Thẩm Cửu nhìn nam nhân trước mắt lớn lên tựa tên ngốc giống nhau, cũng chưa phát hiện được biểu hiện của tên nam nhân lúc này là bởi vì có liên quan trực tiếp với tướng mạo hiện tại của y.
Thẩm Cửu theo ánh mắt của hắn nhìn về phía chính mình, chậc! Thật rách nát quả nhiên giống như một tên ăn mày. Xem ra nam chủ nhân của căn nhà này cho rằng y là một tên ăn mày đang hướng hắn xin ăn đi. Nhìn bộ y phục vốn rất hoa lệ này, sở dĩ là áo choàng màu đỏ thẫm đã bị Thẩm Cửu ném xuống, tầng tầng lớp lớp chỉ còn lại vài kiện màu trắng áo mỏng bên trong. Thậm chí còn bởi vì trên đường đi lối nhỏ có chút bất tiện, quần áo đã bị cành cây khoét đi vài lỗ.
Ha hả, bất quá y xác thực cũng không có yêu thích ăn mặc nữ trang, kính xin vị đại thúc này đem ánh mắt khác thường kia của ngươi thu lại đi. Nhưng mà hiện tại chính mình còn đang nhờ vả hắn, không tốt đối với hắn ra tay.
Thẩm Cửu tuy hiện tại không muốn cùng người này nhấc lên quan hệ, nhưng trong phạm vi vài trăm dặm cũng liền chỉ có một căn nhà này, nếu như lúc này rời đi y cũng không tìm được nơi nào để đi. Cuối cùng Thẩm Cửu vẫn là đè xuống nỗi bất an trong lòng, chuẩn bị dừng chân ở chỗ này một đêm, ý định sáng mai liền rời đi.
Sau khi Thẩm Cửu bước vào căn phòng này, y cảm thấy có một điều khó thể nói được quỷ dị.
Ba bát cơm trên bàn, Thẩm Cửu có thể lý giải là vì chờ thê tử cùng hài tử trở về. Nhưng hiện tại cẩn thận ngẫm lại, vì cái gì bọn họ lâu như vậy rồi còn chưa trở về? Còn nữa chính giữa căn phòng này sao lại có tấm gương, người bình thường sẽ không đặt gương ở chỗ này a, kỳ thật nếu phóng tầm mắt khắp nơi trong căn phòng này sẽ thấy còn rất nhiều nơi kỳ quái. Mặc dù bây giờ Thẩm Cửu đã không có linh lực, nhưng dựa vào kinh nghiệm nhiều năm của y, trong nháy mắt liền có thể nhìn ra khác thường trong căn phòng này.
Nam nhân nhiệt tình mà đưa cho Thẩm Cửu một bộ bát đũa, ngược lại làm cho Thẩm Cửu đang ngồi trước bàn, lại không dám ăn những món trước mắt này. Không biết có phải là ảo giác của y hay không, y luôn cảm thấy nếu cứ tiếp tục ở lại đây thì sẽ xảy ra chuyện không hay.
Trong lúc dùng bữa, Thẩm Cửu biết được người nam nhân này là họ Tô, nhưng hắn một chữ cũng không nhắc đến tên của mình. Hắn nói, hắn vốn là người dân ở trong một thôn nhỏ, bất quá bởi vì sau này thê tử cùng hài tử thân thể không được tốt cho nên mới chuyển đến nơi này để sinh sống.
Tuy người nam nhân trước mắt này không nói nơi nào không đúng, hắn cũng nhiệt tình mà chiêu đãi, nhưng Thẩm Cửu cũng chỉ là ăn một chút cho có. Trong nội tâm lại thập phần muốn biết người trong nhà này là có chuyện gì xảy ra, thật sự không tốt hỏi, ví như sắp dọn bàn rồi thê tử cùng hài tử sao còn chậm chạp chưa xuất hiện.
Người kia tựa hồ nhìn ra Thẩm Cửu trong lòng ngờ vực, làm như trong lúc vô tình nói: "Aizz, thê tử cùng hài nhi của ta sợ là bệnh đến lợi hại, không có khí lực xuống giường ăn cơm, vẫn là đợi lát nữa ta mang cơm qua đi."
Nghe được lời nói của hắn, Thẩm Cửu nhìn nam tử có vẻ khổ sở, trong mắt tất cả đều là đau lòng dường như không phải giả. Vậy nên đối với lời nói của hắn Thẩm Cửu cũng không quá để trong lòng.
Lúc nửa đêm, Thẩm Cửu quả nhiên là bị đói tỉnh, nhưng y không quan tâm, rốt cuộc loại chuyện này đều diễn ra mỗi ngày khi y còn ở trong địa lao. Thẩm Cửu cầm lên lương khô bên cạnh, lấy ra một ít nhét vào trong miệng xem như điền bụng.
Trong lúc Thẩm Cửu chợp mắt không được bao lâu, trong tai liền nhạy bén bắt được một ít động tĩnh từ bên ngoài truyền đến, y lặng lẽ ngồi dậy, nhẹ nhàng xuống giường đẩy cửa ra một khe hở, xuyên thấu qua khe cửa chỉ thấy bên ngoài một mảnh đen như mực. Nhìn bên ngoài không có ai, Thẩm Cửu bước ra, không thể không nói, vì cái gì trong phòng này lại có nhiều mặt gương đến như vậy?
Vừa lúc Thẩm Cửu còn đang do dự đứng trên hành lang, bởi vì y hiện tại không có linh lực, ngũ giác cũng không tốt như trước. Cho nên không cảm giác được trong mặt gương phía sau y lặng lẽ duỗi ra một bàn tay, đột nhiên nắm lấy Thẩm Cửu kéo vào trong gương. Thẩm Cửu không kịp phòng ngừa liền bị kéo đi vào.
Cũng không biết Ma tôn thần thông quảng đại là dùng biện pháp gì, hắn thực sự đã đuổi tới. Nhưng thực lực có đến đâu hắn cũng đã đến chậm, trong lúc hắn chạy đến nơi này, Thẩm Cửu đã bị kéo vào trong rồi. Nếu không phải Lạc Băng Hà nhìn thấy lương khô ở trên giường cùng y phục bị y cởi ra, có lẽ đều muốn hoài nghi y không phải ở nơi này.
Nhưng đối mặt là cường đại Lạc Băng Hà cho nên hắn rất nhanh liền nhận ra nơi này không được bình thường, thăm dò một phen, hắn phát hiện ra trung tâm vấn đề là tấm gương ở chính giữa căn phòng này.
- -----------Tiểu kịch trường-----------
Lạc Băng Hà tức giận đùng đùng chạy đến bóp cổ tác giả: "Vì cái gì hai chương này Bản tôn xuất hiện ít lần như vậy?". Ngôn Tình Sắc
Tác giả run rẩy trả lời: "Ngươi uy hiếp ta, có tin hay không ta liền không viết phần diễn của ngươi?"
Lạc Băng Hà đoạt lấy kịch bản trong tay tác giả: "Vậy ngươi đừng viết, ta sẽ viết."
Tác giả: "..." Con ác chủ bài mất rồi, tranh thủ chuồn thôi.
Thẩm Cửu: Thảm họa sắp đến.
- Thẩm Cửu đã gửi đơn xin từ chức-