Mộc Tinh chạy đến trước người Niệm Băng nói:
- Ca, hay là để muội cùng giúp mọi người.
Niệm Băng lắc đầu nói:
- Không, thập tam giai cao thủ phân tranh, uy lực phi thường cường đại, muội ở lại trong này. Tích Lỗ đại ca, đi, chúng ta đến tiếp đón họ.
Vừa nói, hắn vừa cùng Tích Lỗ đồng thời đứng dậy, chớp mắt đã biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.
Ngọc Như Yên hướng tam nữ gật đầu, hai lam hai hồng tứ sắc hào quang đồng thời xuất hiện trên người các nàng, phân biệt bốn hướng mà đi. Khi Mộc Tinh cùng với đoàn của nàng không thể thấy thân ảnh của bốn nàng thì ngoại trừ Long Linh, Ngọc Như Yên các nàng đều hiện ra vương tộc vũ, Ngọc Như Yên hướng bắc, Phượng Nữ cùng Lam Thần phân biệt bay về hai hướng, mà Long Linh thì ở lại hướng nam gần với sứ đoàn. Niệm Băng hiểu được ý của họ, đây chính là tuyệt sát trận.
Đi lên một khối đất trống bằng phẳng, Niệm Băng cùng Tích Lỗ dừng lại, hoàng sắc quang mang thiểm diệu, trường sinh đao thoát khỏi người Tích Lỗ trở về với Niệm Băng, thất thải quang mang từ khai nhãn huyệt của Niệm Băng phóng xuất, tinh thần lực dưới sự khống chế của hắn khuếch tán về phía bắc. Rất nhanh, rất nhanh hắn cảm giác được một người có tốc độ kinh người đang hướng về phía này đi đến. Lúc này đây, Niệm Băng quyết định sử dụng một loại phương pháp để đối phó với thần nhân này, thất thải quang mang đồng thời thiểm diệu, lấy Hắc Vũ Hoàng dẫn đầu thất ảnh khôi lỗi đồng thời xuất hiện, mang theo bảy thanh thần đao tiến nhập vào trong bầu trời đêm.
Dưới cảm giác của tinh thần lực, khoảng cách với người kia càng ngày càng gần, Niệm Băng hướng Tích Lỗ gật đầu. Diệt thần phủ của Tích Lỗ đã hiện vào tay, bởi vì hắn mặc ải thần khải hắc sắc cho nên vào ban đêm cũng không thể nhìn rõ được, hắc sắc đấu khí thiểm diệu chung quanh thân thể hắn, cả thân thể tựa như là chìm trong bùn đất, trong lúc nhất thời xung quanh trống trải chỉ còn lại mỗi một mình Niệm Băng.
Quang mang hỏa hồng sắc vào ban đêm vô cùng nổi bật, giống như lưu tinh bay ngang qua mặt đất. Theo sự phát hiện của Niệm Băng, thời gian hắn đi đến trước mặt Niệm Băng chỉ khoảng vài lần hô hấp nữa mà thôi.
Tinh thần lực thu liễm, chung quanh thân thể Niệm Băng đồng thời tản mát ra thất sắc quang hoa, nhất thời hấp dẫn thân ảnh hồng sắc kia chú ý. Trong một tiếng kêu giữa không trung, thân ảnh hắc sắc ngừng lại tại khoảng cách Niệm Băng ngoài ba mươi trượng. Tuy ban đêm, người tới thân thể chung quanh lại che kín bởi hồng sắc đấu khí, nhưng Niệm Băng thông qua khai nhãn có thể thấy rõ bộ dáng của hắn. Người này mặc ám hồng khải giáp. Khải giáp nhìn qua thực khoa trương, trước ngực hai khối hung khải thật lớn là một loại bảo thạch màu đỏ chẳng biết là gì, kiên khải cực kỳ rộng lớn, theo bả vai hai sườn hướng ra phía ngoài kéo dài xuất một thước. Phúc khải (giáp che bụng) phía dưới giống như ngư lân bình thường, hiển nhiên là vì không ảnh hưởng tính linh hoạt, thân khải giáp được khảm một viên lăng hình bảo thạch. Khỏa bảo thạch cũng là hồng sắc, chỉ có điều nhìn qua so với hai khối đại hồng bảo thạch còn muốn trong suốt hơn. Cả bộ khải giáp, tựa như một ngọn lửa bình thường. Mặc dù Niệm Băng cũng không hiểu lắm về các trang bị nhưng cũng có thể thấy khải giáp này nhất định có điểm bất phàm, trong lòng không khỏi âm thầm tán thưởng, quáng thạch của Thần chi đại lục quả nhiên không ít a! Khải giáp này không biết là như thế nào chú tạo thành.
Lúc này thanh âm của Tích Lỗ có chút vội vàng, vang lên bên tai Niệm Băng.
- Huynh đệ, chúng ta nhất định phải đoạt lấy khải giáp này, đây chính là một trong mười hai thần khí do ải nhân tộc tạo ra, có tên là Hỏa Vân Khải, chẳng những có lực phòng ngự cực cao mà còn có thể tăng lên hiệu qua rất lớn cho hỏa đấu khí, hơn nữa nó còn có thể co rút được, chỉ cần muốn thì có thể thích ứng với thân thể của người mặc.-
Niệm Băng không có trả lời Tích Lỗ, ánh mắt hắn cho tới bây giờ từ trên khải giáp chuyển tới trên mặt người này. Hắn nhìn qua khoảng ba mươi, mặt rất dài, một đôi đôi mắt nhỏ tạo thành một đường ngang, cũng đồng dạng đang dò xét chính mình. Điểm đặc biệt nhất chính là chiếc mũi ưng, sống mũi gồ lên, hơi trông có vẻ rất nặng nề.
- Ngươi là người nào, là Mộc Tinh phái tới đón tiếp ta? Tại sao trước kia ta lại chưa thấy ngươi?-
Người tới nhìn thấy Niệm Băng trong ánh mắt hiện ra vài phần nghi hoặc.
Nghe được nghi vấn của hắn, Niệm Băng biết, chính mình khẳng định không có tìm lầm người, lạnh nhạt cười, nói:
- Ngươi mặc dù không biết ta, nhưng ta lại biết ngươi. Ngươi nên là Tây Luân phải không?
- Lớn mật.
Tây Luân hừ lạnh một tiếng, nhiệt độ chung quanh rõ ràng lên cao vài phần
- Dám trực tiếp nói tên của bổn quốc sư, đủ để cho ngươi chết mười lần. Ngươi không phải là thuộc hạ của Mộc Tinh?
Niệm Băng lắc lắc đầu, nói:
- Đương nhiên không phải, chẳng qua, ta quả thật là ở trong này chờ ngươi. Đừng nói là ngươi, dù là các chủ thần của Thần chi đại lục nhìn thấy ta, cũng không dám phóng tứ như thế.
Thất thải quang huy trong khoảnh khắc biến thành màu vàng, khổng lồ đích uy áp tràn ngập vu đất trống, trong lòng kinh ngạc, Tây Luân nhất thời lui về phía sau từng bước, sắc mặt khẽ biến
- Hoàng cực huyệt.
Niệm Băng mỉm cười, nói:
- Xem ra ngươi còn có vài phân kiến thức. Huynh đệ Trát Mộc Luân của ngươi đã đến địa ngục chờ ngươi. Hiện tại, ngươi cũng có thể theo hắn thẳng đến đó.
Uy áp khoảnh khắc tăng cường, thất thải thân ảnh đồng thời theo chung quanh Tây Luân lượng khởi, bảy thanh thần đao mang theo bảy thuộc tính năng lượng ngưng tụ, theo bất đồng phương vị, khoảnh khắc hướng Tây Luân công kích.
Hơn mười đạo chưởng ảnh màu ám hồng lấy Tây Luân vi trung tâm đồng thời bùng nổ ra chung quanh. Ám hồng sắc khí tức tựa như muốn thiêu đốt không khí, tạo nên một mảnh sóng gợn như là sóng nước. Thất ảnh khôi lỗi đồng thời thối lui, thực ra là không có tiếp xúc cùng ám hồng sắc chưởng ảnh kia. Khi chưởng ảnh vừa mới tiêu tán thì thất đạo thân ảnh lại một lần nữa vọt tới trước, thất sắc hào quang hướng đến các điểm yếu hại trên thân thể của Tây Luân.
Tây Luân hừ lạnh một tiếng, hai tay vũ khởi một bình chướng không kẽ hở xung quanh thân thể. Nếu chỉ có thất ảnh khôi lỗi, trừ Hắc Vũ Hoàng có thể gây cho hắn một ít uy hiếp ra, cho dù hắn không phòng ngự, cũng không thể phá hộ thể đấu khí của hắn. Nhưng trong tay thất ảnh khôi lỗi lại là bảy thanh thần đao khiến hắn không thể không phòng bị. Làm một thần nhân sinh tồn mấy ngàn năm, hắn tự nhiên nhìn ra được uy lực của bảy thanh thần đao, đối với hỏa vân khải trên người hắn vô cùng quý trọng, sợ khải giáp khi tiếp xúc với mấy thanh thần đao sẽ xảy ra hao tổn. Trong số khôi lỗi, chỉ có Hắc Vũ Hoàng có thể phát huy công kích vượt quá thập nhị giai, mà cho dù sáu ảnh khôi lỗi khác có thần đao, nhiều nhất cũng chỉ có thể phát ra thập giai lực công kích mà thôi, đối mặt với Tây Luân đã đạt thập tam giai, trong lúc nhất thời lâm vào cục diện ẩu đả.
Niệm Băng từng cùng Hắc Vũ Hoàng trao đổi qua, bên trong tử vong hồ, bởi vì đại lượng tử vong năng lượng làm dịu nên linh hồn Hắc Vũ Hoàng hoàn toàn phục hồi. Nhưng bởi vì mất đi thật thể, hắn rất khó khôi phục đến trạng thái đỉnh cao, cho nên, chỉ có thể bảo trì thập nhị giai công kích. Hắc Vũ Hoàng cũng nói cho hắn, chính mình cũng đang tu luyện một loại công pháp đặc thù có năng lượng thể thích hợp, dưới tác dụng của phệ ma đao, cần thời gian mới có thể có đột phá. Lúc này, đối mặt địch nhân cường đại, Hắc Vũ Hoàng chiến ý càng ngày càng mạnh, phệ ma đao mỗi một lần công kích đều có thể khiến Tây Luân hao tổn tinh lực rất lớn.
Tây Luân chính là thập tam giai thực lực, hơn nữa có hỏa vân khải tăng phúc. Hắn tuy không thể cùng chủ thần so sánh, nhưng cũng là một trong hậu bổ chủ thần của Thần chi đại lục, thực lực cũng không yếu hơn Phong Thần, người lần trước đã đánh bại Thánh Sư. Lần này đi vào Ngưỡng Quang đại lục, hắn là một trong ba thủ lãnh. Đây là việc Niệm Băng quả thực không có nghĩ đến, thất ảnh khôi lỗi liên hợp công kích tuy cường hãn, nhưng muốn thương tổn hắn lại cực khó. Nếu không phải bởi vì hắn càng thêm kiêng kị sự tồn tại của Niệm Băng, cùng với uy áp do Niệm Băng phát ra nên chỉ có thể phát huy chín thành thực lực. Nếu không, chỉ sợ ảnh khôi lỗi đã sớm đã không ngăn đón hắn nổi.
Tinh thần lực Niệm Băng cùng nhóm ảnh khôi lỗi hoàn toàn tương liên, thông qua ảnh khôi lỗi công kích, thiên nhãn huyệt nhanh chóng phân tích thực lực của Tây Luân. Hiển nhiên, Tây Luân hiện tại thực không có dùng toàn lực, thực lực của hắn rõ ràng mạnh hơn tên Trát Mộc Luân kia nhiều. Trát Mộc Luân tuy đã tiếp cận Thập tam giai, nhưng vẫn chưa chân chính đạt tới thập tam giai, cho dù là Tích Lỗ, dưới tình huống một chọi một, liều mạng bị thương cũng có thể tiêu diệt hắn. Mà tên Tây Luân trước mắt này rõ ràng mạnh hơn nhiều, trước tiên không nói đến hỏa vân khải, riêng mỗi một chưởng, đấu khí ngưng kết giống như thực chất khiến Niệm Băng rất là kinh ngạc. Bởi vì, đấu khí của hắn tuy dùng để công kích, nhưng lại tổn thất cực nhỏ, nếu không cùng ảnh khôi lỗi tiếp xúc còn có thể thu hồi trở về thân, khiến tiêu hao đến mức thấp nhất. Hiện tại, Niệm Băng cơ hồ có thể đóan định, thần nhân trước mắt tuyệt đối đã mở ra lệ trung huyệt, hơn nữa ít nhất cũng đạt tới trung kỳ.
Có mấy cái phán đoán này , toàn thân Niệm Băng phát ra kim quang chợt thu liễm, mi tâm ngưng kết một đạo thất thải quang mang thành đường thẳng tắp bắn về phía Tây Luân. Tây Luân trong lòng cả kinh, vừa muốn có động tác đã thấy thất thải quang mang kia trong khoảnh khắc khuếch tán, hóa thành một màn hào quang thật lớn bao phủ phạm vi trăm trượng mình. Vốn bởi vì uy áp biến mất, vừa mới cảm giác thoải mái thì trong khoảnh khắc tăng cường, hỏa đấu khí của hắn trong phút chốc yếu đi vài phân, mà tốc độ thất ảnh khôi lỗi đang quấn quít lấy hắn chợt gia tăng gấp đôi, hào quang của bảy thanh thần đao cũng trở nên càng thêm chói mắt. Nhất thời khiến Tây Luân khẩn trương, không khỏi trong lòng thầm hô một tiếng "lĩnh vực ngoại di, thiên nhãn huyệt".
Hoảng sợ tràn ngập trong lòng hắn, trên tay không khỏi nhược vài phân, bị phệ ma đao trong tay Hắc Vũ Hoàng cắt qua khải giáp ngoại phòng ngự, để lại một đạo nhợt nhạt dấu vết trên hỏa vân khải. Hoàng cực huyệt, thiên nhãn huyệt, này hai cái khiếu huyệt đại biểu cái gì Tây Luân đương nhiên phi thường rõ ràng, vốn trong lòng đang tức giận chợt bình lặng trong phút chốc. Hào quang trong mắt lóe ra, tay phải vung lên, một thanh hỏa diễm trường đao đột nhiên xuất hiện trong tay hắn, múa một vòng, ám hồng sắc quang mang tức khắc bức lui thất ảnh khôi lỗi đang tăng tốc , song thủ ác đao hướng đến các khôi lỗi chém tới.
Kinh nghiệm thực chiến của Hắc Vũ Hoàng tuyệt sẽ không so ít với Tây Luân. Bất luận là hắn trước kia hay là hiện tại, đối mặt địch nhân, hắn cho tới bây giờ đều sẽ không lui bước, hắc quang trên phệ ma đao đại phóng, ngang nhiên đón nhận công kích của Tây Luân.
Đấu khí va vào nhau choang choảng, Hắc Vũ Hoàng kêu lên một tiếng đau đớn, thân thể mang theo phệ ma đao bị đánh bay ra hơn mười trượng, vốn thân thể thực chất nhất thời trở nên có chút hư ảo. Nhưng Tây Luân cũng không được tốt hơn gì, bởi vì toàn lực công kích Hắc Vũ Hoàng, thân thể hắn nhất thời bị sáu thanh thần đao xẹt qua, hộ thể đấu khí chỉ có thể giảm bớt sáu thành công kích. Sáu thần đao đánh vào, trên người hắn tản mát ra một tầng nhũ quang hoa màu trắng . Quang hoa lóe ra đẩy lui lục ảnh khôi lỗi, nhưng thân thể hắn cũng lảo đảo một chút, sáu loại ma pháp nguyên tố bất đồng lẫn nhau dây dưa xâm nhập thân thể hắn. Nếu không phải hỏa vân khải khải tiếp nhận đại bộ phận công kích, riêng thế này đã đủ để lhắn bị thương. Nhưng sau khi liên hợp sáu loại ma pháp nguyên tố xâm nhập cùng hắc ám nguyên tố do ám ảnh khôi lỗi lúc trước một đao rót vào , cũng mang đến cho hắn gánh nặng thật lớn. Trong lúc nhất thời, Tây Luân không thể không đề tụ khởi toàn bộ đấu khí của mình chống lại mấy ma pháp nguyên tố , ý đồ đem chúng nó bức xuất ra bên ngoài cơ thể.
Niệm Băng ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng, hô lớn:
- Áo Tư Tạp.
Thân thể thon dài cao cao nhảy lên, một hồi long ngâm to rõ vang lên, quang điểm màu xám dưới thân Niệm Băng ngưng tụ. Khi thân thể hắn bay lên đến điểm cao nhất, quang điểm màu xám nhất thời ngưng tụ giữa không trung, hiện ra thân hình một thân cự long bảy trượng màu xám. Khi xuất hiện thì mang theo Niệm Băng thăng nhập trời cao, trên người cự long màu xám lộ ra một tầng kim sắc sáng bóng, khi rít gào hôi sắc lân phiến trên người trương lên.
Thân thể cự long màu xám cùng cự long bình thường đại khái tương tự, nhưng tại đỉnh đầu hắn, lại có một cái sừng dài đến nửa trượng màu vàng lợt. Khi tới chỗ Niệm Băng , thân thể hắn tựa hồ cùng cự long liên hợp cùng một chỗ, quần áo trên người biến mất, trên làn da cũng xuất hiện một làn vảy màu xám, phảng phất thân mình hắn là một bộ phận cự long. Thất hệ ma pháp, giống như băng bạc từ trên trời giáng xuống, mục tiêu chỉ có một, chính là Tây Luân. Một màn kỳ dị đã xảy ra, rõ ràng chỉ có sáu, Thất giai ma pháp sau khi tiến vào thất sắc hào quang, lập tức sẽ tăng lên một bậc, bởi vì số lượng đông, nhất thời đánh Tây Luân một cái ứng phó không kịp. Tuy nhiên mấy cái ma pháp nguyên tố này cũng không chân chính thương tổn đến thân thể hắn nhưng lại cùng xâm nhập vào trong cơ thể hắn. Ma pháp nguyên tố sinh ra liên hệ, kia tựa hồ liên hệ đến từ tiên thiên chi khí, dẫn phát ra bảy thứ ma pháp nguyên tố vốn đã sắp bị khu trừ ra khỏi thân thể hắn, giờ lại điên cuồng bật ngược lên.
Tây Luân thất thanh kinh hô,
- Long ma pháp sư.-
Khiếp ý trong lòng lại tăng lên, hỏa diễm trường đao trong tay huy vũ thành vô số đao ảnh, định đem ma pháp nguyên tố từ trong cơ thể hóa giải, nhớ đến Niệm Băng đã từng nói Trát Mộc Luân đã xuống địa ngục, Tây Luân đã không còn ý định chiến đấu, dù sao còn có gì có thể quan trọng hơn sinh mệnh của chính mình chứ?
Trong khi Tây Luân phải đối mặt với ma pháp từ trên trời giáng xuống, lại vừa đối mặt với tiên ma pháp nguyên tố, nội ngoại giao khốn, một hắc ảnh vô thanh vô tức từ sau lưng hắn nhảy lên, tại chỗ hắn nhảy lên bùn đất đều biến mất. Hắc sắc đấu khí được bóng đêm yên tĩnh che giấu cực tốt, khi Tây Luân phát hiện sau lưng có nguy cơ thì hắc sắc chiến phủ đã tiến đến cách cơ thể hắn chỉ còn một trượng.
Trong lúc nguy cơ, Tây Luân thể hiện ra kinh nghiệm mà hắn đã có được trong những cuộc chiến suốt mấy ngàn năm, một tầng sáng hồng sắc từ trong cơ thể hắn bùng ra. Đánh tan ma pháp từ trên không trung giáng xuống, hỏa diễm đao trong tay trái vẽ lên một đường cong, bức thất ảnh khôi lỗi đồng thời thối lui, khi hỏa diễm đao tạo thành một đường cong về đến trong lòng thì liền lập tức đem toàn bộ lực lượng tích tụ đạt đến trạng thái đỉnh cao tiếp đón chiến phủ của Tích Lỗ ở phía sau, hắn đã cố không tiếp tục khắc chế ma pháp nguyên tố đang bùng nổ trong cơ thể.
Áo Tư Tạp trên không trung được Niệm Băng cảnh cáo, nâng cánh bay cao lên. Ngay sau đó xuất hiện một điểm bạch sắc, quang điểm trong thời gian ngắn phóng đại, một thanh âm thật lớn vang lên cùng với vô số bùn đất bị chấn bay, trong nhất thời, xung quanh tràn ngập bùn đất.
Bạch quang chói mắt thế nhưng lại sinh ra các tia lửa đỏ, nếu Niệm Băng không có được thiên nhãn, chỉ sợ trong nhất thời đã bị mất đi thị giác, hào quang thiểm diệu mênh mông truyền đến năng lượng dao động điên cuồng, khiến cho hắn nhớ đến cảm giác khi ở Thần chi đại lục.
Thân thể của Tích Lỗ bị chấn bay đi, tốc độ so với đến thì nhanh hơn, nhưng hắn đã tiếp cận thập tam giai thực lực, lại phối hợp với siêu thần khí diệt thần phủ, một kích như thế thì làm sao yếu được? Thất ảnh khôi lỗi dưới tinh thần lực chi phối của Niệm Băng nhanh chóng biến mất tại không trung, điều này may là nhờ có không gian ảnh khôi lỗi đã dùng năng lực của mình trong khoảnh khắc đem thất đạo quang mang cùng bảy thanh thần đao đưa đến giữa không trung, nếu không sợ rằng lúc này không tránh khỏi bị hủy.
Thân thể của Tích Lỗ khi rơi xuống mặt đất thì đã mất đi khống chế, hắc sắc quang mang quanh thân ảm đạm hơn rất nhiều, thân thể của hắn trượt trên mặt đất khoảng 30 trượng, ải nhân thần khải giờ khắc này đã phát huy tác dụng quan trọng nhất, bảo vệ cho thân thể cường hãn của hắn không bị ngoại thương, nhưng bên trong thân thể thì lại không được như thế, hắn há miệng, phun ra huyết vụ đầy trời.
Nếu so sánh với Tích Lỗ thì Tây Luân thảm hơn nhiều, hắn vốn sử dụng hỏa diễm trường đao cũng không phải chỉ là đấu khí ngưng kết thành mà là một loại quáng thạch đặc thù có thể phóng thích hỏa diễm. Lúc này, hỏa diễm trường đao đã biến thành vô số các tinh tinh điểm điểm. Thân thể Tây Luân thấp xuống ít nhất một nửa, từ phần eo đi xuống, hoàn toàn chìm trong đất, lấy hắn làm trung tâm, chung quanh bùn đất hoàn toàn biến thành tiêu thổ (đất nung), từng vết nứt dài tới ba trượng kéo dài về phía xa. Máu tươi từ trong miệng hắn chảy xuôi ra. Hỏa vân khải không hổ là thần khí do ải nhân tộc chế tạo, biểu hiện không có chút tổn hại, nhưng ngay cả siêu thần khí ải thần khải cũng không thể hoàn toàn hóa giải dư chấn do năng lượng sinh ra, thì làm sao hỏa vân khải có thể làm được đây chứ.
Dưới một kích toàn lực của Tích Lỗ, băng bịt đầu của Tây Luân đã bay ra xa hơn mười trượng, một mớ tóc dài tán loạn rớt lên vai, giống như là quỷ mị. Sắc mặt của hắn vốn có màu cổ đồng giờ trở nên trắng bạch, nhìn kỹ máu tươi không chỉ có từ trong miệng hắn chảy ra mà đồng thời cũng theo thất khiếu của hắn chảy ra ngoài. Tay phải của hắn có chút không động đậy được, ngực không ngừng phập phồng, tựa hồ như hết sức, hung quang hiện lên từ trong đôi mắt ti hí của hắn, nhưng không ai để ý. Đó chỉ là vẻ bên ngoài của hắn mà thôi, thân thể bên trong của hắn đã bị thương nghiêm trọng, thất thải quang mang nhàn nhạt không ngừng từ trong cơ thể hắn thoát ra, thất hệ ma pháp trong cơ thể hắn không thể nào bức xuất, mà lại hiển hiện ra theo làn da, có thể thấy được hắn đã không ổn.
Niệm Băng cưỡi Áo Tư Tạp lơ lửng giữa không trung chợt động, hắn đương nhiên biết một kích kia may mắn tới mức nào. Nếu như không phải mình dẫn dụ sự chú ý của Tây Luân, lại nhờ vào thiên nhãn lĩnh vực phối hợp với ảnh khôi lỗi làm hắn bị thương, chỉ với Tích Lỗ sợ rằng không thể tạo ra hiệu quả như thế được. Thần nhân thập tam giai quả nhiên cường đại, huống chi lại là thần nhân có thể mở ra tây kinh, phương giáp và lệ trung huyệt.
Khi mới gặp Tây Luân, trên người hắn tản mát ra hào quang màu bạch nhũ thì Niệm Băng cũng đã đoán được các khiếu huyệt mà hắn đã khai mở là gì, bạch nhũ sắc chính là năng lượng phòng ngự, chính là do phương giáp nguyệt mang đến. Mà muốn có phương giáp thì phải có tây kinh huyệt, chỉ là Niệm Băng không nghĩ tới chính là, dưới tác dụng của thiên nhãn lĩnh vực, cơ hồ cắt đứt liên hệ giữa Tây Luân cùng với tiên thiên chi khí bên ngoài, mà phương giáp huyệt lại còn có thể phát huy tác dụng phòng ngự cường đại như thế. Còn lệ trung huyệt dùng để ngưng tụ năng lượng, cũng bởi vì Tích Lỗ hợp lực nhất kích khiến hắn không thể giữ lại gì nữa. Niệm Băng bây giờ chú ý chính là trên người Tây Luân như ẩn như hiện hồng quang. Là một cường giả thập tam giai, Tây Luân không thể dễ dàng xong đời giống Trát Mộc Luân như thế. Cho nên hắn từ từ đợi biến hóa xuất hiện trên người Tây Luân, rồi Tích Lỗ xuất hiện tấn công. Luận về công kích Niệm Băng biết mình không thể nào so với Tích Lỗ được, không có Tích Lỗ công kích, chỉ bằng vào thực lực của chính mình, cho dù có thể vây khốn Tây Luân, cũng không thể mang đến cho hắn trọng thương trí mạng.
Áo Tư Tạp thấp giọng rít gào, khí lưu kim hôi sắc di chuyển xung quanh thân thể của hắn. Thân thể hiện tại của hắn hoàn toàn là do ngưng tụ năng lượng mà thành, khi Áo Tư Tạp đột phá tầng thứ năm của long thần tâm quyết thì hắn đã có thể làm được điều này. Lấy năng lượng làm thân thể, tái phụ lấy linh hồn của bản thân , hắn tuy vẫn chưa phải là một cự long chân chính, nhưng các cự long kém cỏi bình thường tuyệt đối không thể so sánh thực lực với hắn được, hắn còn có đặc tính cực kỳ ưu thế, chính là năng lượng vô thuộc tính.
Tích Lỗ loạng choạng đứng lên, trong mắt toát ra một tia tán thưởng, thực lực của Tây Luân làm cho hắn có chút khâm phục, hận không thể tự tay mình mà trả thù cho tổ tiên. Chỉ với một thần cấp cao thủ với hai kiện siêu thần khí đã khiến cho mình rất khó ứng phó, nếu như có thêm một tên có cùng thực lực với hắn chỉ sợ chính mình và Niệm Băng không thể tiêu diệt đối phương, mà trước tiên là phải chạy trốn. Hai đối một, dù sao cũng không phải việc quang minh gì. Nhưng vì tâm nguyện của chính mình, vì tổ tiên của mình, mình không thể không lựa chọn như thế được.
Hơi thở của Tây Luân trở nên yếu dần, ánh mắt hắn tập trung trên người Tích Lỗ, hỏa vân khải giáp so với trước kia đã ảm đạm hơn rất nhiều, dù sao thần khí muốn cường thịnh trở lại cũng cần phải có năng lượng của chủ nhân hỗ trợ.
- Ải nhân, không nghĩ tới ta lại có thể nhìn thấy một tên ải nhân.-
Thanh âm của hắn có vẻ rất thong dong, không có một chút chật vật như bề ngoài.
Tích Lỗ hừ lạnh một tiếng, bắt đầu bước từng bước đi đến chỗ Tây Luân
- ải nhân tộc chúng ta vĩnh viễn theo đuổi tín niệm của mình mà sống. Thần nhân các ngươi có thể đi vào phiến đại lục tốt đẹp này, chẳng lẽ ải nhân chúng ta không thể sao? Tây Luân, ngươi chấp nhận số mệnh đi, kinh mạch trong cơ thể ngươi đã bị ta chấn đoạn ít nhất ba phần, ngươi không còn cơ hội đâu.-
Tây Luân cười quỷ dị, ngẩng đầu nhìn Niệm Băng ở trên trời
- cũng được, đây quả thật là một sát cục tốt lắm. Hay cho Mộc Tinh! Hiện tại ta đã tin rằng Trát Mộc Luân quả thật là đã chết trong tay các ngươi, đáng tiếc ta không phải là hắn. Ngươi nghĩ, đoạn ba thành kinh mạch thì ta nhất định sẽ chết sao? Nếu như thế thì ngươi đã quá xem thường thần nhân chúng ta.-
Vừa nói hắn đột nhiên vươn tay ra, cũng không phải là chụp về hướng Tích Lỗ, cũng không là vì đối phó Niệm Băng trên không trung, mà là mang theo một đoàn hào quang hồng sắc, trực tiếp chụp vào bụng của chính mình. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Niệm Băng sở dĩ bay lên không trung là bởi vì hắn có chút phán đoán đối với cục diện . Vũ giả như Tây Luân cùng Tích Lỗ, cũng không là nói bọn họ không có năng lực phi hành nhưng sử dụng đấu khí phi hành, cũng cực kỳ hao phí nguyên khí, cho nên không đến vạn bất đắc dĩ , vũ giả sẽ không khinh suất sử dụng. Tốc độ của ma pháp sư nhờ vào ma pháp phi hành quả thật kém so với vũ giả, nhưng Niệm Băng không chỉ là một gã ma pháp sư. Đúng như Tây Luân lúc trước đã kinh hô , khi Áo Tư Tạp giác tỉnh, hắn đã là một gã long ma pháp sư. Dựa vào đấu khí phi hành có nhanh đi nữa cũng không có thể so sánh cùng bá chủ bầu trời là phi long . Cho nên sau khi Niệm Băng ngồi trên lưng Áo Tư Tạp bay lên không trung, đã xem như mình là người không thể chiến bại.
Hồng sắc quang mang nhanh chóng phóng ra, trong lòng Niệm Băng chợt căng thẳng. Hắn rốt cục hiểu được Tây Luân muốn làm cái gì, chỗ hắn chụp vào chính là tây trung huyệt trong bảy đại khiếu huyệt. Hồng sắc hỏa diễm cháy bùng lên, lúc này từ trong hồng sắc của hỏa diễm hiện ra kim sắc quang mang, hỏa diễm càng kịch liệt hơn so với trước, phạm vi bao trùm của đấu khí cũng tăng lên gấp đôi. Hỏa vân khải giáp trở nên lấp lánh giống như bảo thạch , chẳng những Tích Lỗ trên mặt đất, mà ngay cả Niệm Băng đang ở trên không trung cũng bị hào quang như thái dương chiếu đến.
- Tích Lỗ đại ca cẩn thận, tên điên kia, hắn hủy diệt tây kinh huyệt của chính mình.-
Hủy diệt khiếu huyệt, cũng có thể xưng là khiếu huyệt bạo phát, một khi hủy diệt khiếu huyệt, thương tổn đối với bản thân là không thể bù lại, chẳng những nguyên khí sẽ tổn hại theo khiếu huyệt, đồng thời, khiếu huyệt tổn hại cũng không có thể khép lại. Một cái khiếu huyệt bạo phát, cũng sẽ không có khả năng mở ra các khiếu huyệt khác, nghiêm trọng nhất, thậm chí có có thể tử vong. Nhưng khiếu huyệt bạo phát cũng có thể mang đến lợi ích thật to lớn . Cũng giống như Niệm Băng sử dụng phương pháp nguyền rủa sinh mệnh, đây là một loại phương pháp ẩm chậm chỉ khát (uống thuốc độc để giải khát) nhưng hiệu quả cũng thật lớn.
Dùng nguyên khí chính mình làm cái giá phải trả, lấy thân thể chính mình làm trụ cột, sử dụng khiếu huyệt của bản thân đã mở ra đến trung kỳ để bạo phát, có thể trong khoảnh khắc đạt được nên năng lượng của khiếu huyệt bạo phát có uy lực gấp hai lần . Nói cách khác, hiện tại tây kinh huyệt của Tây Luân bùng nổ, như vậy, hắn có thể có được năng lực bằng hai lần chung cực cảnh giới của tây kinh huyệt. Tuy nhiên này thời gian sẽ không lâu, nhưng có thể mang đến lực lượng tuyệt đối là hủy diệt.
Thân thể Tích Lỗ ngừng lại, nhưng chiến ý trong mắt hắn không có chút yếu bớt, hai tay chậm rãi nâng lên diệt thần phủ, trên thân hắc sắc chiến phủ xuất hiện một hàng chữ nhỏ màu vàng,
- Ba ba đồ lí lỗ.
Một tiếng chú ngữ cổ quái vang lên trong miệng hắn, thân thể Tích Lỗ đã bắt đầu xảy ra biến hóa. Thân thể vốn tráng kiện chợt to lên một chút, thậm chí thân hắn còn cao hơn so với trước một cái đầu. Hắc sắc đoản chiến phủ được hắc sắc quang mang biến thành một cái chiến phủ dài hơn ba trượng, cán búa thô như cánh tay, mặt búa giống như tấm phản rộng, trên lưỡi búa hắc sắc tản ra một tầng u lam sáng bóng. Trong khoảnh khắc, hai mắt Tích Lỗ biến thành màu trắng, hắc sắc khí lưu như giống như cơn lốc cứ luân chuyển rất nhanh vòng quanh thân thể hắn .
Tây Luân phảng phất như không có thấy những gì phát sinh trên thân thể Tích Lỗ. Việc chợt hủy diệt tây kinh huyệt mang đến thống khổ do hơn mười mạch máu trên người hắn nổ tung, tiên thiên khí khổng lồ điên cuồng tuôn ra chung quanh. Thiên nhãn lĩnh vực do Niệm Băng lúc trước phát ra đã biến mất, cho dù thiên nhãn lĩnh vực còn tồn tại, cũng không có thể ngăn cản tiên thiên khí điên cuồng như thế.
Niệm Băng hừ lạnh một tiếng, bảy thanh thần đao lại một lần xuất hiện. Chỉ có điều, lúc này đây thất ảnh khôi lỗi không cùng đến. Bởi vì lúc trước bị năng lượng bùng nổ, đao hồn của bảy thanh thần đao này đã bị thương nhất định. Hiện tại Niệm Băng chỉ có thể là hắn chính mình. Sự điên cuồng của Tây Luân đích và biến dị của Tích Lỗ đã kích thích trong lòng Niệm Băng nổi lên chiến ý mênh mông. Bảy hệ ma pháp nguyên tố trong không khí dưới tác dụng của bảy thanh thần đao không ngừng ngưng tụ chung quanh thân thể hắn . Thất thải quang mang dần trở nên cường thịnh. Hai tay Niệm Băng phóng ra, phân biệt bắt lấy băng tuyết nữ thần thán tức ―thần lộ đao và hỏa diễm chi thần bào hao ― chính dương đao. Mỗi song đao như tia chớp xuất ra một cái tam giác, băng hỏa lục mang tinh nhất thời xuất hiện trước mặt hắn. Năm thanh thần đao bắt đầu chuyển động vòng quanh thân thể Niệm Băng. Tại ngực hắn toát ra một tầng lục sắc hào quang hòa nhã . Trong khoảnh khắc, hai tròng mắt biến thành màu vàng, thân thể Niệm Băng hoàn toàn tiến vào trạng thái chiến đấu.
Một thần nhân, một ải nhân cùng với một nhân loại, lực lượng ba người điên cuồng tăng lên. Dưới tác dụng của năng lượng ngập trời kia, vết nứt trên mặt đất mở rộng ra, từng vết nứt mới rất sâu dần xuất hiện. Mặt đất tựa hồ đang run rẩy, năng lượng mênh mông cũng theo đó toát ra chung quanh .
Hỏa hồng sắc quang mang vòng quanh thân thể Tây Luân không ngừng bốc lên. Hắn lơ lửng giữa không trung mà bao quanh chính là hỏa hồng sắc quang mang. Tóc đen vốn đầy đầu biến thành khói xanh tán loạn biến mất, tay phải hắn vẫn đặt tại bụng như trước. Mà lúc này hỏa vân khải đang tản phát hồng sắc ra còn sáng ngời hơn so với bảo thạch trước ngực lúc trước. Hỏa thuộc tính đấu khí vẫn là thập tam giai như trước, nhưng hỏa nguyên tố trong không khí dưới tác dụng của tiên thiên khí đã hình thành một vòng tròn chói mắt chung quanh thân thể hắn.
Với cái giá rất đắt là hủy diệt khiếu huyệt , hắn đã tìm được thứ mình muốn tìm. Hỏa vân khải phát ra tiếng vang lạc lạc, bị Tây Luân bành trướng cơ thể tựa hồ tùy thời có có thể bạo liệt (nổ tung), khải giáp được sự kích thích của hỏa nguyên tố mênh mông gần như đã phát huy năng lực trước đó chưa từng có.
- Tiết độc thần minh, kết quả chỉ có một là hủy diệt.
Thanh âm Tây Luân trở nên dị thường âm trầm.
Hắn lạnh lùng nhìn chăm chú Tích Lỗ phía trước , hai tay hợp lại trước ngực, kim hồng sắc hỏa diễm từ trong tay bốc lên. Một thanh trường đao hoàn toàn do hỏa diễm ngưng kết mà thành xuất hiện trước mặt hắn, trường đao trong tay múa nhẹ, bùn đất trước mặt đã hóa thành khói xanh, lưu lại một dấu vết sâu không thấy đáy.