Phượng Nữ trầm ngâm nói:
- Dựa theo năng lực của ngươi mà nói, tự nhiên là có thể trợ giúp. Ta biết, Phượng Hoàng niết bàn đại điển trước đây đều do năm vị trưởng lão đạt đến đệ tam biến cùng hoàn thành. Nhưng nếu chỉ nói đến thực lực, ngươi mặc dù tuy luyện theo con đường ma pháp nhưng ngũ biến cũng chỉ tương đương với hai vị trưởng lão đạt đến đệ tam biến. Chúng ta có lực lượng của mẫu thân, mặc dù chỉ có ba người nhưng cho dù hỏa sơn của Phượng Hoàng niết bàn đại điển có nổ mạnh hơn gấp đôi thì chúng ta cũng có thể ứng phó. Ta hiện tại chỉ lo lắng Phượng Hoàng niết bàn chân hỏa kia. Nhưng dựa theo lời Linh nhi, có lẽ đây chính là một cơ hội.
Lam Thần gật đầu nói
- Ta đồng ý với lời của Niệm Băng. Chúng ta hiện giờ dù có suy nghĩ nhiều cũng vô dụng. Đợi sau khi tới Phượng tộc, cẩn thận xem lại điển tịch trong tộc, kết hợp các tình huống lại, tìm kiếm ra biện phát tốt nhất là được. Tỷ tỷ, nếu cuối cùng thật sự cần phải dùng tính mạng của ta mới có thể ngăn cản Phượng Hoàng niết bàn chân hỏa, ta…
- Không cần nói.
Niệm Băng ngắt lời Lam Thần
- Nàng là thê tử của ta, ta tuyệt đối sẽ không cho phép ai lợi dụng tính mạng của nàng làm chuyện gì. Nếu thực sự đến lúc đó, Phượng Nữ, các nàng đừng có trách ta. Cho dù bởi vậy mà Phượng Hoàng tộc gặp phải kiếp nạn, ta cũng tuyệt đối không để thần thần phải chịu thương tổn.
Hắn nói như chém đinh chặt sắt, không có vòng vo. Đầu tiên Niệm Băng nghĩ đi đến Phượng Hoàng niết bàn đại điển này có Phượng Nữ cùng Ngọc Như Yên đi là đủ rồi. Lý do hắn đáp ứng Phượng Nữ đi cùng là vì không muốn chia lìa với Phượng Nữ. Nhưng hiện tại nghe nói điển lễ này có thể phát sinh biến cố, hắn hiểu được mình không thể không đi. Bảo vệ thê tử mình là việc hắn phải làm, không ai có thể gây ảnh hưởng tới quyết định của Niệm Băng.
- Niệm Băng, ta …
Thanh âm Lam Thần có chút nghẹn ngào.
Niệm Băng ôn nhu nói:
- Tốt rồi, không cần nghĩ quá nhiều. Đêm đã khuya, chúng ta đi nghỉ thôi. Sau khi tứ quốc công luận đại hội kết thúc, ta sẽ cùng các ngươi quay trở lại Phượng tộc. Ta cũng không tin ngay cả tử vong quan khẩu ta còn có thể vượt qua, Phượng hoàng niết bàn đại điển này lại có thể làm khó ta.
Trong giọng nói tràn ngập tin tưởng. Điều này hoàn toàn đến từ sự tự tin vào thực lực. Hắn đã không còn như lúc đầu mới từ đào hoa lâm đi ra, ma pháp tùy lúc đều xuất hiện vấn đề với Niệm Băng. Bây giờ tại Ngưỡng Quang đại lục, hắn đã là cường giả trong cường giả. Hắn tuyệt đối tin tưởng bản thân, cho dù có chuyện xảy ra thì việc bảo vệ cho thê tử của mình sẽ không có vấn đề gì.
Niệm Băng ôm chặt Phượng Nữ vào trong lòng mình, một tay cầm bàn tay nhỏ bé của Long Linh, phu thê người cứ như vậy chậm rãi tiến vào trong mộng đẹp. Tâm tình kích động dần dần bình tĩnh lại trong căn phòng tối đen. Lúc này cũng không ai muốn tu luyện. Bọn họ đều muốn hưởng thụ sự ấm áp này một đêm. Khúc mắc đã được giải tỏa, Niệm Băng rốt cục cũng có được chân tâm của các nàng.
Thời gian hai ngày trôi qua rất nhanh, tứ quốc công luận đại hội được cử hành tại Thiên điện của Hoa Dung đế quốc. Lần này chủ đề của đại hội tự nhiên là hòa đàm. Chủ trì hội nghị chính là người thông minh nhất đại lục, danh xưng là Hoa Dung đế quốc Tể tướng Tô Việt.
Sáng sớm, Niệm Băng liền hộ tống Mộc Tinh, Lạc Nhu cùng nhau đi tới bên trong Thiên điện. Theo yêu cầu của Hoa Dung đế quốc, mỗi cá nhân chỉ được phép mang theo một gã hộ vệ, đi theo Lạc Nhu tiến vào tự nhiên là Ngọc Như Yên, còn đi theo Niệm Băng tiến vào chính là ải nhân Tích Lỗ. Đáng nhẽ đi theo Mộc Tinh là tự nhiên thần cấp cao thủ Trát Mộc Luân. Đáng tiếc Trát Mộc Luân đã bị Niệm Băng cùng Tích Lỗ liên thủ xử lý. Ngày hôm qua nàng đã tới tìm Niệm Băng đàm phán một lần. Hôm nay Niệm Băng cấp cho nàng một hộ vệ để bảo vệ nàng là Li thiên kiếm Phượng Nữ, người đã đạt tới Phượng Hoàng lục biến. Ban đầu Mộc Tinh đối với thực lực Phượng Nữ còn có chút hoài nghi, vì nàng thấy trong số tam nữ của Niệm Băng thì Băng vân địa Lam Thần là người có thực lực mạnh nhất trong ba nữ nhân. Nhưng khi thấy Li thiên kiếm của Phượng Nữ chém xuống, phá toái hư không chém trúng một con quạ cách đó ngoài trăm trượng thì sự nghi hoặc trong lòng Mộc Tinh biến mất. Càng thấy Niệm Băng thêm thâm sâu khó dò, đối với việc Niệm Băng giết Trát Mộc Luân đã không còn hoài nghi gì nữa.
Bốn chiếc bàn gỗ được đặt cân xứng, biểu hiện của Hoa Dung đế quốc so với tứ quốc xem ra thành địa vị ngang hàng. Niệm Băng bọn họ thực không có muốn đợi trong thời gian dài. Tể tướng Tô Việt của Hoa Dung đế quốc cùng với Thống soái binh mã cả nước Dung thân vương cùng nhau đi đến. Dung thân vương cho người hầu lui ra sau, rồi cùng ngồi xuống với Tô Việt.
Tô Việt tuy tuổi tác đã cao nhưng nhìn không thấy già cả chút nào, tinh thần quắc thước, nhìn ba người trẻ tuổi trước mặt, không khỏi mỉm cười nói:
- Xem ra sau này thế giới sẽ thuộc về những người trẻ tuổi như các ngươi. Ta đã già, chỉ sợ thời gian xuất lực cho đế quốc đã không còn nhiều.
Lạc Nhu mỉm cười nói:
- Tô tương lão vẫn còn khỏe lắm, mấy hậu bối chúng ta còn xa mới có thể so sánh với ngài. Lần nay ta đại biểu cho Áo Lan đế quốc đến đây, mong muốn sẽ được thụ giáo nhiều điều hữu ích từ ngài.
Tô Việt bí ẩn liếc mắt nhìn Lạc Nhu. Lão đã có nhiều giao thiệp với Lạc Nhu ở Áo Lan đế quốc, biết rõ mặc dù nữ nhân này tuy còn trẻ tuổi nhưng chẳng những kiến thức uyên bác, mà trí tuệ còn phi phàm , tuyệt không phải là một đối thủ dễ chơi, mỉm cười nói:
- Nặc Nhĩ tể tướng, lão mặc dù già rồi, nhưng mà các vị yên tâm, Tô Việt sẽ không làm nói những chuyện tầm phào. Nguồn: http://thegioitruyen.com
Nói xong lão mỉm cười đứng lên. Không khí trong điện nhất thời thoải mái hơn rất nhiều.
- Hôm nay mời đại biểu ba nước Lãng Mộc, Băng Nguyệt, Áo Lan đến đây là vì cái gì, nói vậy ba vị cũng đã hiểu rõ. Ta muốn nghe ý kiến sứ giả ba nước. Nếu chúng ta có thể thống nhất ý kiến, như vậy sẽ không mất nhiều thời gian. Ta cũng sớm được trở về nghỉ ngơi. Chẳng biết vị nào nguyện ý nói trước tiên?
Nhìn thấy nụ cười trên mặt Tô Việt, Niệm Băng không khỏi thầm hô lợi hại trong lòng. Vị gia gia nổi danh này quả nhiên không dễ đối phó. Nói mấy câu liền lập tức đưa ba nước lên đầu tiên.
Lạc Nhu mỉm cười nói:
- Ta nói trước vậy. Ta cùng hai vị đại biểu của Băng Nguyệt đế quốc và Lãng Mộc đế quốc đã thảo luận. Áo Lan đế quốc chúng ta quyết định tất cả mọi chuyện đều nghe theo Băng Nguyệt đế quốc lãnh đạo.
Tô Việt đã gặp qua Niệm Băng. Lúc trước Niệm Băng tại tân duệ ma pháp sư đại tái của năm nước đã từng để lại cho hắn ấn tượng sâu sắc, lúc này nghe Lạc Nhu đột nhiên lại đem việc hòa luận đàm để trên người Niệm Băng, không khỏi nhìn lại người trẻ tuổi này. Lão đã sớm biết Niệm Băng là đại biểu của Băng Nguyệt đế quốc, cũng đã cùng Dung thân vương đàm luận qua về quan hệ giữa Dung thân vương và Niệm Băng. Nhưng bất luận thế nào Dung thân vương cũng không có giải thích nhiều. Tô Việt cũng đã rất rõ trí tuệ của Lạc Nhu, lần này đàm phán lão vốn nghĩ trọng điểm phải đặt trên người Lạc Nhu, đại biểu của Áo Lan đế quốc bởi vì Áo Lan đế quốc cùng Hoa Dung đế quốc biên giới gần nhau, hơn nữa còn có một vùng đất rộng bằng phẳng. Nếu ba nước muốn động võ với Hoa Dung đế quốc, tất nhiên phải đi qua lãnh thổ của Áo Lan đế quốc. Cho nên chỉ cần Áo Lan đế quốc đồng ý hòa đàm, sự việc lần này liền dễ dàng giải quyết. Nhưng hiện tại Lạc Nhu lại đưa ra một Thái cực quyền, đem hết thảy trách nhiệm đặt lên người Niệm Băng, đại biểu của Băng Nguyệt đế quốc. Hiển nhiên đối với hắn có sự tin tưởng. Chẳng lẽ Niệm Băng này chẳng những ma pháp lợi hại, mà tại phương diện chính trị còn giỏi hơn Lạc Nhu? Tuy hòa đàm mới bắt đầu nhưng Tô Việt không khỏi cảm thấy mình thoáng cái đã bị rơi vào thế hạ phong. Lão từng điều tra qua Niệm Băng, nhưng chỉ tìm được rất ít tư liệu. Lão đương nhiên không biết Niệm Băng đã sớm trở thành giáo chủ của Huyết sư giáo. Mặc dù Niệm Băng không có hạ lệnh, nhưng thuộc hạ của hắn đã sớm dấu giếm tốt cho hắn.
Lạc Nhu vừa dứt lời, không đợi Tô Việt hỏi Niệm Băng, Mộc Tinh đã mở miệng nói:
- Lãng Mộc đế quốc chúng ta cũng có ý giống Áo Lan đế quốc. Tất cả mọi việc đều do Băng Nguyệt đế quốc làm chủ.
Mộc Tinh vừa nói những lời này ra, khiến cho Tô Việt là người nhiều kinh nghiệm và cẩn thận cũng không khỏi biến đổi sắc mặt. Cho tới nay Lãng Mộc đế quốc cùng Hoa Dung đế quốc đối kháng ở tiền tuyến, lão không thể nào nghĩ tới Lãng Mộc đế quốc cũng lại ủy thác việc hòa đàm cho Băng Nguyệt đế quốc. Hơn nữa Mộc Tinh không có che dấu như Lạc Nhu, khi nàng nói, ánh mắt nhìn về phía Niệm Băng có sự tôn kính. Hết thảy những điều này đều lọt vào trong mắt Tô Việt. Niệm Băng ở trong lòng lão tự nhiên tăng thêm vài phần phân lượng. Ý đồ của lão tại lúc này hoàn toàn bị rối loạn.
Nghe Lạc Nhu cùng Mộc Tinh trước sau đều quyết định giao quyền phát biểu cho Niệm Băng, Dung thân vương cũng không khỏi kinh hãi. Nhìn thấy tôn tử mình thản nhiên ngồi ở đối diện, trong lòng không khỏi âm thầm tán thưởng. Tiểu tử này so với tưởng tượng của mình còn lợi hại hơn. Huyết sư giáo kia còn chưa biết tin tức hắn liên kết với Lãng Mộc và Áo Lan đế quốc. Từ khi nào hắn đã bắt đầu an bài việc này? Như vậy hắn đã trở thành mấu chốt đàm phán.
Nụ cười trên mặt Tô Việt không giảm, ánh mắt giống như đang mỉm cười nhìn mấy người Niệm Băng nói:
- Một khi Lãng Mộc, Áo Lan hai nước đều nguyện nghe theo ý kiến của Băng Nguyệt đế quốc, vậy xin mời Niệm Băng đại biểu nói một chút đi.
Lão nói hai chứ này rất tuyệt, mục đích chính là muốn châm ngòi quan hệ giữa ba nước. Nhưng đáng tiếc chính là những lời này đối với Niệm Băng ba người mà nói không có tác dụng gì. Tô Việt càng hiểu được tính nghiêm trọng hiện tại. Thái độ của Lãng Mộc đế quốc cùng Áo Lan đế quốc hiển nhiên đã nói cho lão biết ba nước đã liên minh thành một thể. Xem ra việc đã tới Áo Lan đế quốc thật uổng phí.
Niệm Băng mỉm cười, thong dong cầm lấy chén trà trước mặt đưa lên uống một ngụm, rồi đặt chén trà xuống nói:
- Tô tướng quốc không cần khách khí. Niệm Băng đã sớm nghe đại danh Tô tướng quốc, coi như lần này là lần thứ hai nhìn thấy ngài. Có thể đồng thời đại biểu cho Băng Nguyệt, Lãng Mộc, Áo Lan ba nước phát biểu ý kiến, Niệm Băng vô cùng vinh hạnh. Đầu tiên ý đồ của việc Hoa Dung đế quốc triệu tập tứ quốc công luận đại hội lần này chúng ta đều hiểu được. Ta muốn nghe Tô tướng quốc trước tiên giải thích về việc đột nhiên công kích Kỳ Lỗ đế quốc và nguyên nhân thôn tính Kỳ Lỗ đế quốc. Năm nước trên đại lục đã hòa bình suốt trăm năm, bởi vì hành động của Hoa Dung đế quốc mà xảy ra biến hóa. Ngoại trừ xâm lược ra, ta không nghĩ ra Hoa Dung đế quốc còn có mục đích gì khác. Mà sau khi Hoa Dung đế quốc chiếm được Kỳ Lỗ đế quốc không lâu lại triển khai công luận đại hội này. Hiện tại ta xem ra tựa hồ có chút buồn cười.
Tô Việt đưa mắt nhìn Dung thân vương. Dung thân vương ngồi cúi đầu ở bên cạnh hắn, phảng phất như không có nghe thấy sự việc.
Tô Việt lạnh nhạt cười nói:
- Cái này chỉ sợ có sự hiểu lầm. Cũng không phải là Hoa Dung đế quốc chúng ta muốn xâm lược Kỳ Lỗ đế quốc, mà là Kỳ Lỗ đế quốc bố trí trọng binh ở phụ cận biên giới nước ta trước tiên, có thể xảy ra chuyện, chúng ta thu được tin tức Kỳ Lỗ đế quốc có ý đồ đánh lén chúng ta. Dưới tình huống đó chúng ta mới điều binh bảo vệ biên giới của mình. Bởi vì hậu nhân của Kỳ Lỗ đế quốc quá hùng hổ, lúc này bọn ta mới tiến vào trong biên giới bọn họ, chỉ là có ý đồ cảnh cáo đối với bọn họ mà thôi. Các vị nên biết, quân đội chúng ta thực không có chiếm đóng thành thị của Kỳ Lỗ đế quốc, cũng không có phá hư triều đình bọn họ, sau đó sát nhập nước đó vào bởi vì Kỳ Lỗ đế quốc đồng ý đầu hàng, phụ thuộc vào đế quốc chúng ta mà thôi. Cũng là bởi vì như thế, đế quốc chúng ta sợ Băng Nguyệt, Lãng Mộc, Áo Lan ba nước hiểu lầm, nên mới triệu tập hội nghị lần này, muốn cho thấy lập trường yêu hòa bình của chúng ta, tìm kiếm hòa bình cho hiệp nghị lần này.
Nghe xong những lời của Tô Việt, Mộc Tinh không nhịn được nói:
- Tô tướng quốc, những lời này chỉ lừa được trẻ lên ba mà thôi. Nếu không phải các ngươi công chiếm thủ đô của Kỳ Lỗ đế quốc, bắt lấy thành viên hoàng thất Kỳ Lỗ đế quốc, bọn họ như thế nào lại có thể đầu hàng. Cho dù lời ngài nói là sự thực, điều này chỉ là một hiểu lầm. Vậy lần trước như thế nào Dung thân vương của quý quốc lại dẫn đại quan xâm nhập vào bên trong nước ta, đốt và giết người. Ngài giải thích như thế nào đây?
Tô Việt cố tình ngạc nhiên nói:
- Mộc Tinh công chúa không phải vừa mói nói hết thảy đều theo sự lãnh đạo của Băng Nguyệt đế quốc? Như thế nào, chẳng lẽ bây giờ ngươi đã thay đổi chủ ý?
Trên khuôn mặt Mộc Tinh lóe lên sự tức giận, vừa muốn phản bác thì trong đầu vang lên thanh âm Niệm Băng:
- Bình tĩnh một chút, không cần phải mắc mưu Tô Việt như thế.
Miễn cưỡng áp chế sự tức giận trong lòng, ngồi ở đó không nói gì cả.
Niệm Băng mỉm cười nói:
- theo như lời Mộc công chúa, ta cũng muốn hỏi về vấn đề này. Trong vài năm nay Hoa Dung đế quốc thường xuyên điều động quân sự, chẳng lẽ đây là lập trường yêu hòa bình của các ngươi?
Tô Việt nói:
- cái kia cũng chỉ là hiểu lầm. Các vị cũng biết, đế quốc của ta cùng Lãng Mộc đế quốc lúc đó cách nhau một dãy núi lớn, giao thông rất không thuận tiện. Để có thể thông thương, chúng ta mới mở một con đường. Ai có thể biết được điều này lại khiến cho Lãng Mộc đế quốc hiểu lầm, dẫn đến muốn phát động chiến tranh với chúng ta. Kết quả bộ đội bảo vệ biên cương của bọn họ phát động công kích về phía chúng ta. Quân nhân chúng ta chỉ có thể chống cự lại. Các ngươi cũng nên biết lúc quân đội chúng ta phản kích cũng không có giết hại bình dân. Thậm chí sau khi đánh lui công kích của Lãng Mộc đế quốc liền lập tức quay về lãnh thổ đế quốc chúng ta. Cho nên theo như lời Mộc công chúa, ta cũng không biết nghe được từ đâu. Ta cũng không có tìm được tin tức này. Có lẽ cái đó chỉ là tin đồn mà thôi. Cũng có thể là phỉ đạo ở trong quý quốc hoành hành. Nếu trận chiến đó có ảnh hưởng gì đến Lãng Mộc đế quốc, ta đại biểu cho Hoa Dung đế quốc hướng tới quý quốc xin lỗi.
Mộc Tinh trong lòng tức giận, vừa muốn phản bác thì thanh âm của Niệm Băng vang lên trong lòng nàng
- Sự tình này đã xảy ra, nàng cùng hăn tranh luận vấn đề này không thu được lợi ích gì. Hãy nhẫn nại. Dù sao hôm nay chúng ta phải tới hòa đàm. Ta nghĩ nàng hiểu được điều này, tức giận chỉ vô bổ. Tổn thất của các nàng cũng không thể lấy lại.
Mộc Tinh hít một hơi thật sâu, bình phục lại nội tâm kích động, hừ lạnh một tiếng, không có trả lời Tô Việt.
Tô Việt quả thật muốn chọc giận Mộc Tinh. Bởi vì hắn phát hiện Niệm Băng trước mặt không dễ đối phó. Nếu mà đột phá từ Mộc Tinh hiển nhiên dễ dàng hơn nhiều. Vừa rồi cùng mình tranh luận, Mộc Tinh nghe mình phủ nhận chiến sự lần trước cùng Lãng Mộc đế quốc mà cũng không có tức giận. Tô Việt nhất thời cảm giác được đàm phán hôm nay càng thêm khó khăn.
Niệm Băng nói:
- Chuyện quá khứ đã qua. Hiện tại cục diện trước mắt đã hình thành, Tô tể tướng, một khi Hoa Dung đế quốc muốn hòa đàm cùng ba nước chúng ta, ta hy vọng quý quốc có thể xuất ra một chút thành ý.
Hắn cũng không muốn đi xuống, trực tiếp đi thẳng vào chủ đề. Bởi vì Áo Lan đế quốc cùng Lãng Mộc đế quốc đã tỏ vẻ ủng hộ mình. Hiện tại Tô tể tướng càng hiểu rõ nếu ba nước liên hợp lại, âm mưu của hắn cũng không thu được kết quả gì. Hiện tại là thời gian lật bài ngửa.
Tô Việt gật đầu nói:
- Một khi đã là hòa đàm, chúng ta đương nhiên là có thành ý. Chỉ cần Băng Nguyệt, Lãng Mộc, Áo Lan ba nước nguyện ý, chúng ta có thể ký tiếp hiệp ước hai mươi năm không xâm phạm nhau. Nếu một bên vi phạm, ba nước khác có thể cùng hỏi tội.
Niệm Băng mỉm cười:
- Tô tể tướng nói có thành ý, nhưng lại đề xuất điều kiện như thế. Thành ý của ngài ta chưa bao giờ thấy. Chúng ta quay lại đàm phán. Hoa Dung đế quốc lấy đề xuất này đề hòa đàm, chính là sợ ba nước chúng ta liên hợp phát động chiến tranh đối với Hoa Dung đế quốc. Mà sau này Hoa Dung đế quốc muốn tái phát động chiến tranh, phản lại hiệp ước ký kết hôm nay, tất nhiên sẽ cùng đối nghịch với ba nước chúng ta. Như vậy hiệp ước kia cũng chỉ là tờ giấy vứt đi mà thôi, còn có hiệu quả gì đây? Tô tể tướng, hôm nay một khi chúng ta đã ngồi ở đây, một khi đã có thể tìm được hai nước khác hỗ trợ, chính là chúng ta rất có thành ý cùng ngài thảo luận. Ta hy vọng Hoa Dung đế quốc có thể thể hiện ra một chút thành ý, đừng để chúng ta mất công vô ích. Nếu hiện tại phát động chiến tranh, ta nghĩ bất luận đối với Hoa Dung đế quốc hay là đối với ba nước chúng ta đều không có gì tốt cả. Binh đao không thể khinh động, nhưng mà chúng ta cũng không có sợ sử dụng vũ lực giải quyết cục diện hiện tại.
Nụ cười trên mặt Tô Việt dần dần biến mất
- Ta muốn nghe xem Niệm Băng đại biểu có đề nghị gì?
Niệm Băng mỉm cười nói:
- Đề nghị đàm phán chưa nói tới. Nhưng lần hòa đàm này quan trọng nhất chính là Hoa Dung để quốc phải khiến ba nước chúng ta cảm giác được các ngươi sẽ không tạo thành uy hiếp đối với chúng ta. Ít nhất tại hiệp ước cũng phải nói là sẽ không tạo thành uy hiếp trong hai mươi năm. Có những lời như vậy chúng ta mới có thể yên tâm cùng ký hòa ước.
Tô Việt trầm ngâm một chút rồi nói:
- Điều này chỉ sợ rất khó. Như thế nào ba nước các ngươi mới cảm thấy an toàn đây? Tiêu chuẩn của các ngươi vị tất đã là tiêu chuẩn chúng ta cần. Hy vọng Niệm Băng đại biểu không nên gây trở ngại.
Niệm Băng mỉm cười nói:
- Ta tuyệt đối không có ý đó. Ta cũng sẽ không đàm phán như vậy. Ta hy vọng ngài hiểu được nếu hiện tại khai chiến, đối với Hoa Dung đế quốc tuyệt đối nguy hại hơn so với ba nước chúng ta. Đầu tiên, tại phương diện binh lực, mặc dù binh lực ba nước chúng ta phân tán, lúc đầu khai chiến có thể rơi vào thế kém hơn. Nhưng mà Băng Nguyệt đế quốc chúng ta nổi tiếng về sản xuất binh khí cùng trang bị. Lãng Mộc đế quốc nổi tiếng về sản xuất lương thực. Nếu chúng ta liên hợp lại, khi đó viện binh không ngừng xuất hiện tại biên giới quý quốc. Có lẽ quý quốc có hai đỉnh cấp kỵ sĩ đoàn, nhưng trước mặt Thần hàng thuật, kỵ sĩ đoàn cũng chỉ có kết cục bị tiêu diệt. Băng Nguyệt đế quốc chúng ta cũng không phải như các ngươi tưởng tượng là chỉ có một vị Thần hàng sư đơn giản như vậy.
Tô Việt trong lòng cả kinh:
- Ách? Ta không có nghe nói quý quốc lúc này xuất hiện một vị ma pháp sư cao thủ?
Niệm Băng mỉm cười nói:
- Cao thủ không nói ra. Nhưng nếu không có thực lực Thần hàng sư, ta dựa vào cái gì mà ngồi ở cái ghế thủ tịch cung đình ma pháp sư của Băng Nguyệt đế quốc đây?
- Ngươi…
Tô Việt giật mình nhìn Niệm Băng. Lão tự nhiên sẽ không tin tưởng hết những lời người trẻ tuổi trước mặt này nói. Lão cũng đã chứng kiến thực lực của Niệm Băng. Mặc dù tuổi còn trẻ đã là một người nổi bật, nhưng nếu nói hắn là một Thần hàng sư chỉ sợ không ai có thể tin được.
Niệm Băng mỉm cười, thiên nhãn ở mi tâm dần dần lóe sáng. Lúc này đây thiên nhãn xuất ra quang mang màu vàng, uy áp khổng lồ trong khoảnh khắc tràn ngập cả hội trường. Uy áp của hắn phát ra chung quanh, dưới phạm vi uy áp, thân thể mọi người đều đồng thời chấn động. Mộc Tinh sắc mặt đại biến, lục sắc quang mang chung quanh thân thể dựng lên. Chung quanh thân thể Ngọc Như Yên cùng Phượng Nữ xuất hiện hào quang màu đỏ, hắc sắc đấu khí bảo vệ bọn họ dưới áp lực khổng lồ đột nhiên xuất hiện ở chỗ ngồi, không ngừng gia tăng lực lượng lên bản thân. Nhưng dưới uy áp phát ra của Niệm Băng là một loại trụ cột tinh thần lực, ngay cả Băng tuyết tế tự cũng không thể ngăn cản, đừng nói đến bọn họ.
Ở bên cạnh Niệm Băng, ngoại trừ Niệm Băng, chỉ có Lạc Nhu ngồi bên cạnh là không có bị ảnh hưởng gì. Còn Tô Việt cùng Dung thân vương ở một bên, Dung thân vương sắc mặt đại biến. Lão tưởng có thể bảo vệ được Tô Việt, nhưng mặc dù đạt tới cảnh giới thần hàng sư, lão hoảng sợ phát hiện dưới áp lực thật lớn này ngay cả bản thân tự bảo vệ mình cũng thật khó khăn chứ đừng nói đến trợ giúp người khác.
Tô Việt có chút sững sờ khi nhìn thấy tất cả. Lão cùng Lạc Nhu giống nhau, cũng không có bị uy áp công kích. Nhưng mà lão đối với thực lực của Dung thân vương rất quen thuộc. Nhìn thấy chung quanh thân thể Dung thân vương hào quang màu tím dao động kịch liệt, không ngừng co lại, trong lòng không khỏi hoảng sợ. Niệm Băng này mặc dù ngồi bất động ở chỗ này, nhưng lại có thể tạo ra áp lực lớn như vậy cho mọi người. Cái này đại biểu thực lực thật cường đại! Thần hàng sư, tuyệt đối chỉ có thần hàng sư mới có thể đạt tới sức mạnh này. Thậm chí còn siêu việt hơn cảnh giới Thần hàng sư. Nếu không chính lão huynh đệ Dung thân vương của mình không thể nào lại bị thống khổ như thế.
Áp lực xuất hiện cũng nhanh chóng biến mất. Chỉ có điều trong thời gian ngắn ngủi đó, toàn thân mọi người đều phát sáng.
Khôi phục lại bình thường, Niệm Băng mỉm cười gật gật đầu về phía Tô Việt, nói:
- Tô tể tướng, vãn bối thật thất lễ. Nhưng nếu vãn bối không thể hiện, Tô tể tướng hẳn cũng rất khó tin. Hiện tại ta nghĩ ngài đã không còn nghi hoặc gì nữa.
Áp lực biến mất, người thứ nhất đứng lên chính là ải nhân, sau đó mới đến Dung thân vương, Phượng Nữ, Ngọc Như Yên. Còn Mộc Tinh toàn thân xụi lơ, ngồi ở vị trí của mình thở hổn hển, ánh mắt mê mang. Hiển nhiên vẫn đắm chìm trong uy áp khủng bố kia như trước.
Lúc này Niệm Băng vì sinh ra tác dụng uy hiếp, thúc dục hoàng cực huyệt, thiên nhãn huyệt dung hợp kim cầu toàn lực phát động tinh thần lực của bản thân. Mặc dù biểu hiện của hắn dường như không có gì biến hóa, nhưng hắn cảm giác được đại não của mình rất hư nhược.
Thực lực có thể chứng minh hết thảy. Nếu chỉ có một mình Băng tuyết nữ thần tế tự, Tô Việt cũng không hề kiêng kị.
Nhưng lúc này lại có Niệm Băng là một người vô cùng bí ẩn, khó dò. Lão cũng không thể nghĩ nhiều. Theo như lời Niệm Băng nói bất luận là kỵ sĩ đoàn cường đại như thế nào, trước mặt thần hàng thuật, căn bản là không có chút may mắn nào cả. Lão đang do dự, hiện tại có hai lựa chọn. Một là giết chết toàn bộ sứ giả và Niệm Băng, sau đó lập tức triển khai tấn công cả ba nước. Hai là nhượng bộ trong hòa bình. Vừa nghĩ, ánh mắt lão vừa chuyển hướng nhìn về phía Dung thân vương để tìm tín hiệu.
Dung thân vương lắc đầu với lão, tay ở dưới bàn đưa ra mấy thủ thế với Tô Việt. Tô Việt nhất thời hiểu được ý tứ của lão, trong lòng thầm than một tiếng nói:
- Được rồi, sau đây chúng ta sẽ thương lượng trong hòa bình. Hoa Dung đế quốc chúng ta rất có thành ý. Một khi Băng Nguyệt, Lãng Mộc, Áo Lan ba nước kết thành đồng minh, Hoa Dung đế quốc chúng ta nguyện cùng các ngươi chung sống hòa bình. Không xâm phạm lẫn nhau.
Dưới sức mạnh uy hiếp, sau đó đàm phán thuận lợi hơn rất nhiều. Dung thân vương ra dấu thủ thế dưới bàn với Tô Việt, nói cho lão biết mấy người này không dễ đối phó. Từ lúc đầu, uy áp tinh thần lực của Niệm Băng có thể nhìn ra ra khả năng của đối phương. Đồng thời Dung thân vương còn nói cho Tô Việt biết thực lực của mình không thể đối phó được Niệm Băng. Như vậy cũng giống như nói cho Tô Việt biết chỉ cần mấy người này muốn chạy, cho dù là bản thân cùng hai thân vệ Dung gia cũng tuyệt đối không thể ngăn trở. Huống chi đây lại là Hoa Dung đế quốc, một khi sứ giả ba nước gặp tập kích, ba nước sẽ lập tức phát động công kích Hoa Dung đế quốc.
Song phương trải qua giai đoạn mặc cả cò kè, dần dần đạt được ý kiến nhất trí. Trong lúc đó có thể nhìn ra năng lực cao thấp. Mộc Tinh chỉ ngẫu nhiên chen vào mấy câu nói. Người phụ trách đàm phán chủ yếu của ba nước là Niệm Băng và Lạc Nhu. Hai người đề xuất các vấn đề và các ưu đãi, cùng Tô Việt tranh đấu ngang tay. Đồng thời theo tiến trình đàm phán, Niệm Băng càng ngày càng bội phục vị Tể tướng Tô Việt nổi danh này. Lạc Nhu thanh lịch, hắn so sánh thấy trí tuệ của nàng mặc dù cũng không hề kém cỏi nhưng do kinh nghiệm và phải lo lắng cho toàn cục nên dẫn đến có chênh lệch không nhỏ. Thêm vào đó nhờ có Niệm Băng nên mới có thể miễn cưỡng đấu ngang tài với Tô Việt.
Trải qua bốn giờ đàm phán, song phương cuối cùng cũng đạt thành sự nhất trí. Tam quốc thống nhất ký một hiệp ước hòa bình, quy định song phương không xâm phạm nhau trong vòng 20 năm. Mà Hoa Dung đế quốc để biểu lộ thành ý, sau khi hiệp ước có hiệu lực sẽ lui ra cách biên giới Kỳ Lỗ đế quốc cùng Áo Lan đế quốc 500 dặm, không xây dựng phòng ngự công sự gì cả. Đồng thời Hoa Dung đế quốc sẽ khai thông sơn đạo tới Lãng Mộc đế quốc, để cho thương nhân Lãng Mộc đế quốc thông thương. Bởi vì lúc trước chiếm đánh Áo Lan đế quốc, Hoa Dung đế quốc sẽ bồi thường Áo Lan đế quốc một vạn kim tệ.
Vốn Mộc Tinh còn muốn tranh thủ lợi ích từ Hoa Dung đế quốc, muốn được lợi nhiều hơn nhưng Tô Việt kiên trì không chịu. Cuối cùng cũng chỉ đành nhận lấy những ưu đãi này. Trong đó trọng yếu nhất là lui ra cách biên cảnh Kỳ Lỗ cùng Áo Lan đế quốc 500 dặm, không xây dựng công sự phòng ngự gì. Đồng thời cũng không đóng quân đội ở đây. Khoảng đất trống trải này sẽ do ba nước mỗi nước phái ra một nghìn kỵ binh giám sát. Nhưng phòng ngự của Hoa Dung đế quốc sẽ ở bên ngoài 500 dặm này. Cũng bởi vì điều khoản trọng yếu này, đàm phán mới mất nhiều thời gian như vậy. Cuối cùng, Niệm Băng cùng Lạc Nhu tìm được điểm mấu chốt của Hoa Dung đế quốc, lấy được ưu thế trong đàm phán.
Khi đại biểu ba nước rời khỏi Thiên điện thì tể tướng Tô Việt của Hoa Dung đế quốc không khỏi cảm giác thấy đại não mê muội một trận, vừa mới đứng lên, thân hình không khỏi lảo đảo, may mắn là có Dung thân vương đỡ lấy thân thể lão mới khỏi ngã sấp xuống.
Dung thân vương quan tâm hỏi:
- A Việt, người không việc gì chứ? Có phải là có chỗ nào không thoải mái?
Tô Việt thở dài một tiếng nói:
- Lão Liễu, không thể so với năm đó được. Cùng với mấy tiểu bối này đấu trí một ngày, thật sự quá mỏi mệt. Lão Dung à! Mấy người bọn họ cũng thật là xuất sắc. Chỉ cần có Niệm Băng cùng Lạc Nhu kia, chỉ sợ Hoa Dung đế quốc chúng ta muốn thống nhất đại lục, cơ hồ không thể hoàn thành được. Không được, ngày mai ta sẽ đề xuất với bệ hạ. Hôm nay ký hiệp ước hai mươi năm, phải tuân thủ theo. Lão Dung, ngươi có biết không? Ta đột nhiên phát hiện ra một vấn đề, một vấn đề sai sót. Chúng ta cũng quá dựa vào năng lực của mình. Thế hệ đời sau cũng phát triển rất nhiều, sau này khi chúng ta trăm tuổi, Hoa Dung đế quốc này do ai chống đỡ đây? Lão Dung, ngươi không hối hận chứ?
Dung thân vương lắc đầu nói:
- Ta cho tới bây giờ không phải bởi vì đã xảy ra chuyện đó mà hối hận, A Việt, quả thật cũng đã đến lúc chúng ta nên bồi dưỡng người nối nghiệp.
Lần đàm phán này theo biểu hiện bên ngoài mà nhìn thì đạt được lợi ích lớn nhất là Áo Lan đế quốc. Nhưng thực ra Lãng Mộc đế quốc cùng Băng Nguyệt đế quốc cũng đạt được không ít lợi ích ở trong đó.
Niệm Băng không có đi theo mọi người quay lại khách sạn, mà một mình đi tới nơi bí mật của Huyết sư giáo, trực tiếp để Huyết sư thất lão phái người đưa hiệp nghị đạt thành với Băng Nguyệt thành giao cho Tuyết Phách. Hơn nữa còn bảo Tuyết Phách nói cho Yến Phong biết hắn trong thời gian ngắn sẽ không quay lại Băng Nguyệt thành. Tứ quốc công luận đại hội hoàn toàn dựa theo kế hoạch của Niệm Băng mà kết thúc. Hắn hiểu được chỉ cần còn có Tô Việt, Hoa Dung đế quốc sẽ tạm dừng việc xâm lược.
Bởi vì Phượng Hoàng đại điển đã đến gần, để có thể tranh thủ thời gian cùng Phượng tộc giao hảo tốt hơn, nhóm người Niệm Băng cũng không có dừng lại. Sau khi đàm phán chấm dứt ngay đêm đó đi tới cửa thành. Khi nhóm bọn hắn đi tới Bắc môn là lúc phía chân trời xa xa phía đông xuất hiện một mảng hồng. Sứ giả ba nước tụ tập cùng nhau, mấy trăm người của Lãng Mộc đế quốc vây chung quanh xe ngựa.
Lúc này sứ đoàn ba nước không có vội vã chạy đi mà dừng lại. Nhóm người Niệm Băng xuống xe ngựa, đi vào phía trước sứ đoán Áo Lan đế quốc. Ngọc Như Yên cùng Lạc Nhu cũng xuống ngựa rồi đi xuống dưới.