"Còn những khiếu huyệt khác thì mỗi cái đều có thể khiến cho thực lực của ngươi tăng rất nhanh. Tuy nhiên, mỗi loại đều tăng khác nhau bởi vì năng lực đề thăng của mỗi khiếu huyệt không giống nhau. Cụ thể như thế nào thì ta cũng không rõ lắm. Cái này phải coi ngươi tự bản thân mà tìm hiểu. Còn việc thiên nhãn mở ra thì ngươi cứ từ từ mà cảm thụ. Nguyên lai ta cũng lấy làm kỳ quái là thực lực của ngươi đang rất bình thường tại sao chỉ trong thời gian ngắn ngủi mà lại lợi hại lên nhiều như vậy? Thì ra là do thiên nhãn, dù gì ngươi cũng mới mở được nó, hãy lợi dụng nó để rèn luyện bản thân đi."
Ánh mắt của Niệm Băng bất giác phát ra hàn quang:
"Bàn Tử, những gì ngươi nói với ta, ta rất cảm kích. Nếu như ngươi có thể thả Phượng Nữ ra thì ta nguyện ý khi nào thực lực còn thua ngươi sẽ luôn đi theo ngươi, nấu ăn cho ngươi, thế nào? Phượng Nữ bị ngươi nhốt trong không gian đó sẽ rất tịch mịch! Không lẽ ngươi không biết cảm giác tịch mịch nó khó chịu thế nào sao?"
Bàn Tử vô tư nói:
"Tịch mịch đương nhiên khó chịu, bất quá nó chính là khảo nghiệm lớn nhất đối với một người. Ngươi cứ yên tâm đi. Ta chẳng phải đã nói ngươi rằng nàng ta có thể biết hết những chuyện xảy ra bên ngoài sao? Ta sẽ không để cho nàng ta phát điên đâu. Hơn nữa, trong không gian của ta rất yên tĩnh, không có gì ảnh hưởng tới tu luyện, đối với nàng ta mà nói thì chỉ có tốt chứ không xấu. Ta tuyệt đối không thả nàng ta ra đâu. Hắc hắc, tiểu tử, ta thích nhất nhìn bộ dạng lo lắng của ngươi như vậy. Bổn Bàn Tử ta cũng rất thích nghiên cứu về thực phẩm. Một trù sư mà nếu tâm tính không tốt thì cùng một dạng vật liệu sẽ làm ra những thứ khác nhau. Ta nghĩ ngươi vì an nguy của lão bà, món ăn làm ra nhất định sẽ không tệ."
Niệm Băng bất lực không nói. Hắn phát hiện ra tên mập này giảo hoạt hơn so với suy nghĩ của hắn rất nhiều. Khi nói chuyện với mình thì hắn ta tỏ vẻ rất thành thật không hề che giấu cái gì. Nhưng khi mình nghĩ cách để hắn thả Phượng Nữ thì hắn giảo hoạt không hề kém ai, vừa uy hiếp vừa dụ dỗ.
"Được rồi, nói với ngươi thật phí lời quá. Cái bụng của ta đang muốn đánh trống rồi đây. Mau, mau làm đồ ăn cho ta đi. Trước tiên ta phải ăn món mà ngươi làm ngon nhất. Ta nghe nói ngươi có thể làm ra cái món gì gọi là Băng Hỏa Cửu Long trọng thiên à, ta muốn ăn cái đó. Ngươi an tâm, cái bụng của ta tuy lớn nhưng ăn không nhiều đâu. Ngươi chỉ cần đơn giản làm chừng hai chục món là đủ rồi. Dù gì ta chỉ cần ngon là chính thôi."
"Hả, hai chục món mà kêu không nhiều sao? Bất quá nhìn cái bụng của ngươi thì xem ra có thể chứa hết đó. Chỉ là, Bàn Tử, có việc này hình như ngươi không nhận ra. Làm món ăn thì phải cần thực phẩm chứ. Muốn làm đồ ăn ngon thì nguyên liệu phải tốt mới được. Ta nghĩ ngươi chắc không có chuẩn bị nhiều đến vậy đâu nhỉ."
Bàn Tử đanh mặt một hồi:
"Nguyên liệu? Cái này… ở đây ta cũng có một ít. Bất quá chỉ là hai con heo rừng, hai cái đầu ngưu. Không biết như vậy có đủ để ngươi làm cái gì mà Băng Hỏa trọng thiên không vậy?"
Niệm Băng hừ một tiếng nói:
"Ngươi tưởng ta chỉ có thiêu hay nướng thôi hả? Ở nơi hoang vu thế này mà ngươi còn muốn ăn ngon sao?"
Bàn Tử đưa tay gãi gãi cái đầu to tướng:
"Ta chỉ nghĩ là muốn ngươi nấu ăn mà lại quên mất nguyên liệu. Vậy đi, chúng ta tìm một nơi nào đó, từ đây trở về Đô Thiên thành không xa lắm, tới nơi rồi ăn cũng được."
Niệm Băng lắc đầu nói:
"Không được, ta không thể tới Đô Thiên thành được. Ai cũng biết ta chiến thắng trong cuộc thi tân ma pháp sư, nếu quay lại đó chỉ sợ Hoa Thiên đại đế không dễ dàng cho ta đi đâu. Nếu đã ra khỏi thành thì ta không thể quay lại. Muốn ăn ngon thì tốt nhất nên tìm lấy một thành thị khác. Mọi chuyện nên nói trước nhé, trên người ta bây giờ một phân tiền cũng không có. Mua thực phẩm thì ngươi phải bỏ tiền. Đáng thương cho ma pháp quyển trục của ta a! Đó là toàn bộ gia tài của ta, Lúc trước, khi nào cần thì dùng để hoán đổi lấy tiền, vậy mà bây giờ cái gì cũng không còn."
Khuôn mặt tươi cười của Bàn Tử nhất thời méo xệch:
"Cái này… tiền a, đúng là một vấn đề, ta cũng không có bao nhiêu cả."
Niệm Băng cười hắc hắc nói:
"Ngươi chẳng phải rất có bản lĩnh sao? Vậy thì được rồi! Ngươi có thể mãi nghệ kiếm tiền mà. Với bản sự của ngươi thì kiếm tiền để đủ ăn xem ra không phải là vấn đề lớn."
"Thúi lắm, đường đường ta là.... sao có thể mãi nghệ chứ. Tiểu tử, ngươi cứ theo ta, ta nhất định sẽ có cách. Ta nghĩ từ đây xa hơn chút có một tòa thành thị, chúng ta bay đến xem ra không tốn nhiều thời gian đâu."
Niệm Băng ngồi phịch xuống đất nói:
"Bay? Ta hiện tại ngay cả động đậy còn không nổi. Không có ma pháp lực ngươi kêu ta bay sao đây."
Bàn Tử ngây người một hồi nói:
"Được rồi, vậy ta đưa ngươi bay là được chứ gì. Thuận tiện cho ngươi khôi phục lại chút ma pháp lực để làm đồ ăn cho ta. Tiểu tử, ta cảnh cáo ngươi đừng có giở trò, từ trên không trung rơi xuống, hắc hắc, chắc ngươi biết kết quả rồi đó."
Niệm Băng chỉ thấy mắt hoa lên rồi cả người bay lên khỏi mặt đất. Bàn Tử quả nhiên mang hắn bay thẳng lên không trung. Chỉ trong chớp mắt, dưới mặt đất mọi thứ đã không còn thấy rõ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Quá nhanh, hắn thật sự đang bay sao? Niệm Băng dù cho có sử dụng bạo phong tuyết thì tốc độ cũng không bằng một nửa Bàn Tử. Trong lòng Niệm Băng lúc này tràn ngập nghi ngờ. Đây là ma pháp sao? Không đúng, không hề có chút ba động ma pháp nào cả! Không lẽ là đấu khí? Đấu khí có thể bay sao?
Tựa hồ nhìn ra mối nghi hoặc trong lòng Niệm Băng, Bàn Tử vừa bay nhanh vừa nói:
"Đấu khí sao không thể bay chứ. Cùng là năng lượng như nhau, ma pháp có thể làm được thì đấu khí tự nhiên cũng làm được. Chỉ là cách làm không giống nhau thôi. Thế nào, tốc độ bay của ta không chậm đấy chứ? Ha ha… hahaha…."
Trên mặt Niệm Băng bất giác nở nụ cười khổ. Đối mặt với Bàn Tử cường đại như vậy, hắn thật không còn biện pháp. Hiện tại xem ra chỉ còn đi nước nào hay nước đó thôi. May mắn là Bàn Tử tựa hồ như chỉ muốn được ăn chứ không hề có ý gì khác. Bằng không thì chỉ sợ ngay cả chết mình cũng chưa hiểu vì sao nữa. Nghĩ vậy, Niệm Băng tạm thời đành chấp nhận số phận, nhắm mắt lại cẩn thận cảm thụ lấy sự huyền bí của thiên nhãn. Muốn đánh bại tên bán thần như Bàn Tử chỉ còn cách nỗ lực không ngừng mà thôi.
"Cái gì? Niệm Băng biến mất rồi?"
Hoa Thiên đại đế nhíu mày hỏi
Dung Thân vương bất lực nói:
"Thần thật không biết tên tiểu tử đó nghĩ gì nữa. Yến hội buổi tối hắn không tới dự. Thần phái người đi tìm thì hắn đã sớm bỏ đi. Bệ hạ, có cần thần phái người đi truy bắt hắn về không?"
Hoa Thiên lắc đầu:
"Bỏ đi, hắn có quan hệ thế nào với huynh đệ chúng ta chứ? Ta tin ngươi. Dù sao hắn cũng là người của Dung gia, lá rụng về cội, sẽ có một ngày hắn sẽ tự động quay về. Ồ, đúng rồi, hai tên gia hỏa của Lãng Mộc đế quốc dường như không chịu an phận. Hiện tại chúng ta cũng không tiện làm căng với chúng. Vì vậy, làm phiền ngươi cho người đưa bọn chúng về đi."
Ánh mắt của Dung Thân vương lóe hàn quang, lãnh đạm nói:
"Hành động của bọn chúng, thần đã sớm chú ý đến. Bọn chúng làm việc rất cẩn mật, nhưng mà bọn chúng quên mất đây chính là lãnh địa của chúng ta, có gì mà chúng ta không biết chứ? Bệ hạ, hiện tại chúng ta quân hùng tướng mạnh, ta nghĩ đợi thêm mấy ngày nữa, chúng ta có thể hành động được rồi."
Hoa Thiên than nhẹ nói:
"Lão Dung a! Hoặc giả ta có thể thật sự đã già, hào khí tuổi trẻ sớm đã mất hết rồi. Đối với chiến tranh ta thật không còn chút hứng thú. Hơn nữa, ta cũng không muốn một đế quốc tươi đẹp mà ta gầy dựng như thế này lại bị hủy bởi một quyết định sai lầm. Ngươi có hiểu ý của ta không?"
Dung Thân vương nhìn huynh đệ của mình khẽ cười nói:
"Ý tứ của bệ hạ thần đương nhiên hiểu rõ. Vấn đề này thần cũng đã suy nghĩ rất lâu mới dám quyết định đề xuất bệ hạ tấn công. Quân đội chúng ta bí mật thành lập cũng đã rất lâu rồi. Nếu như không để cho bọn họ hành động thì sao có thể rèn luyện đây? Từ tình thế mà phân tích thì bề ngoài ít ra Kỳ Lỗ đế quốc đang liên kết với chúng ta. Lần này nước bọn họ có hai ma pháp sư tử nạn, thần đã sớm phái sứ giả mang lễ vật tới bồi tội. Còn Áo Lan đế quốc thì trải qua cuộc chiến tranh lần trước nguyên khí tổn thất nặng nề, muốn khôi phục lại cũng không thể ngày một ngày hai. Khi quân đội chúng ta hành động thì bọn họ tránh còn không kịp, tự nhiên sẽ không đâm đầu vào chi cho mất mạng. Còn Ngân Vũ kỵ sĩ đoàn muốn khôi phục lại như xưa phải cần một thời gian rất dài. Vì vậy, đây chính là thời cơ tốt nhất để chúng ta xuất kích. Thần muốn tự thân dẫn quân đánh tới Lãng Mộc đế quốc. Mục đích không phải là hủy diệt bọn họ mà chỉ cần làm cho bọn chúng giống như Áo Lan đế quốc cũng đủ rồi. Lấy chiến dưỡng chiến mới có thể lúc nào cũng làm cho quân đội chúng ta giữ được trạng thái mạnh nhất. Đến khi thời cơ chín muồi thì lúc đó dù muốn cả đại lục có gì mà không được? Không lẽ người không muốn nhìn thấy khi người còn sống, Hoa Dung đế quốc nhất thống đại lục sao?"
Ánh mắt của Hoa Thiên đại đế chợt bừng sáng:
"Lão Dung, xem ngươi tựa hồ như nắm chắc lắm a!"
Dung Thân vương cười nhẹ nói:
"Bệ hạ! Chẳng phải nhuệ khí tiêu tan hết rồi sao, rõ ràng là đang muốn thử thần mà. Với tình hình của đế quốc ta mà nói thì sớm đã không cần Kỳ Lỗ đế quốc nữa rồi. Chỉ cần lưu hai mươi vạn đại quân trấn thủ Đông cương, thần không tin bọn họ dám vọng động. Lãng Mộc đế quốc mặc dù rất ngoan cố nhưng nếu thần muốn lưu lại vài dấu ấn sâu đậm thì cũng là chuyện dễ dàng mà thôi."
Hoa Thiên cười nói:
"Ngươi nói cũng rất đúng. Muốn cho quân đội lúc nào cũng giữ được đấu lực hoàn hảo thì chiến tranh chính là điều kiện trui rèn tốt nhất. Bất quá ngươi cần phải nhớ kỹ chính sách của chúng ta. Tuyệt không được để nảy sinh ra cừu hận sâu sắc giữa các dân tộc. Có thể đốt, có thể cướp nhưng tuyệt không được giết hại dân thường. Khi quân đội bí mật của ta ra tay thì ngươi tính đánh như thế nào?"
Dung Thân vương tiến vài bước tới sát bên người Hoa Thiên khẽ nói:
"Cuộc chiến này chúng ta nhất định phải đánh bất ngờ. Mục đích của chúng ta có hai thứ. Thứ nhất chính là Lãng Mộc bình nguyên của Lãng Mộc đế quốc. Nơi đó địa thế bằng phẳng, đất đai phì nhiêu, tài nguyên phong phú, vì vậy là nhiệm vụ chủ yếu của chúng ta. Để cướp được, thần dự tính dẫn ba mươi vạn quân xuất chiến, trong đó có mười vạn quân chiến đấu. Còn dư hai mươi vạn chính là quân vận lương và tiếp ứng. Có thể cướp được bao nhiêu thì cướp bấy nhiêu. Còn mục đích thứ hai thì đơn giản hơn. Thần muốn dụ kỵ binh đoàn tinh nhuệ của Lãng Mộc đế quốc tới. Sau đó dùng thế sét đánh ngang tai tiêu diệt hết toàn bộ. Để có thể đào tạo ra một kỵ binh đoàn cường đại phải hao phí bao nhiêu của cải thời gian, người chắc hiểu rất rõ. Chỉ cần chúng ta đạt được mục đích thứ hai thì Lãng Mộc đế quốc dù muốn báo thù cũng không dám vọng động."
Hoa Thiên kinh dị nói:
"Mười vạn quân chiến đấu? Như vậy có quá ít không?"
Ánh mắt của Dung Thân vương tràn ngập tự tin:
"Không ít, tuyệt đối không ít. Mặc dù với lực lượng đó không đủ đánh chiếm thành trì, càng không đủ hủy diệt Lãng Mộc đế quốc nhưng để hủy diệt đội tinh nhuệ của bọn chúng thì có dư. Không lẽ người không biết quân đội bí mật của chúng ta lợi hại như thế nào sao?"
Đôi mắt Hoa Thiên lấp lánh quang mang:
"Được, vậy cứ theo như lời của ngươi. Dung Thân vương nghe lệnh!"
Dung Thân vương cúi người:
"Có thần!"
Hoa Thiên nghiêm mặt nói:
"Trẫm lệnh ngươi dẫn đại quân đánh về hướng Lãng Mộc đế quốc. Mọi việc đều do ngươi toàn quyền phụ trách. Tất cả mọi người bao gồm cả hoàng tộc cũng như tướng sĩ tham chiến nếu như không nghe lệnh, tiền trảm hậu tấu!"
"Tuân lệnh, bệ hạ!"
Dung Thân vương đứng thẳng dậy, mục quang nhìn về hướng bắc, trong lòng thầm nghĩ: "Băng tuyết nữ thần tế tự, ngươi hãy đợi đấy, Lãng Mộc yếu kém này chỉ là một bước đi của ta. Chỉ cần ta còn sống thì sẽ có một ngày thiết kỵ của ta sẽ phi trên lãnh địa của Băng Nguyệt đế quốc. Niệm Băng, tiểu tử con nhất định phải cho ta động lực, gia gia nhất định trong mười năm sẽ tạo ra hình thế mới. Khi ta nhất thống đại lục thì cũng là lúc con hủy diệt Băng tuyết nữ thần tế tự."
Hoa Thiên nói tiếp:
"Còn nữa, nếu chúng ta đã dụng binh với Lãng Mộc thì lần này ngươi không cần phải phái người hộ tống nữa. Trừ hai tên tham tái giả ra, còn những gian tế còn lại tất cả đều tiêu diệt. Không biết hơn ngàn võ sĩ tinh nhuệ cùng mười mấy tên cao cấp ma pháp sư cùng lúc bị hủy diệt có khiến lão gia hỏa Lãng Mộc đế quốc đau lòng không nhỉ? Hắc hắc..."
Dung Thân vương suy nghĩ một hồi nói:
"Bệ hạ, vị hoàng tử thì có thể thả đi nhưng con nha đầu sở hữu tiên thiên lĩnh vực thì không thể lưu được. Kẻ sở hữu tiên thiên lĩnh vực cường đại như vậy, đối với chúng ta mà nói chính là một uy hiếp rất lớn."
Hoa Thiên lắc đầu nói:
"Không, bọn họ dù sao cũng là người tham gia đại tái. Chúng ta không thể để cho người khác nắm lấy nhược điểm được. Thả bọn họ đi đi. Không lẽ đường đường một đại quốc như ta mà lại sợ một ma pháp sư sao? Cái tên Thiên huyễn Băng Vân đó cũng thả đi đi. Lão Dung, ngươi hiểu ý ta chứ?"
Dung Thân vương cười nói:
"Minh bạch, đương nhiên là minh bạch. Cái nhìn đại cục của bệ hạ so với thần rộng hơn rất nhiều. Vì vậy khi xưa thần đã nói qua, trong ba huynh đệ chúng ta chỉ có người là thích hợp nhất cho ngôi vị hoàng đế. Đúng rồi, lão Tô gần đây có vẻ cô đơn lắm a! Thần muốn trước khi xuất chinh, chúng ta nên tìm hắn để uống một phen."
Hoa Thiên bật cười nói:
"Ngươi đó, nhất định là nhớ đến mấy bình rượu trăm năm của lão Tô rồi. Được, đúng lúc ta cũng muốn uống. Lần này coi như lấy danh nghĩa tiễn ngươi, tin rằng hắn không muốn cũng không được đâu."
Hai cặp mắt lão đầu nhìn nhau bật cười, dường như đang trở về hồi thanh thiếu.
"Cái gì? Niệm Băng mất tích?"
Mộc Tinh nhíu mày nhìn ca ca của mình.
Mộc Vinh gật đầu nói:
"Ta đã sớm phái người tìm hắn. Dù sao cuộc tỉ thí mới kết thúc được nửa ngày, hy vọng hắn vẫn còn chưa ra khỏi thành. Không lẽ hắn cảm giác thấy gì sao, sao lại hành động nhanh như vậy chứ?"
Mộc Tinh nhíu mày nói:
"Không thể nào, hành động của chúng ta rất bí mật mà. Hắn sao có thể phát hiện ra chứ? Ca, huynh mau phái thêm người nhất định phải truy ra hành tung của hắn. Người này rất là quan trọng. Không thể ngờ là hắn tại phương diện ma pháp trận lại hiểu biết sâu như vậy. Mặc dù có chút tiểu xảo nhưng dù sao hắn cũng đã thắng Băng Vân. Từ điểm này mà nói thì hắn ta xứng đáng để chúng ta hao phí tâm tư thu phục. Nếu như có thể để cho quán quân cuộc thi tân duệ ma pháp sư ngũ quốc công khai tuyên bố gia nhập Lãng Mộc đế quốc của chúng ta, thì đối với chúng ta sẽ rất tốt đó."