Tuy Thương Tứ không chấp nhận thỉnh cầu của Hoàn Nhạc, song Hoàn Nhạc vẫn cứ gió mặc gió, mưa kệ mưa, mỗi ngày tới thư trai điểm danh, nhiều lần rồi cũng thành công lọt vào mắt Lục Tri Phi.
Ngày đó, chàng lại xách chè đậu xanh do Lục Tri Phi đích thân nấu về nhà, chiếc hộp đựng thức ăn kiểu cổ chứa cái chén hình lá sen tinh xảo, thiết kế cân bằng đặc biệt giúp đồ ăn trong chén không sánh ra ngoài, thậm chí còn có thể giữ ẩm.
Chén này là cho Sầm Thâm, không có phần của A Quý.
“Thiếu hiệp này, bất công cũng có cần phải thiên vị lồ lộ vậy không, bây giờ ta đã tới nước một chén chè cũng không có mà ăn sao?” A Quý vỗ chân ngắn lên sàn, tạo thành tiếng vang bốp bốp bốp.
Hoàn Nhạc đáp: “Con rùa như ông ăn chè đậu xanh làm gì? Ông có cặp mắt đậu xanh rồi đấy thay.”
“… Có phải từ nhỏ tới lớn ngươi chưa từng bị ai đập không?”
“Đúng á.”
Hoàn Nhạc phun câu “đúng á” chọc A Quý tức tới mắt trợn trắng dã, quay đầu đã cười hì hì bưng chén đút cho Sầm Thâm. Sầm Thâm đang vẽ, vừa định giơ tay đón chén, muỗng chứa nước chè trong suốt đã đưa tới bên môi.
“Chén này chính em làm đấy, còn đang lạnh nè, anh mau thử đi.”
Sầm Thâm nghe lời há miệng, một giây kế tiếp, nước chè thơm phức mùi bạc hà lan toả khắp khoang miệng, còn có cả vị ngọt lành lạnh nối gót theo sau.
Hoàn Nhạc múc chút gạo nếp chung với đậu xanh, vừa đút vừa từ tốn giới thiệu, “Nấu bằng nước giếng đấy, nước giếng trong thư trai giống như nước suối vậy, sạch sẽ lại ngọt nữa.”
A Quý châm chích: “Lấy cảm tình ngươi nói là đi giúp việc bếp núc à?”
“Bởi vì Tứ gia chưa bao giờ nấu cơm á, thím Tiểu Kiều cũng là thiếu gia sang quý, mười ngón tay không dính nước mùa xuân.” Hoàn Nhạc ngừng chốc lát rồi bỏ thêm một câu: “Hôm nay anh Lục còn khen em.”
“Vậy em cũng làm ít đồ biếu người ta đi.” Sầm Thâm bảo.
Hoàn Nhạc nghiêng đầu suy nghĩ, đáp lễ, ra là cái lý này, “Nhưng em đem cái gì qua bển đây? Em nấu được thì anh Lục cũng nấu được hết, ảnh còn nấu ngon nữa.”
Sầm Thâm im lặng một hồi mới nói: “Đùi dê nướng đi.”
Hoàn Nhạc gật gật đầu: “Cái này hay, Tứ gia rất thích ăn thịt, vừa ăn thịt vừa uống rượu là sướng nhất.”
Tuy nói như vậy nhưng Hoàn Nhạc lại không biết cách dùng lò nướng hiện đại. Trước kia khi chàng nướng thịt dê đều là nướng trên đại thảo nguyên, cỏ xanh tươi mướt rượt hít thở khí trời tự nhiên là nguyên liệu với hương vị tuyệt hảo nhất để làm đùi dê nướng.
Chẳng qua Sầm Thâm cũng không có ý định để chàng nhúng tay vào, chỉ dặn chàng mua nguyên liệu về, hôm sau hắn đích thân xuống bếp.
Đã rất lâu rồi kể từ lần gần nhất Sầm Thâm vào bếp.
Hoàn Nhạc vừa lo lắng hắn mệt mỏi vừa thấy ngọt trong lòng, bám theo sau mông Sầm Thâm làm trợ thủ suốt cả quá trình, có lúc Sầm Thâm quay đầu còn suýt nữa hôn lên mặt chàng mà không làm gì được, chỉ hận không thể ghép cái đùi dê lại đánh chàng.
“Ra cửa ngồi.” Sầm Thâm đẩy chàng.
“Không mà.” Hoàn Nhạc ôm eo hắn, thò lại gần hôn vào mặt hắn cái bẹp, “Em muốn hôn nhẹ anh hà.”
Sầm Thâm đành chịu, dứt khoát ra lệnh cho Hoàn Nhạc làm các bước tiếp theo, mình thì dựa vào tủ bếp làm quản lý chỉ tay năm ngón.
“Chờ đủ giờ thì lấy nó ra.” Đùi dê tiến vào lò nướng, Sầm Thâm căn dặn một câu rồi chuẩn bị về phòng làm việc tiếp tục vẽ.
Hoàn Nhạc vội vội vàng vàng níu tay hắn, chỉ nắm bằng hai đầu ngón tay, ấm ức trông mong nhìn hắn, “Đừng đi nha? Ngồi lại với em vài phút thôi, nói chuyện chút không được sao? Chốc lát hà.”
Sầm Thâm nhìn chàng, đứng yên vài giây, cuối cùng mềm lòng.
“Nói đi nào.” Hắn dựa vào người Hoàn Nhạc.
Hoàn Nhạc nở nụ cười, hỏi: “Kể ra hình như em chưa từng hỏi, A Sầm học nấu nướng từ ai vậy?”
Giọng Sầm Thâm hờ hững: “Tự học.”
Thực ra trước đây Sầm Thâm cũng không nấu cơm, khi Sầm Ngọc Sơn còn sống, đều là ông nấu. Món ăn gia đình đơn giản, cải xanh đậu phụ, chỉ mộc mạc như vậy. Sau đó Sầm Ngọc Sơn qua đời, Sầm Thâm bắt đầu đi du lịch đó đây, trái lại bị ép học vài kỹ năng sinh tồn dã ngoại.
Cẩn thận nhớ lại, Sầm Thâm chợt có chút hoảng hốt.
Lúc xưa chuyển tới hẻm Tây Tử và trang trí ngôi nhà nhỏ này, quả thực hắn cũng từng muốn thử cuộc sống tích cực lạc quan. Cho nên hắn sử dụng diện tích cửa kính sát đất rất lớn, để ánh mặt trời có thể thoải mái phủ kín mọi ngóc ngách, cũng tự học nấu nhiều món ăn, học cả trồng hoa.
Nhưng rất nhanh, hoa khô héo, đồ ăn thừa không ai thưởng thức đều đút cho thùng rác, hắn bỗng dưng bắt đầu ghét ánh dương. Không có dấu hiệu, không có nguyên do, chính là sau buổi trưa nào đó mở mắt ra thì đột nhiên thấy cửa đang mở, nắng chiếu thẳng vào hai mắt cá chân của mình, chọc cho lòng hắn nóng nảy một phen.
Mỗi giai đoạn tự cứu kết thúc trong thất bại đều tối tăm, bây giờ nhớ lại, cứ như cách cả một đời. Sầm Thâm chưa bao giờ kể những chuyện này với ai khác, bao gồm Hoàn Nhạc, hắn vẫn cảm thấy người khác không có nghĩa vụ phải nghe mấy thứ rác rưởi này, không quấy rầy được thì không quấy rầy thôi.
Nhiều khi Sầm Thâm tự châm thuốc, thuốc thật sự là thứ tốt, có thể thông qua cảm giác nóng gắt nơi lá phổi để khẳng định với anh, anh còn sống.
Hoàn Nhạc là một điều bất ngờ.
Lại như quả dâu tây trang trí trên ly kem.
“Mẹ em kể, cưới vợ nghĩa là đã lớn rồi, con dâu của họ Hoàn nhà em đều là rước về để hưởng phúc.” Hoàn Nhạc cầm tay Sầm Thâm, cúi đầu tỉ mỉ vuốt ve lòng bàn tay và vết chai trên ngón tay hắn, “Đại tẩu còn mập hơn rất nhiều so với hồi mới về nhà em. Ngày nào cũng kêu giảm béo, nhưng ngày nào đại ca cũng làm đồ ăn ngon cho tẩu. Bọn họ còn có nhà bếp nhỏ để nấu ăn trong viện riêng, còn xịn hơn bên chỗ cha mẹ nữa.”
Sầm Thâm bị chàng làm ngứa ngứa lòng bàn tay, “Em còn muốn cưới anh hả?”
“Cưới chớ.” Hoàn Nhạc đàng hoàng trịnh trọng gật đầu. Thậm chí chàng đã thầm tưởng tượng cảnh Sầm Thâm mặc áo đỏ, không cần đội khăn voan, cũng không cần ngồi kiệu, bọn họ cùng cưỡi ngựa đi hết mọi con đường qua mọi cây cầu ở Trường An, chắc chắn cảnh tượng kia còn đẹp mắt, náo nhiệt hơn cả trạng nguyên dạo phố.
Nhưng nếu mẹ chàng biết chàng dám vấy bẩn sự trong trắng của con nhà người ta trước khi cưới, có thể sẽ đánh gãy chân chàng, vậy chàng không thể cưỡi ngựa rồi.
“Anh biết cưỡi ngựa không?” Hoàn Nhạc hỏi.
Sầm Thâm lắc đầu.
Thế thì có vẻ không ổn lắm, Hoàn Nhạc vội vàng nói: “Vậy em dạy anh nhé. Người hiện đại các anh đều không cưỡi ngựa, nhưng cưỡi ngựa thì bảnh lắm, ngầu hơn ngồi trong ô tô nhiều, ô tô che hết nửa người rồi.”
Sầm Thâm không biết vì sao chàng đột nhiên muốn dạy mình cưỡi ngựa, chỉ bởi vì cưỡi ngựa đẹp hay sao? Hắn lắc đầu, liếc qua lò nướng rồi nhắc chàng dê nướng sắp xong rồi.
Hoàn Nhạc vội vã lại trước lò nước nhìn chằm chằm, đợi đùi dê chín thì tranh thủ đưa tới thư trai khi còn nóng.
Nhưng lần này, Hoàn Nhạc mang về một tin tức không được tốt lắm.
“Tứ gia bế quan, em không gặp ai khác.” Hoàn Nhạc chau mày bước vào phòng làm việc, trong đầu còn đang suy nghĩ chuyện này, “Anh Lục bảo em về trước đi, cũng không nói Tứ gia bế quan bao lâu.”
“Xảy ra chuyện gì sao?” Sầm Thâm hỏi.
Hoàn Nhạc lắc đầu, “Không rõ. Hình như gần đây Tứ gia rất bận, hắn nói muốn điều tra chuyện Liễu Thất nhưng cái này cũng đâu cần bế quan chứ?”
A Quý xen mồm: “Nhỡ hắn đang tránh mặt ngươi thì sao, ai biểu ngươi cứ đi tìm hắn hoài.”
“Không, có anh Lục ở đó.” Hoàn Nhạc rất bình tĩnh, “Huống hồ Tứ gia không thể vì trốn một tiểu yêu quái như ta mà đi bế quan, hắn là đại lão.”
Nói tới nói lui, Hoàn Nhạc cũng không nghĩ ra rốt cuộc vì sao Thương Tứ bế quan. Lẽ nào thật sự vì cản chàng tiếp tục truy hỏi chuyện Hắc Thất Diệp, hoặc là…. Hắn bế quan vốn liên quan tới Hắc Thất Diệp?
Nghĩ tới đây, Hoàn Nhạc bèn lò dò hỏi thăm Kiều Phong Miên, Kiều Phong Miên cũng ngạc nhiên, hình như còn chưa hay chuyện này.
Ba ba của mi mãi mãi là ba ba của mi: Tôi đi hỏi xong sẽ nói cho cậu biết.
Ở bên khác, việc sửa chữa của Sầm Thâm lại đạt được bước tiến không nhỏ.
Lần trước hắn khôi phục một phần bản vẽ trận pháp, nhờ đó thu được ký ức của Liễu Thất liên quan tới Tống Lê. Hôm nay hắn sửa được thêm phần nữa, vì thế hắn thấy phu tử.
Sau Quỷ Yến, chuyện của phu tử vẫn còn nhiều điểm đáng ngờ —- phu tử hẳn không có ký ức về những gì xảy ra sau khi mình trúng độc và chết, bởi hắn cải mệnh chứ không phải sống lại, vậy rốt cuộc làm sao hắn biết chuyện sẽ phát sinh tại Quỷ Yến, còn chạy tới cứu người?
Sầm Thâm chuẩn bị đầy đủ để tiếp nhận làn sóng ký ức dữ dội lần này, nhằm tránh té xỉu như lần trước. Mà khi ký ức hỗn tạp và vô biên tràn vào đầu, hắn phát hiện mình chuẩn bị còn chưa đủ.
Nếu như nói ký ức liên quan tới Tống Lê chỉ là ao nước nhỏ thì chuyện về phu tử chính là vùng biển mênh mông rộng lớn. Vô số hình ảnh, vô số âm thanh khiến Sầm Thâm bỗng chốc mất hết năm giác quan, cả người cứ như không còn là của mình.
Mất nửa ngày Sầm Thâm mới ổn định lại, vịn mép bàn nhẹ nhàng điều hoà hơi thở.
Hắn không dám xem những ký ức đó ngay, khóe mắt thoáng nhìn Hoàn Nhạc còn đang bận bịu trong bếp, hắn bưng ly nước lên uống vài ngụm mới từ từ mở ký ức ra.
Cảm giác lần này khác với lần của Tống Lê, trong chuyện của Tống Lê, Liễu Thất chỉ là một khán giả bình tĩnh xem, cũng không gặp gỡ Tống Lê quá nhiều. Sầm Thâm thường thấy hình ảnh Tống Lê từ vài góc nhìn bí mật, lại giống như đang ngồi sau máy quay phim bàng quan theo dõi, khá là quái dị.
Nhưng lần này Liễu Thất lại trở thành một nhân vật trong câu chuyện, còn phu tử đang đứng bên cạnh hắn ta.
Hình như Hoàn Nhạc từng kể, Liễu Thất và phu tử là…. Bạn bè?
Sầm Thâm tiếp tục xem, bởi vì ký ức rất lộn xộn, chưa sắp xếp đúng tuyến thời gian, cho nên nội dung Sầm Thâm thấy cũng rải rác không theo thứ tự, rất khó hiểu rõ khi nhảy vào xem từ giữa chừng thế này.
Có lúc bọn họ vừa ung dung tản bộ vừa tán gẫu ở đầu đường Trường An. Phần lớn thời gian là phu tử nói, Liễu Thất lắng nghe, toàn là những lời tẻ nhạt hoàn toàn không liên quan tới cải mệnh hay pháp khí, thí dụ phu tử kể hắn phát hiện ông chủ quán rượu chỗ mình thường tới lén lút pha nước vào rượu, thí dụ như cậu học trò tâm đắc nhất cũng là cậu học trò lẹt phẹt nhất của hắn – Hoàn Nhạc, văn chương chàng viết quả thực câu cụt câu què, khiến thầy vô cùng khổ não.
Có lúc bọn họ mặt đối mặt ngồi uống trà trong quán xá ven đường hoặc ngồi trên tảng đá lớn bóng loáng trên đỉnh núi nào đó. Phu tử trông rất nghèo, mặc đi mặc lại hai bộ quần áo giặt đến bạc thếch, còn đem bánh bao da của mình đổi thịt trong hộp thức ăn của Liễu Thất.
Có lúc họ sẽ xuất hiện tại mấy chỗ như Hồng Câm viện, các cô nương Hồng Câm việc có vẻ rất quen thuộc với phu tử, hễ gặp mặt là sẽ cười nói vài câu, cũng không phải kiểu cười như cười với khách làng chơi. Thông thường Liễu Thất chỉ đứng bên cạnh xem, hắn quá mức lạnh nhạt, thoạt nhìn các cô nương đều không thích hắn cho lắm.
Quá nhiều hình ảnh vụn vặt, trông chẳng có ý nghĩa gì cả. Nhưng chính bởi không vô nghĩa như thế mới khiến Sầm Thâm kinh ngạc —- Liễu Thất kia mà cũng có thể có một người bạn qua lại thân thiết đến vậy.
Nhưng làm sao bọn họ quen biết nhau?
Sầm Thâm cẩn thận tìm kiếm, sau cả buổi cũng không lần được ngọn nguồn, ngược lại bị ký ức khổng lồ chiếm cứ đầu óc nên đau đầu. Hoàn Nhạc qua kêu hắn đi ăn cơm, thấy hắn mặt mày trắng bệnh, đang xoa mi tâm, chàng gấp gấp chạy tới.
“Sao thế A Sầm?” Chàng căng thẳng cầm lấy cổ tay Sầm Thâm.
“Không có gì đâu.” Sầm Thâm thở phào, đáp: “Anh vừa sửa một phần bản vẽ trận pháp, gặp được phu tử trong ký ức của Liễu Thất.”
Hoàn Nhạc choáng váng, không khỏi siết chặt tay hắn.
Sầm Thâm bị đau nhưng không lên tiếng, mãi tới khi Hoàn Nhạc hồi thần mới nói tiếp: “Bây giờ anh còn chưa thấy được thông tin gì hữu dụng, có điều, hình như họ là bạn bè thật.”
Hoàn Nhạc lấy lại bình tĩnh, đáp: “Ừa, phu tử nói với em rồi.”
Hoàn Nhạc cũng không hỏi những cái khác, chàng cười cười, đỡ Sầm Thâm dậy, “Cơm nấu xong rồi, mình ăn cơm trước đã, có chuyện gì chờ cơm nước xong hẵng nói.”
Sầm Thâm theo sau chàng qua nhà bếp, ngồi vào bàn ăn ngắm bóng lưng chàng tới lui bận rộn, đau lòng âm thầm dâng lên cuồn cuộn. Chắc Hoàn Nhạc rất muốn biết chuyện của phu tử, nhưng lại sợ biết càng chi tiết, nếu mâu thuẫn thì lại càng khổ sở.
“Anh nghe phu tử nói, văn chương em làm câu cụt câu què.” Nhiều khi Sầm Thâm thấy Hoàn Nhạc không giống người thời xưa, chưa bao giờ nghiền ngẫm từng chữ cũng như cách “chi, hồ, giả, dã” rất xa.
Hoàn Nhạc cắn miếng thịt ba rọi lớn, dồn cho hai má phồng như chuột đồng, “Làm văn hay lại không cưới được vợ.”
Dạo này Hoàn Nhạc cứ treo hai chữ “Cưới vợ” bên mép.
Sầm Thâm không bị chàng gài, chỉ gắp cho chàng miếng thịt, hỏi: “Đây chính là lý do em bỏ nhà trốn đi tòng quân hửm?”
“Có thể không nhắc chuyện bỏ trốn khỏi nhà được không?”
“Không thể.”
Hoàn Nhạc phẫn hận ngốn một họng thịt, thực ra còn một nguyên nhân khác nữa khiến chàng bỏ nhà ra đi —- mẹ chàng bắt đầu thu xếp việc kết hôn cho chàng, nhưng mặc kệ họ ca tụng cô nương nhà người ta tới mức ngàn hoa kém sắc, Hoàn Nhạc cũng không động lòng.
Mẹ chàng hỏi chàng rốt muốn thích con gái như thế nào?
Chàng nói thích đẹp.
Nhưng các cô ấy đẹp mà không phải cái đẹp chàng ưng.
“A Sầm nè, em viết văn biền ngẫu cho anh nhé?” Hoàn Nhạc bất chợt nảy ra ý tưởng.
“Văn biền ngẫu? Làm chi?” Sầm Thâm lần nữa mờ mịt.
Hoàn Nhạc cười hì hì nghiêng đầu nhìn hắn, “Ca ngợi anh đó.”
Sầm Thâm: “…”
Sầm Thâm cự tuyệt Hoàn Nhạc làm văn biền ngẫu khen mình, cũng sai chàng đi rửa chén.
Hoàn Nhạc rửa chén xong thì ngâm bình trà táo đỏ cẩu kỷ bỏ thêm nước sương đặc biệt Nam Anh cho rồi bưng trà đi tìm Sầm Thâm, mới băng qua hành lang tới cạnh cửa phòng làm việc, chàng liền khựng bước chân.
Sầm Thâm hôm nay thái độ khác thường không vùi đầu vào nghiên cứu ở bàn làm việc, hắn khoác chiếc áo khoác tơ tằm màu đen ngồi xếp bằng trên sàn nhà, tay đang đánh một cuộc cờ, còn A Quý thì nằm bên chân hắn.
“Biết đánh cờ không?” Sầm Thâm hỏi.
“Cờ vây?” Hoàn Nhạc đặt ấm trà xuống, cũng ngồi xếp bằng.
Sầm Thâm lắc đầu, “Cờ năm quân.”
Hoàn Nhạc bối rối, “Cờ năm quân là cờ gì?”
May mà Hoàn Nhạc thông minh, chỉ tốn ba phút đã hiểu luật chơi cờ năm quân, sau đó vô cùng phấn khởi bắt đầu đấu với Sầm Thâm.
Sầm Thâm vừa hạ cờ vừa hỏi: “Phu tử từng cưới vợ phải không?”
“Đúng rồi.” Hoàn Nhạc nhắc tới chuyện này mà còn hơi tiếc hận: “Sư nương là con gái nhà đồ tể bình thường, nhưng buồn một nỗi là người không khoẻ lắm, còn trẻ đã đi. Lúc em gặp phu tử thì nàng đã qua đời rất nhiều năm. Phương trượng trong miếu nói, mệnh cách của phu tử không tốt, trời định không có duyên gia đình, một đời cơ khổ.”
Chuyển qua đề tài mới, Hoàn Nhạc lại nói: “Nhưng phu tử có cái nhìn rất thoáng, chưa bao giờ oán trời trách đất. Mẹ em định làm mai cho hắn lần nữa, hắn cũng không chịu, nói là một mình tự do tự tại không có gì là không ổn cả.”
“Như vậy cũng tốt.” Sầm Thâm nhẹ nhàng đáp lời.
“Anh thấy mẹ em rồi hả?” Hoàn Nhạc hỏi.
“Chưa.” Sầm Thâm lắc đầu, “Vậy kia hẳn là lần đầu Liễu Thất và phu tử em gặp nhau.”
Tháng bảy của năm nào đó, đèn hoa đăng lần thứ hai được thả vào khắp các con sông trong thành Trường An. Quỷ môn mở ra, vì vậy phu tử theo biển quỷ hồn mênh mông cuồn cuộn bước lên đường về thăm nhà.
Nhưng hình như phu tử không còn người thân trên đời nên đi rất nhàn nhã, nơi này dừng một chút, chốn kia nhìn một lát, cuối cùng đứng trên cầu Nam Lưu, thở dài ngắm nhân gian hoa lệ.
Liễu Thất trùng hợp đang đi ngang gầm cầu, nghe tiếng hắn thở dài, ngẩng đầu liếc hắn, đúng lúc nghe hắn đang oán giận —-
“Ngày tốt cảnh đẹp thế này, sao có thể thiếu rượu chứ….”
Phu tử không có người thân, đương nhiên cũng không có ai thả đèn hoa đăng, cúng rượu ngon cho hắn, khó lắm mới có một lần rời khỏi tháp Vãng Sinh, thưởng thức nhân gian rộn rà, nhưng chỉ có thể xem mà thèm thuồng.
Sao có thể không than khóc một phen cho được.
Phu nhân đã đi đầu thai từ lâu rồi, cũng không biết nàng đến nơi nào, kiếp này có đầu thai vào gia đình giàu có không.
Phu tử càng nghĩ càng thở dài nhiều hơn, nghe hương rượu trong không khí, thấy con cháu nhà nào đó quần là áo lụa xách rượu băng qua hắn, buồn bực đá cục đá văng khỏi cầu.
Đá đáp ngay giữa đỉnh đầu Liễu Thất.
“Vị huynh đài này, thất lễ thất lễ.” Phu tử vội ngượng ngùng nhận lỗi.
Liễu Thất không lên tiếng, chỉ ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt chết chóc chăm chú rọi vào hắn, khiến phu tử càng thêm xấu hổ. Hắn tạ lỗi lần nữa, nhưng khóe mắt thoáng nhìn, cả người đều ngơ ngẩn.
Bởi vì Liễu Thất có bóng.
“Ngươi…” Phu tử ngạc nhiên nhìn người đứng ở mũi tàu, “Ngươi là người?”
Liễu Thất vẫn không đáp, thuyền cũng dừng lại. Y nhấc chân bước một bước, người đã lên cầu, mặt đối mặt với phu tử.
Phu tử hơi cảnh giác lui về sau một bước, nhưng không xoay người chạy, mà quan sát y trên dưới vài lần với sự ngờ vực, chần chờ hỏi: “Ngươi là thầy pháp hả? Tới đây bắt quỷ?”
Liễu Thất: “Không phải.”
“Vậy ngươi muốn đánh tan hồn phách ta hả?”
“… Không đánh.”
Phu tử thở phào nhẹ nhõm, đặt mông ngồi xuống trên lan can cầu.
Liễu Thất lặng thinh nhìn hắn, y thấy hơi tò mò về nhân loại đầu tiên gặp được sau khi đến thời cổ đại này. Y hoàn toàn không ngờ được mình sẽ bị người ta chọi đá lên đầu.
“Ngươi có mắt âm dương thấy được quỷ hả?” Phu tử lại hỏi.
“Ừ.” Liễu Thất qua loa.
Dường như phu tử hoàn toàn dỡ bỏ cảnh giác với y, hắng giọng rồi đứng dậy, phủi phủi bụi bặm vốn không tồn tại trên vạt áo, chắp tay nói: “Vị huynh đài này, ngươi ta bèo nước gặp nhau tức là có duyên, chi bằng đi uống chung?”
Liễu Thất: “…”
Tóm lại, Liễu Thất cứ thế bị phu tử lường gạt tới quán rượu nhỏ trong hẻm. Hôm nay quán rượu buôn bán ế ẩm, không náo nhiệt lắm, nửa cái quán chỉ có một vị khách thuộc về dương gian, lại còn là yêu quái.
Yêu quái này chính là Liễu Thất, Liễu Thất ngồi đối diện quỷ hồn phu tử, hai bàn hai bên là hiệp khách quỷ và ăn mày quỷ, khiến cả quán rượu đều đầy quỷ khí lạnh lẽo u ám.
Tiểu nhị bưng lên hai bầu rượu rồi trốn vào sau bếp, chết sống cũng không chịu ra nữa.
“Rượu thơm quá.” Phu tử nghe mùi rượu gần trong gang tấc, thèm nhỏ dãi, nhưng hắn là quỷ, hơn nữa còn là quỷ tốt an phận thủ thường, ngoại trừ đồ ăn cúng cho hắn, hắn không thể động đến món đồ nào thuộc về nhân gian.
Liễu Thất lập tức uống cho hắn xem, hoàn toàn không có ý tứ rót rượu mời hắn.
“Rượu thơm quá.” Phu tử lặp lại lần nữa.
Cứ thế ba lần,
Liễu Thất mặt không đổi sắc liếc hắn, sau đó cầm chén rượu lên, xoay cổ tay, rượu bị giội xuống đất. Phu tử nhìn mà rất chi là đau lòng, đang muốn phê phán hành vi lãng phí của hắn, bỗng dưng thấy ly rượu trước mặt mình đã đầy.
“Ây…” phu tử nghẹn lời.
“Uống.” Sắc mặt Liễu Thất lạnh lẽo cứng rắn.
Phu tử nuốt ngụm nước bọt, cuối cùng cũng không cưỡng lại được hương rượu, cạn sạch rượu trong chén. Ai quan tâm có phải đổ xuống đất không, vào bụng chính là rượu ngon.
“Hà.” Phu tử quệt miệng, chưa đã thèm.
Nhưng hắn đột nhiên thấy hơi lạnh.
Vừa quay đầu lại đã phát hiện toàn bộ quỷ trong quán rượu đã tập trung xung quanh họ, mắt lom lom ngó bầu rượu trên bàn.
“Cút.” Liễu Thất đen mặt.
Bầy quỷ rất cô đơn, không chịu giải tán, ánh mắt khẩn cầu hướng về phía phu tử. Phu tử lộ vẻ mặt không đành lòng, bởi vì quỷ tụ tập ở đây chắc chắn đều là không có chỗ để đi.
Vừa không có người thân cúng quải, vừa không nhớ được đường về nhà, bây giờ ngụm rượu cũng không có mà uống, hỡi ôi bổ sung.
Phu tử chắp tay lần thứ hai: “Vị huynh đài này, ở hiền gặp lành.”
Liễu Thất: “Ta không phải người tốt.”
“Trùng hợp quá, tại hạ cũng không phải người tốt, thế là người chung đường, chi bằng giúp đỡ nhau một phen?”
“…”
Vì vậy một lát sau, Liễu Thất đã bị thuyết phục gọi thêm ba bầu rượu, tất cả đều đổ hết xuống đất, thiếu chút nữa dọa chết tiểu nhị.
“Ai.” Uống nhiều rồi, phu tử lải nhải, “Năm ngoái ta gặp một tiểu hữu ở tháp Vãng Sinh, hứa chắc năm nay sẽ lập bài vị cho ta, cúng cho ta rượu ngon nhất, thế mà nuốt lời, tức chết ta rồi.”
Nói tới đây, Sầm Thâm nhìn về phía Hoàn Nhạc.
Hoàn Nhạc ngập ngừng, đoạn hỏi: “Vậy lần đầu họ gặp nhau phải là sau năm Quỷ Yến đó? Lúc ấy phu tử còn chưa được sửa mệnh, em và phu tử uống rượu trong tháp, kết bạn vong niên?”
Thật lòng thì Hoàn Nhạc hoàn toàn không nhớ gì về sự kiện đó. Nhưng chàng rất nghi ngờ, nếu chàng thực sự hứa hẹn với phu tử, nhất định sẽ không quên, dù sao lần đó phu tử cũng không ngã xuống giếng, Thương Tứ cũng không phong ấn ký ức của chàng.
Sầm Thâm đáp: “Là hắn quên nói cho em biết tên của mình.”
Hoàn Nhạc: “…”
Nhiều khi phu tử thật không đáng tin, thường quên đông quên tây, còn làm Hoàn Nhạc cõng nồi thay hắn.
“Sau đó thì sao?” Hoàn Nhạc lại hỏi.
“Sau đó Liễu Thất hỏi hắn có nhớ em tên gì không.” Sầm Thâm kể, im lặng vài giây mới tiếp tục: “Hắn cũng không nhớ rõ tên em.”
Hoàn Nhạc đã đoán trước được, “Ra vậy…”
Sầm Thâm: “Nhưng hắn nhớ em là con chó nhỏ.”
Cái gì?
Anh lặp lại lần nữa coi?
Hoàn Nhạc thấy mình sắp bị phu tử chọc tức chết rồi, nhớ chàng là con chó là sao hả? Hơn nữa chàng không phải chó bình thường, chàng là chó sói có huyết thống Lang vương được chưa.
Nghĩ kiểu gì cũng thấy giận không thở nổi.