực của mình. Chúng ta vốn không bằng Tâm Tình chi thần nhưng chẳng lẽ không thể thông qua tu luyện đạt tới trình độ của Tâm Tình chi thần sao? Cố gắng tăng cường phải bắt đầu từ tâm trí. Ngươi vẫn còn quá cố chấp đó.
- Thực ra, chúng ta tự xưng là thần nhưng cũng chưa phải là thần chân chính. Khoa Kỹ chi phụ (Cha đẻ khoa học kỹ thuật) lúc sáng tạo ra chúng ta đã từng nói: Tâm Tình chi thần khi chính thức xuất hiện sẽ có thực lực cấp mười ta,s, hắn sẽ trở thành chúa tể cả thế giới, trở thành thần thực sự. Cho nên chỉ có Tâm Tình chi thần mới đúng là thần. Còn chúng ta và nhiều thần nhân khác dù thực lực cao thấp bất đồng nhưng chẳng qua tự đặt cho mình cái tên là thần cho dễ nghe mà thôi.
Trật Tự chi thần có chút bất mãn nói:
- Thời Gian, hôm nay ngươi làm sao vậy? Ta nghĩ tâm trạng của ngươi tựa hồ có chút bất ổn. Bình thường ngươi cũng không có lắm ý kiến, không có nhiều cảm xúc như vậy.
Trong ba đại chân thần thì Trật Tự chi thần luôn cầm đầu, Hủy Diệt chi thần và Thời Gian chi thần phải nghe ý kiến hắn. Hủy Diệt chi thần có lúc còn nói ra một số ý kiến của mình, nhưng Thời Gian chi thần thì rất ít nói, đại bộ phận đều chỉ tu luyện. Nhưng hôm nay, khi Trật Tự chi thần chuẩn bị trao đổi cùng Hi Giới, Thời Gian chi thần lại chủ động đề xuất nói chuyện với Hi Giới. Ý của Trật Tự chi thần vốn là: bất kể Ngưỡng Quang đại lục thế nào cũng không quan trọng đối với bọn họ. Dù sao cũng sắp rời khỏi thế giới này rồi, Ngưỡng Quang đại lục có biến thành cái dạng gì cũng chẳng có gì đáng quan tâm. Nhưng những gì Thời Gian chi thần nói với Hi Giới lại thể hiện rất rõ quan điểm của hắn: đó là bất mãn với Trật Tự chi thần. Tình huống như vậy quả thực là cả vạn năm nay mới xảy ra lần đầu tiên. Lời nhắc nhở của Trật Tự chi thần với Thời gian chỉ thần nghe qua thì rất khó chịu nhưng bọn họ dù sao cũng đã cùng sống với nhau hàng vạn năm, mặc dù hẳn rất bất mãn nhưng vẫn không thực sự tức giận Thời Gian chi thần.
Thời Gian chi thần thở dài một tiếng, nói:
- Ta cũng không biết tại sao. Nhưng các ngươi cũng biết, ta nắm giữ chính là sức mạnh của thời gian nên cũng hơi có dự cảm chút ít về tương lai. Khi tu luyện ngày hôm qua, ta cảm giác được một ít tình huống có thể xuất hiện trong tương lai. Trật Tự, chúng ta là huynh đệ, thẳng thắn mà nói, dự cảm lần này rất không tốt. Có lẽ điều chúng ta không ngờ tới sẽ xảy ra. Nếu đúng như vậy, kế hoạch trận quyết đấu giữa chúng ta với Tạp Áo và Thiên Hương có lẽ nên đẩy sớm lên đi.
Trật Tự chi thần trong lòng cả kinh. Hắn đương nhiên biết Thời Gian chi thần dự cảm luôn rất chuẩn, mặc dù chỉ là dự cảm mơ hồ nhưng đã từng có tác dụng trọng yếu đối với ba người bọn họ. Đó cũng là một trong những nguyên nhân mà Trật Tự chi thần tôn trọng Thời Gian chi thần. Vốn bọn họ đã dự định một năm sau sẽ phát ra lời khiêu chiến tối hậu với Tạp Áo và Thiên Hương, nhưng nghe Thời Gian chi thần nói vậy, trong lòng Trật Tự chi thần có chút thấp thỏm, nhíu mày nói:
- Ý của ngươi là trong tương lai không xa, Tạp Áo và Thiên Hương có thể dung hợp tạo thành sức mạnh của Tâm Tình chi thần? Làm sao có thể được? Năm vạn năm qua, thực lực của các nàng mặc dù tăng lên nhưng muốn nói đã có thể lĩnh ngộ được bản chất của Tâm Tình chi thần thì có vẻ hơi khoa trương. Ngươi cũng biết, không phải cứ gia tăng thực lực là có thể đạt tới mà phải là lĩnh ngộ trong chớp mắt. Tới cấp bậc như chúng ta đây, muốn gặp đột biến đâu phải dễ? Kể cả thêm năm vạn năm nữa, sợ rằng các nàng cũng chẳng ngộ ra thêm điều gì. Tâm Tình chi thần dù sao mới chỉ là bán thành phẩm mà thôi.
Thời Gian chi thần nhìn Trật Tự chi thần, nói:
- Còn nhớ Khoa Kỹ chi phụ sáng tạo ra chúng ta đã chết thế nào không?
Trật Tự chi thần gật đầu, nói:
- Đương nhiên nhớ rõ. Mặc dù đã nhiều năm trôi qua nhưng ta vĩnh viễn không thể quên tình cảnh lúc đó. Khoa Kỹ chi phụ sáng tạo ra chúng ta đã chết khi đang cười rất to. Cho đến tận sau khi chết, ta vẫn có thể cảm giác được khí tức hưng phấn trên người của cha.
Thời Gian chi thần nhìn Trật Tự chi thần nói:
- Vậy ngươi cẩn thận nghĩ lại tình cảnh lúc đó là gì. Ngươi hẳn còn nhớ rõ, sau khi Khoa Kỹ chi phụ sáng tạo ra chúng ta, đôi mắt của người nhìn chúng ta tràn ngập thất vọng. Bởi vì người biết, chính mình đã phí hết tâm huyết sáng tạo ra ba kẻ có năng lực siêu cấp, nhưng vẫn thua đối thủ của mình, Tiến Hóa chi phụ (cha của tiến hóa), người đã sáng tạo ra Tâm Tình chi thần. Khi đó, người nói mình đã thua. Bởi vì tâm lực hao hết nên người miễn cưỡng có thể duy trì tính mạng tới lúc đó chính là do trong lòng vẫn còn một niềm tin. Người muốn nhìn xem Tiến Hóa chi phụ rốt cuộc sáng tạo ra Tâm Tình chi thần có bộ dạng gì. Sau khi người thấy được thực lực cường đại và quá trình hoán đổi của Tạp Áo và Thiên Hương, người đột nhiên cười rất to mà chết. Câu nói cuối cùng ẩn chứa bí mật của người, ngươi nghĩ lại xem là gì. Trong dự cảm của ta ngày hôm qua, rõ ràng lại nghe được những lời đó, nhưng trong dự cảm của ta, thanh âm đó lại không hề hưng phấn mà tràn ngập bi thương.
Trật Tự chi thần ngẩn người, vừa định mở miệng thì Hủy Diệt chi thần ở bên cạnh đã cướp lời:
- Khoa Kỹ chi phụ khi chết vừa cười vừa nói: hắn sai lầm rồi, hắn sai lầm rồi. Không ngờ hắn lại sai lầm ở một chi tiết quá nhỏ. Chính vì thế mà Tâm Tình chi thần được sáng tạo ra luôn luôn chỉ là bán thành phẩm. Ha ha, hóa ra là như vậy. Buồn cười, thực sự buồn cười quá! Không ngờ khi hắn sắp sửa chiến thắng lại mắc phải sai lầm nhỏ đó, khiến hắn thất bại ngay khi tưởng như đã đạt tới thành công. Ta không bại, ta không hề bại. Ha ha…!
Yên lặng, khi Hủy Diệt nhắc lại những lời nói mà họ đã khắc sâu trong trí nhớ, cả ba vị chân thần đều chìm trong im lặng. Một lúc lâu sau, Thời Gian chi thần mới mở miệng:
- Ta dự cảm thấy chính những lời này. Nhưng mà trong dự cảm của ta, giọng điệu của những lời này có chút thay đổi, hơn nữa còn thay đổi mấy chữ cuối cùng. Lời của Khoa Kỹ chi phụ vốn là "Ta không bại, ta không hề bại" lại biến thành "Ta thua rồi". Mặc dù chỉ thay đổi ba chữ nhưng sẽ đem đến điều gì đối với chúng ta?n Các ngươi cứ ngẫm lại, chỉ trong tình huống nào thì Khoa Kỹ chi phụ mới nói như vậy chứ? Nhân loại Tiến Hóa chi phụ nghiên cứu ra Tâm Tình chi thần đã chết. Trong lúc chiến đấu với chúng ta, Tạp Áo đã nói: Nhân loại Tiến Hóa chi phụ đã chết không nhắm mắt. Lúc đó hắn dường như muốn nói gì đó với Tạp Áo và Thiên Hương nhưng đến lúc tối hậu, bởi vì hắn đã gắng sức quá độ, tiêu hao Sinh mệnh lực cuối cùng nên không thể nói được gì nữa. Ta nghĩ, bất kể là Nhân loại chi phụ (cha của loài người) hay Khoa Kỹ chi phụ của chúng ta, bọn họ đều biết chuyện gì đã xảy ra với Tâm Tình chi thần. Cho nên mặc dù lúc tối hậu, Khoa Kỹ chi phụ nói rằng Tâm Tình chi thần vĩnh viễn chỉ là bán thành phẩm, nhưng ta lại cho rằng, trong tình huống đặc biệt nào đó, Tâm Tình chi thần chân chính vẫn có thể xuất hiện. Các ngươi đều biết năng lực dự cảm của ta. Lần dự cảm này còn rõ ràng hơn những lần trước. Có thể thấy được ảnh hưởng của nó đối với chúng ta lớn tới mức nào. Dự cảm của ta sẽ phát sinh trong vòng từ một tới ba năm nữa thôi. Nói cách khác, trong tương lai từ một tới ba năm, Tâm Tình chi thần chân chính rất có thể sẽ xuất hiện. Còn việc tại sao hắn xuất hiện, Tạp Áo và Thiên Hương dựa vào cái gì mà có thể lĩnh ngộ, chúng ta đều không thể biết được. Vĩnh cửu là cái gì đó rất đáng sợ. Đạo lý này này hẳn các ngươi đều hiểu. Cho nên nếu chúng ta muốn thắng lợi, muốn có cuộc sống của riêng mình, vậy phải khiêu chiến với các nàng ngay trong vòng một năm này. Chỉ như vậy mới có thể thu được thắng lợi.
Trật Tự chi thần có chút lo lắng nói:
- Ta không nghi ngờ dự cảm của ngươi. Nhưng ngươi cũng biết kỹ năng dung hợp tam vi nhất thể (giống kiểu song hồn nhất thể của Tạp Áo và Thiên Hương) của chúng ta phải mất ít nhất một năm. Chỉ có hoàn thiện kỹ năng này, chúng ta mới có được thân thể bất diệt, mới có thể hủy diệt được Tạp Áo và Thiên Hương.
Sống lâu tới từng này rồi, bọn họ lại càng coi trọng tính mạng. Một vạn năm trước, thực lực của ba người bọn họ liên thủ đã vượt qua được Tạp Áo và Thiên Hương, nhưng Tạp Áo và Thiên Hương lại có thực lực đồng quy vu tận vào lúc tối hậu. Bởi vậy, mỗi lần bọn họ quyết chiến sắp thắng lợi thì đều không thể đánh Tạp Áo và Thiên Hương một đòn trí mạng. Mặc dù đã hơn một vạn năm trôi qua, bọn họ càng lúc càng mạnh, chênh lệch với Tạp Áo và Thiên Hương cũng càng lớn, nhưng bọn họ tự nhận thấy nếu quyết chiến thì cũng chỉ dẫn tới kết cục hai bên cùng chết. Bọn hắn không chịu nổi cái giá đó. Trải qua những nỗ lực không ngừng, bọn họ nghiên cứu ra một phương pháp đặc biệt, có thể kết nối Sinh mệnh và năng lực của ba người làm một. Một khi thành công, nhất định có thể giết chết Tạp Áo và Thiên Hương mà ba người cùng lắm chỉ bị thương chứ không thể chết được.
Thời Gian chi thần nhìn Trật Tự chi thần và Hủy DIệt chi thần nói:
- Cho nên việc chúng ta phải cố gắng là trong vòng một năm phải hoàn thiện kỹ năng tam vi nhất thể. Sau đó khiêu chiến với Tạp Áo và Thiên Hương. Mấy ngày nay, ta đã hiểu được một chút đặc thù, trong vòng một năm có thể thành công. Trật Tự, cũng vì nguyên nhân này mà ta mới nói ngươi phải điều chỉnh tâm tính. Trong lúc hợp kích tam vi nhất thể, ngươi chính là một thành phần rất quan trọng, năng lực của ngươi là trọng yếu nhất. Nếu như tâm tính của ngươi có thể thay đổi, sẽ có tác dụng trợ giúp rất lớn đối với chúng ta. Ta không nói nhiều, điều này các ngươi cũng biết. Hôm nay nói nhiều như vậy, chính là vì có chút sợ hãi vận mệnh tương lai không xác định của chúng ta. Trật Tự, ngươi cũng nên thay đổi đi.
Trật Tự chi thần nhìn Thời Gian chi thần, đến lúc này hắn mới hoàn toàn hiểu rõ, những lời hôm nay Thời Gian chi thần nói tất cả đều là vì mình, vì chính quần thể ba người này. Hắn gật đầu nói:
- Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Ta chỉ có thể nói sẽ cố gắng hết sức vì tương lai của chúng ta. Thời gian, có lẽ ngươi đúng. Nhưng sao ngươi không nói cho sớm một chút chứ?
Thời Gian chi thần cười khổ nói:
- Nói cho ngươi sớm một chút? Ngươi có thể nghe sao? Tâm tính tự đại của lũ thần nhân sợ rằng phần lớn là đều học được từ ngươi. Nếu không phải trong điều kiện đặc biệt như hôm nay đây, làm sao ngươi chịu nghe lời bọn ta. Bây giờ không tính nữa, chúng ta vẫn còn cơ hội cuối cùng. Không biết Tạp Áo và Thiên Hương đang làm gì, có lẽ các nàng cũng có dự cảm.
-----
Thần chi đại lục, Sinh mệnh lĩnh vực
Tạp Áo lơ lửng trên Sinh mệnh hồ, nhìn mặt nước xanh biếc dưới chân, lẳng lặng suy tư. Sinh mệnh khí tức của Sinh mệnh lĩnh vực vẫn sung túc như trước, các đó không xa bên bờ hồ, các loại thực vật đều mạnh mẽ sinh trưởng. Đôi mắt sâu thẳm của Tạp Áo lộ một nét suy tư, dường như đang có chuyện gì vẫn không thể hạ quyết tâm được. Thâm chí Sinh mệnh khí tức xung quanh thân thể nàng cũng theo đó mà xuất hiện một tia ba động bất ổn. Đối với nàng mà nói thì tình huống như vậy quả thực rất ít khi xuất hiện.
Lục quang nhàn nhạt từ tay trái Tạp Áo sáng lên, một cái bình nhỏ xuất hiện. Nàng mở nắp bình, hít một ngụm thật sâu làn hương thơm ngọt trong bình. Khuôn mặt tuyệt mỹ không tì vết của Tạp Áo không khỏi cười nhẹ. Hương khí nồng đậm thư thái như vậy chính là từ bình Bách Hoa Lộ mà Niệm Băng đã chế riêng cho nàng. Từ khi có Bách Hoa Lộ, cuộc sống của Tạp Áo có chút thay đổi, thói quen tìm ăn cánh hoa trước đây của nàng biến mất. Cũng không phải vì nàng không muốn phá hỏng tiên hoa để tìm mỹ cảm, mà là từ khi có Bách Hoa Lộ, nàng dù tìm ăn loại cánh hoa nào cũng không còn bất cứ hứng thú gì nữa. Mùi hương của Bách Hoa Lộ đã trở thành toàn bộ niềm yêu thích của nàng. Khi Niệm Băng chế biến Bách Hoa Lộ, nàng cũng từng cố gắng học tập, nhưng quá trình đó chẳng những cực kỳ phức tạp, hơn nữa thời gian chế biến và khống chế mức độ cực kỳ nghiêm khắc, cho dù là Niệm Băng lúc đầu cũng phải hao phí vô số tâm lực mới điều chế thành công. Tạp Áo từng dựa theo phương pháp của Niệm Băng thử điều chế, nhưng bất kể nàng cố gắng đến đâu cũng không thể làm ra được hương vị như của Niệm Băng, khiến cho nàng cực kỳ buồn bực. Cho nên bây giờ nàng còn không nỡ uống chỗ Bách Hoa Lộ còn lại mà coi đó là thứ trân quý nhất của mình, mỗi ngày chỉ ngửi một ít mà thôi. Được Sinh mệnh lực khổng lồ của nàng bảo hộ, không sợ Bách Hoa Lộ biến chất.
Thỏa mãn cảm nhận hương khí của Bách Hoa Lộ, trước mắt Tạp Áo không khỏi hiện ra bộ dáng lúc Niệm Băng lần đầu tiên làm món ăn cho mình. Nàng còn nhớ rõ, khi đó món Niệm Băng làm tên là Băng Hỏa lưu ly châu ki, mùi vị cực kỳ tiên mỹ. Sau đó trong mỗi ngày Niệm Băng ở lại, nàng đều có thể thưởng thức một ít mỹ vị. Mặc dù nguyên liệu Niệm Băng mang theo có hạn, về sau chỉ có thể ăn một ít món đơn giản nhưng Tạp Áo phát hiện, khoảng thời gian đó là những ngày vui vẻ nhất trong hơn năm vạn năm sống của nàng. Mỗi lần nhìn Niệm Băng chuyên chú chế biến Bách Hoa Lộ hoặc nấu nướng, trong lòng nàng đều xuất hiện cảm giác thỏa mãn khó hiểu. Niệm Băng đi chưa lâu nhưng trong lòng Tạp Áo lại xuất hiện một loại cảm giác kỳ dị, nàng cũng không biết, loại cảm giác như vậy trong thế giới nhân loại được gọi là "Tư niệm" (nhớ mong).
Nghĩ tới Niệm Băng, lại không thể nghĩ tới sự việc đã phát sinh với Niệm Băng trong hồ. Mặc dù thời gian chưa lâu nhưng cảm giác tuyệt vời đó vẫn khiến trong lòng Tạp Áo tràn ngập hoài niệm. Nàng nhớ rất rõ bởi vì tư niệm của nàng với Niệm Băng ngày càng sâu sắc. Nhưng bây giờ nàng lại có chút sợ, bởi vì khi lần đầu tiên nàng nhìn thấy Niệm Băng thì đã có tính toán của riêng mình, tính toán vì ý muốn sinh tồn. Việc này chẳng qua là nàng có thể lợi dụng Niệm Băng mà thôi.