Băng Hỏa Ma Trù

Chương 395: Trí nữ trao tâm và sự uy hiếp của thập tam giai (Hạ)



Niệm Băng quay đầu lại nhìn hắn, nói: "Trước kia quả thực là như vậy, nhưng từ khi ta hiểu rõ ân oán giữa Thần Chi đại lục và Di Thất đại lục, lại trải qua một chuyến tới Thần Chi đại lục, ý nghĩ của ta sớm đã thay đổi rồi. Từ góc nhìn của ta, nếu không phải vì Di Thất đại lục quay lại có thể tạo thành chuyện xấu, ta phi thường hy vọng nó có thể quay lại. Chí ít, Di Thất đại lục cũng có thể chế ước Thần Chi đại lục. Ngưỡng Quang đại lục cũng sẽ được an toàn. Đối với Thần Chi đại lục mà nói, ngươi không cảm thấy phiến đại lục này là mảnh đất thanh tịnh cho các loài sinh vật hay sao? Đây có lẽ là mảnh đất thanh tịnh cuối cùng."
Tích Lỗ đi tới cạnh Niệm Băng, "Ta hiểu ý tứ của ngươi. Kỳ thật, ngươi cũng rất mâu thuẫn. Bất quá, bất luận ngươi có nguyện ý giúp ta hay không, ta đều coi ngươi là huynh đệ. Ta chỉ hy vọng, ngươi có thể nói cho ta biết nơi diễn ra quyết chiến kia."
Niệm Băng nhìn hắn thật sâu, rồi nói: "Ngươi đã quyết định đứng về phía Tà Nguyệt?"
Tích Lỗ lắc đầu, đáp: "Không, ta chỉ đứng về phía Di Thất đại lục."
Niệm Băng mặc dù sớm đã nghĩ tới phản ứng của Tịch Lỗ, nhưng khi thật sự xuất hiện, hắn vẫn còn cảm giác được rất khó khăn, than nhẹ một tiếng, nói: "Đại ca, bất luận như thế nào, ta cũng sẽ tới nơi đó, nhất định sẽ mang theo ngươi. Về phần lập trường của ta, ta còn cần suy nghĩ thêm đã?"
Trong mắt Tích Lỗ toát lệ quang trong suốt, cơ hội mà ải nhân tộc hy vọng trên vạn năm đích sẽ đến, chấp niệm trong lòng khiến hắn không thể buôn bỏ cơ hội này, khẽ gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Hai người tiếp tục đi về phía trước, trong lòng Niệm Băng đột nhiên khẽ động, dùng tinh thần lực thông báo cho Tích Lỗ: "Đại ca, có người đi theo chúng ta."
Tích Lỗ còn đang đắm chìm trong câu chuyện Niệm Băng vừa kể, được hắn đề tỉnh, vội vàng xốc lại tinh thần, quả nhiên như lời Niệm Băng, thông qua sự phối hợp của đấu khí và tinh thần lực, có thể cảm giác được một luồng khí tức như có như không ở phía sau hai người ngoài trăm trượng. Gật đầu với Niệm Băng, nói: "Chắc là hắn."
Niệm Băng cảm giác được một luồng sát khí cường liệt phát ra từ trên người Tích Lỗ, biết hắn đã thực sự nổi giận. "Sứ giả của Thần Chi đại lục phái tới phải đi điều tra về Mặc Áo Đạt Tư Phong Ấn Chi Bình mới đúng, sao lại ở cùng với người của Lãng Mộc đế quốc, lại còn trở thành sư phụ của Mộc Tinh chứ?"
Tích Lỗ lạnh lùng đáp: "Để ta đi giết hắn."
Niệm Băng thấy Tích Lỗ muốn động thủ, lập tức ghìm bờ vai dày rộng của hắn lại, "Không được. Đây là Đô Thiên nội thành, không thể động thủ. Đại ca, ta hiểu tâm tình của ngươi. Bất quá, mọi việc không thể quá vội vàng. Chúng ta trước hãy dẫn dụ hắn ra ngoài thành rồi hãy nói." Hắn cũng chẳng có chút hảo cảm nào đối với thần nhân của Thần Chi đại lục, huống chi Trát Mộc Luân này còn là kẻ bang trợ lớn nhất cho Mộc Tinh.
Phương hướng không thay đổi, Niệm Băng tiếp tục bước đi về phía trước. Khi hắn đi ngang qua một ma pháp vật phẩm điếm, mang theo Tích Lỗ cùng đi vào. Nguồn truyện: Truyện FULL
"Hai vị tiên sinh muốn tìm gì? Tiểu điếm các loại cực phẩm ma pháp đều có. Giá cả phải chăng." Phục vụ sinh nhìn thấy trang phục của Niệm Băng và Tích Lỗ mặc dù bình thường, nhưng khí chất thì người thường không thể sánh được, vội vàng nịnh nọt chạy tới đón.
Niệm Băng lãnh đạm nói: "Đại lục phong vân, Huyết Sư hùng phong." Hắn đương nhiên không sợ các khách nhân khác trong điếm nghe được, tinh thần lực truyền gian trực tiếp vang trong đầu đối phương.
Phục vụ sinh toàn thân cứng đờ, nhưng nhanh chóng khôi phục bình thường, thấp giọng nói: "Chẳng biết khách nhân bình thường thích vũ khí có màu gì?"
Niệm Băng đáp: "Kim hồng sắc."
Niệm Băng trừng mắt nhìn hắn, nói: "Sao? Các ngươi nơi này không có?"
Phục vụ sinh lúc này đã bình tĩnh trở lại, chặn lời: "Có, có, bất quá, giá tiền thì…"
Niệm Băng nghiêng người về phía phục vụ sinh, dùng thân thể ngăn tầm mắt của những người khác ở trong điếm, hồng quang lóe lên trong lòng bàn tay, nhoáng lên trước mặt phục vụ sinh, chỉ có phục vụ sinh và Tích Lỗ có thể nhìn thấy, đó là một hồng ngọc sư tử tinh xảo, "Ta lấy kim hồng sắc, chuẩn bị cho ta bảy kiện kim hồng sắc vũ khí, ta một lát sau sẽ quay lại đây lấy. Nhớ kỹ, bảo những vũ khí chú tạo sư tập trung tại đây. Ta muốn hỏi bọn họ về vài vấn đề về chú tạo."
Thái độ của phục vụ sinh đã trở nên dị thường cung kính, vội đáp: "Vâng, vâng, tiểu nhân nhất định chuyển cáo."
Niệm Băng vỗ vỗ Tích Lỗ đang có chút mơ màng không hiểu, nói: "Đại ca, chúng ta đi thôi." Nói xong, mang theo Tích Lỗ ly khai ma pháp vật phẩm điếm, đi về phía cửa thành.
Tích Lỗ nghi hoặc truyền gian hỏi: "Huynh đệ, ngươi còn mua vũ khí làm gì? Bảy thanh đao kia của ngươi là tốt nhất rồi."
Niệm Băng mỉm cười đáp: "Đại ca, đó là ta tiếng lóng của Huyết Sư giáo ta, ta nói kim hồng sắc, chính là đại biểu cho thân phận của chính mình. Ta nói muốn bảy kiện, cũng chỉ rõ là muốn chú tạo sư đến đây, kỳ thật chỉ là bảo hắn mời bản giáo trưởng lão đến nơi đây chờ ta. Được rồi, chúng ta đi nhanh một chút, cắt bỏ cái phiền toái này trước rồi hãy nói tiếp." Hai người thủy chung không có quay đầu nhìn lại, đi thẳng cửa tây thành gần nhất. Đối với cao thủ cấp bậc như bọn họ, một khi đối chiến, rất có thể sẽ sinh ra thanh thế cực lớn. Riêng sự lan tràn năng lượng cũng có thể tạo thành lực phá hoại rất lớn, có thể sát bình dân vô tội, đây là điều mà Niệm Băng không muốn nhìn xảy ra.
Khi bọn hắn đi tới ngoài thành, vốn bầu trời trong xanh đã bị một cụm mây đen che đậy, không khí ấm áp cũng đã có thêm vài phần hàn ý, Niệm Băng và Tích Lỗ vẫn đi thẳng như trước, Niệm Băng có thể cảm giác được rõ ràng sát khí trong lòng Tích Lỗ thủy chung vẫn bốc lên. Đối với ải nhân là một phần tử của Di Thất đại lục mà nói, thần nhân chính là địch nhân lớn nhất của bọn họ.
Niệm Băng và Tích Lỗ liếc nhau, Tích Lỗ hiểu ý, hai người đồng thời triển khai thân hình, Tích Lỗ là dựa vào đấu khí lực, mà Niệm Băng dựa vào lại là thân thể mạnh mẽ đến biến thái, tốc độ chợt gia tăng, để lại không khí hai đạo tàn ảnh.
Trát Mộc Luân vẫn bám theo phía sau bọn họ lúc này cũng nữa không thể che dấu thân hình được nữa, vội vàng tăng tốc đuổi theo hai người. Kỳ thật, bởi vì hắn đến từ Thần Chi đại lục, cho nên vô cùng tự tin với chính mình, nếu không, thấy tốc độ của Niệm Băng và Tích Lỗ như vậy, hắn đã nhận ra hai người cũng không phải là dễ đối phó rồi. Đáng tiếc, niềm tin quá độ cùng sự kiêu ngạo của kẻ tự xưng là thần đã khiến hắn không chú ý tới điểm này.
Niệm Băng và Tích Lỗ mặc dù không dùng tốc độ cao nhất mà chạy, nhưng tốc độ cũng khá nhanh, hắn rất quen thuộc với địa hình chung quanh Đô Thiên thành, khi bọn hắn từ quan đạo xuyên qua một rừng cây, đi tới một ngọn núi nhỏ, liền ngừng lại.
Niệm Băng đứng yên, nhìn thoáng qua Tích Lỗ, Tích Lỗ cũng đang nhìn hắn, hai người đều thấy được hàn ý trong mắt đối phương, thất thải quang mang nhàn nhạt phát ra từ Thiên Nhãn huyệt trên trán Niệm Băng. Không hề quay đầu lại, hắn bình tĩnh nói: "Trát Mộc Luân huynh, ngươi đã theo chúng ta đủ lâu rồi, ra đi."
Thân hình lóe lên, Trát Mộc Luân nhẹ nhàng xuất hiện cách hai người mười trượng. Hắn đến đây cũng không phải vì tìm Niệm Băng để phiền toái, mà là do Mộc Tinh thỉnh cầu, Mộc Tinh thủy chung vẫn có lòng giới bị đối với Niệm Băng, cho nên mới nhờ Trát Mộc Luân lặng lẽ bám theo Niệm Băng, xem hắn làm gì. Hiện tại là thời khắc mấu chốt trước khi cử hành tứ quốc công luận đại hội, nàng hy vọng có thể nắm được chuyển động của Niệm Băng. Đáng tiếc, nàng không biết. Niệm Băng và Tích Lỗ hai người thì một người có cừu hận sâu sắc với thần nhân, mà người kia thì cũng chẳng có hảo cảm gì với thần nhân ích kỷ, bị Trát Mộc Luân bám theo, đã thôi động sát khí.
"Các ngươi có thể phát hiện ra ta?" Trát Mộc Luân kinh ngạc hỏi, vừa hỏi, hắn vừa vừa thờ ơ đi về phía Niệm Băng và Tích Lỗ, chung quanh thân thể thanh sắc đấu khí lấp lánh, bởi vì Mộc Tinh từng dặn dò hắn, lúc này không thể đả thương Niệm Băng, cho nên hắn hiện tại thầm muốn giáo huấn Niệm Băng và Tích Lỗ một chút.
Theo Niệm Băng cảm giác được, Trát Mộc Luân này tựa hồ có vẻ tương tự như kẻ trước đây đối đầu với Thánh Sư, Phong Thần. Chỉ bất quá, đấu khí hắn cũng không đơn giản, bên trong phong thuộc tính đấu khí còn bao hàm phong nguyên tố cường liệt, mặc dù năng lượng không tinh thuần bằng Phong Thần, nhưng cũng có đặc điểm riêng.
Niệm Băng chậm rãi xoay người. Lúc Trát Mộc Luân nhìn thấy ở Thiên Nhãn huyệt ở mi tâm hắn đang phát ra ánh sáng kỳ dị thì liền rung động, nhất thời minh bạch nguyên nhân mà đối phương có thể cảm giác được sự tồn tại của mình, nhưng hắn cũng không quá khẩn trương, dù sao, nơi này bất quá chỉ là Ngưỡng Quang đại lục mà thôi, chứ không phải Thần Chi đại lục, với thực lực thần cấp của hắn, đương nhiên không e ngại hai kẻ ở Ngưỡng Quang đại lục.
Niệm Băng thản nhiên cười, nói: "Trát Mộc Luân huynh vẫn đi theo huynh đệ hai người chúng ta, chẳng biết có gì chỉ giáo?"
Trát Mộc Luân hừ lạnh một tiếng, nói: "Bề ngoài của ngươi quả thực không tồi, không nghĩ tới trên thế giới này lại có nhiều mỹ nữ như vậy." Ấn tượng của hắn về Phượng Nữ, Long Linh và Lam Thần, là cực kỳ sâu sắc, vừa nhìn thấy dung mạo anh tuấn của Niệm Băng, nhất thời đố kỵ trong lòng nổi lên mạnh mẽ.
Nghe Trát Mộc Luân không trả lời vào câu hỏi, Niệm Băng khẽ nhíu mày, nhất là khi hắn thấy trong mắt Trát Mộc Luân toát ra vẻ dâm dục, nộ ý liền bừng bừng trong lòng, đột nhiên mở miệng nói: "Sinh hoạt ở Ngưỡng Quang đại lục so với Thần Chi đại lục thì tốt hơn nhiều chứ."
"Đó là đương nhiên, quả thực là thiên đường so với địa ngục…, ngươi, ngươi sao biết ta đến từ Thần Chi đại lục?" Ý thức được mình đã lỡ lời, Trát Mộc Luân toàn thân sát khí nổi lên, cỏ cây chung quanh run rẩy vì sát khí cường liệt phát ra từ trên người hắn.
Niệm Băng mỉm cười, nói: "Trát Mộc Luân huynh không cần khẩn trương, kỳ thật, ta cũng chỉ đến sau ngươi vài ngày mà thôi."
Trát Mộc Luân ngẩn người, nói: "Ngươi cũng là thần nhân? Ta sao chưa gặp qua ngươi bao giờ? Chúng ta đến đây, đâu thấy có ngươi."
Niệm Băng nói: "Các ngươi đến Ngưỡng Quang đại lục là truy tìm hạ lạc của Mặc Áo Đạt Tư Phong Ấn Chi Bình, sao giờ lại sống chung với người của Lãng Mộc đế quốc, Trát Mộc Luân huynh có thể cho ta một lời giải thích?"
Trát Mộc Luân sắc mặt khẽ biến, "Ngươi biết không ít chuyện. Vậy còn ngươi? Ngươi nếu cũng là thần nhân, sao lại trở thành đại biểu của một quốc gia?"
Nhìn sắc mặt xấu hổ của hắn, Niệm Băng nhất thời minh bạch một chút, "Sinh hoạt ở Ngưỡng Quang đại lục quả thực không tồi, ngươi sống phụ thuộc vào một quốc gia như vậy, có thể có được sự hưởng thụ tuyệt vời, còn có thể thuận tiện truy tìm, xem ra, Trát Mộc Luân huynh đúng là một người thông minh."
Trát Mộc Luân hừ lạnh một tiếng: "Tiểu tử, ngươi không phải do chủ thần phái tới để giám thị chúng ta chứ, ngươi còn chưa trả lời câu hỏi của ta."
Niệm Băng mỉm cười nói: "Sao? Thẹn quá hóa giận sao? Trả lời vấn đề của ngươi rất đơn giản, ta vốn không phải thần nhân, cũng chẳng có quan hệ gì với chủ thần cả, ta là một nhân loại, một người sống trên Ngưỡng Quang đại lục. Chẳng lẽ thần nhân các ngươi được phép đến Ngưỡng Quang đại lục, còn ta lại không được phép đến Thần Chi đại lục sao?"
Trát Mộc Luân kinh ngạc thốt: "Ngươi là nhân loại?"
Niệm Băng không đợi hắn hỏi xong, lập tức nói: "Những người cùng tới với ngươi đâu? Bọn họ không phải cũng giống như ngươi chứ?"
Trát Mộc Luân lạnh lùng nhìn Niệm Băng, phong thuộc tính đấu khí quanh thân thể càng thêm cường liệt, "Ngươi muốn dụ ta nói ra? Đừng có nằm mộng, vốn ta không định giết ngươi, bất quá, ngươi đã biết rõ về ta như vậy, không thể lưu ngươi lại được nữa."
Niệm Băng mỉm cười nói: "Ngươi hiện tại không muốn nói cũng chẳng sao, bất quá, ta nghe nói thần nhân đều là rất sợ chết, ta nghĩ ngươi sẽ chóng phải mở miệng thôi." Hắn vừa dứt lời, Trát Mộc Luân giơ tay phải lên, một chưởng nhẹ nhàng bổ tới, đặc điểm lớn nhất của phong thuộc tính đấu khí chính là cực nhanh và sắc bén, thanh quang lóe lên, một đạo phong nhận cũng đã bổ thẳng đến đầu Niệm Băng. Đây không phải là ma pháp phong nhận bình thường, trong đó còn bao hàm năng lượng khổng lồ, phảng phất như xé rách cả không khí, không khí chung quanh thanh quang cũng hơi bị bóp méo.
Tích Lỗ hét lớn một tiếng, chân trái bước lên một bước, che trước người Niệm Băng, hắn sớm đã không đợi được nữa, hắc sắc chiến phủ chợt vung lên, hắc sắc đấu khí không chút mảy may nào ngán sợ, từ chính diện đón nhận công kích của phong nhận.
Ầm một tiếng, Tích Lỗ vẫn đứng tại chỗ, mặt Trát Mộc Luân hơi tái, bước lui hai bước, hiển nhiên là ở thế hạ phong.
Niệm Băng có chút kinh ngạc, chiến phủ Tích Lỗ không phải vũ khí bình thường, mà chính là siêu thần khí do các đại sư của ải nhân tộc hao phí bao nhiêu tâm huyết mới chú tạo thành, có tác dụng gia tăng đấu khí đặc thù, chiến phủ ngắn mà rộng này cũng chỉ chỉ thích hợp với ải nhân, tên là Diệt Thần phủ, lực công kích phi thường cường hãn, công kích của Trát Mộc Luân dù sao cũng chỉ là tay không, mà Tích Lỗ dùng Diệt Thần phủ phát ra công kích, lại chỉ có thể đẩy hắn lui hai bước, hiển nhiên song phương thực lực là ngang nhau.
Trát Mộc Luân kinh ngạc còn hơn cả đối với Niệm Băng, lúc ăn cơm Tích Lỗ từng phá vỡ một công kích của hắn, chỉ bất quá nơi đó là trong phạn điếm, Trát Mộc Luân chỉ dùng rất ít đấu khí, cho nên cũng cũng không quá để ý, nhưng lúc này đây lại khác, một đạo phong nhận vừa rồi của hắn do Thiên Nhãn huyệt của Niệm Băng mà cơ hồ đã dùng tám phần đấu khí, thế nhưng, không ngờ là chẳng những không thể giết chết Niệm Băng, ngược lại lại bị Tích Lỗ chưa từng lên tiếng đẩy lui. Đối mặt với một kẻ có Thiên Nhãn huyệt cùng với một kẻ có thực lực không dưới mình, trong lòng hắn không khỏi bắt đầu phát sinh ý muốn thối lui. Với sự ích kỷ của thần nhân, dưới tình huống nào thì cũng phải bảo vệ tính mạng mình trước mới là điều tối trọng yếu.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv