Sầm Thâm nghĩ tới nghĩ lui, thấy mình không có gì để nói. Có lẽ một hồi làm tình sung sướng tràn trề là cách tốt nhất để quên hết ưu thương.
Hoàn Nhạc vốn không có dự định này, dù sao chàng cũng là chú chó đoan chính. Nhưng trên cơ bản thiếu niên nhiệt huyết chưa từng trải qua đẩy đưa thả thính, dễ dàng bị một ánh mắt, một lời nói quyến rũ tới không biết trời Nam đất Bắc.
Tất cả ưu sầu, hết thảy hối hận cũng với toàn bộ vui mừng, tình cảm nồng nàn đều hoà tan bên trong nhiệt độ cơ thể cực nóng, tựa ánh trăng sáng trong rải đầy mặt đất.
“A Sầm ời.” Chó sói nhỏ thoả mãn rồi chôn đầu vào vai cổ vào lòng người ta, làu bàu mấy tiếng đậm đặc vẻ nhõng nhẽo.
Sầm Thâm hết sức nhúc nhích, chỉ lười biếng nằm, ngón tay luồn qua tóc chàng, như có như không an ủi chàng. Cậu trai Hoàn Nhạc này, thật đúng là chó sói không thể nghi ngờ, mà từ chó sói phải được bổ sung thêm định nghĩa mới, tức là —— trên giường là sói, dưới giường là chó.
“A Sầm ời.” Chó con ngọt tới phát ngấy, “Em rất vui.”
“Ừa.” Sầm Thâm đáo qua loa.
Hoàn Nhạc ngẩng phắt lên, “Anh phải hỏi em tại sao vui.”
Sầm Thâm: “..”
Em cứ phải chọn ngay lúc này trong tư thế này bắt anh hỏi vấn đề đó sao?
“Được rồi em tự nói với anh nhé?” Hoàn Nhạc lấy lòng hôn lên khóe môi hắn, sau đó cười cười kê gối lại đàng hoàng, ôm Sầm Thâm để hắn đổi tư thế nằm cho thoải mái hơn.
Chàng nói tiếp: “Bởi vì đại ca thương em, anh cũng thương em, nên em rất vui.”
Nghe vậy, dù Sầm Thâm đã quen với sự tự tin nơi chàng, hắn cũng không khỏi liếc mắt.
Hoàn Nhạc chẳng cảm thấy lời mình sai chỗ nào, chăm chú nhìn Sầm Thâm, bảo: “Tuy đại ca ở Quỷ Yến hơi khác so với trong ấn tượng của em, nhưng hắn vẫn thương em. Chính bởi thế, cho nên chắc chắn hắn sẽ đau khổ vì đẩy em, hắn như vậy là vì em, nếu em còn đau buồn khổ sở hoài, không cách nào tự kiềm chế, chẳng phải là có lỗi với hắn sao. Hắn nhất định mong em sống thật vui thích.”
Sầm Thâm: “Rồi sao nữa?”
“Sau đó anh coi nè.” Hoàn Nhạc mặt đối mặt với hắn, giơ tay xoa gò má hắn, “Lúc ở Đại Đường em có đại ca, phu tử, còn thêm rất nhiều người khác. Đến thời này, em lại có anh. Người đầu tiên em gặp chính là người thương em nhất, anh nói xem có phải em rất may mắn chưa, không phải nên cực kỳ vui vẻ à?”
Đôi mắt Hoàn Nhạc như châm lửa, ngọn lửa kia vạn phần thuần tuý sạch sẽ, thoạt trông rất nóng nhưng chẳng làm người ta bị thương mảy may. Sầm Thâm không tự chủ được bị đám lửa đó hấp dẫn, muốn lại gần một chút, rồi gần hơn chút nữa, nơi sâu trong đáy lòng cũng được tắm dưới sự ấm áp sáng sủa.
Vì thế hắn không nói gì, chỉ đáp lại Hoàn Nhạc bằng một nụ hôn.
Người trẻ tuổi yêu nhau ôm nhau thành một khối, gió đêm nhẹ lượn lờ, Cây Xuân ngoài phòng kêu xào xạc, hát bài ca dao của nơi sâu trong hẻm nhỏ.
Hôm sau, Sầm Thâm ngủ quên đúng như dự đoán, khi tỉnh lại, Hoàn Nhạc đã biến mất. Hắn tròng quần áo vào đi tới cửa, muốn ra ngoài, song lại bị nhân viên tuần tra A Quý cản đường.
“Ấy, Tiểu Thâm Thâm.” A Quý ngẩng đầu nhìn hắn, “Ngươi tính làm gì đó.”
Sầm Thâm nhấc chân lướt thẳng qua ông, A Quý vội vội vàng vàng gọi: “Ai, Nhạc Nhạc thiếu hiệp dặn ngươi ngủ tới cơm chiều hẵng dậy, y ra ngoài mua đồ, về liền bây giờ.”
“Ông nghe lời em ấy như vậy từ hồi nào thế?” Sầm Thâm thoáng nhíu mày.
“Cái này gọi là tình bạn hoà ái.” A Quý chết cũng sẽ không nói là, bởi vì Hoàn Nhạc đã hứa sẽ mua cho ông thêm hai con cá vàng.
Nhưng Sầm Thâm vẫn không nghe ông, cứ qua nhà bếp rót ly nước rồi sang phòng làm việc.
Lần nữa ngồi vào bàn làm việc thủ công, cầm bản vẽ trận pháp lên nghiên cứu, Sầm Thâm chợt có cảm giác như đang mơ. Rõ ràng hắn chỉ đến thư trai một chuyến, nhưng giống hệt như đi xa nhà, tâm tình vào ngày trở về tự nhiên khác biệt.
A Quý lê bốn cái chân ngắn thở hổn hển bò tới bên cạnh bàn làm việc, khuyên: “Ngươi như vậy, Nhạc Nhạc thiếu hiệp về lại xót ngươi.”
“Tôi chỉ là thể yếu, không phải tàn phế.” Sầm Thâm thờ ơ không suy suyển.
Mới dứt câu, Hoàn Nhạc đã trở lại. Chàng vừa thấy Sầm Thâm đang ngồi ở bàn làm việc, tức thì thả túi mua sắm xuống, sải bước chạy tới, “Sao không ngủ thêm lát nữa?”
“Ngủ no rồi.” Sầm Thâm thoáng nhìn logo đặc biệt trên túi mua sắm, hỏi: “Em đi chợ yêu à?”
Hoàn Nhạc gật đầu: “Em thấy muốn mọi chuyện tiến triển thuận lợi thì vẫn nên tạo mối quan hệ với Tứ gia nên mới nãy em đi mua đồ ăn với hắn. Đây là thím Tiểu Kiều mách nước cho em đấy.”
Sầm Thâm: “…”
Hoàn Nhạc say sưa kể chuyện này: “Tứ gia biết nhiều thứ ghê á, mua được đồ ăn còn biết trả giá nữa, em thì không.”
A Quý: “… Có phải chủ đề giao lưu của các ngươi hơi sai sai không?”
Hoàn Nhạc cướp quyển sách trên tay Sầm Thâm, cưỡng chế hắn tiếp tục nghỉ ngơi, đoạn nhíu mày ngó A Quý, đáp: “Đương nhiên ta phải nói chính sự rồi, Tú Cầu Nhỏ là chính sự, mua đồ ăn cũng là chính sự nha. Thực sắc tính dã, hiểu chưa?”
“Woa, thiếu hiệp ngươi đây là nghi ngờ trình độ văn hoá của ta hả?” A Quý tức chết.
Hoàn Nhạc xoè tay, “Tóm lại, ta thấy đi chợ chung là cách ổn đấy, hình như Tứ gia hơi sợ vợ.”
Sầm Thâm không có ý kiến về kết quả điều tra của Hoàn Nhạc, nếu Hoàn Nhạc không cho hắn đọc sách thì hắn về phòng.
Hoàn Nhạc hớn ha hớn hở theo đuôi hắn, “Em còn nghe chuyện Hắc Thất Diệp từ chỗ hắn. Dường như ác quỷ dạ hành hôm đó có liên quan tới Hắc Thất Diệp, bây giờ y đang bị trông giữ nghiêm ngặt hơn, e rằng càng khó gặp.”
Lúc này Sầm Thâm mới nhớ tới mục đích ban đầu mà hai người họ đến thăm viếng thư trai, vì muốn biết tin tức mới nhất về Hắc Thất Diệp. Chẳng qua Sầm Thâm vốn không ôm nhiều hy vọng xa vời với lá Ma La nên hay tin này cũng không lộ nửa phần thất vọng.
Hoàn Nhạc cũng không nói gì thêm, nhìn theo tới khi hắn lên giường nằm thì xoay người qua nhà bếp nấu cơm. Trải qua thời gian rèn luyện, trình độ bếp núc của Hoàn Nhạc tăng nhanh như gió, hiện thời đã thuần thục làm được vài món ăn thường ngày, thậm chí hương vị còn ngon hơn đồ ở quán cơm nhỏ bên ngoài.
Mùi thức ăn thơm lừng rất nhanh đã bay ra từ ngôi nhà nhỏ ở sâu trong hẻm, hấp dẫn đến mức đám ảnh yêu ở trong góc bên cửa cũng lén lút nhô đầu ra, đứa nào đứa nấy nhảy nhảy tưng tưng như mấy nhóc con nghịch ngợm chờ người lớn phát kẹo những ngày ăn Tết.
Nấu cơm xong, Hoàn Nhạc chụp ảnh đăng lên Weibo. Cái này là thím Tiểu Kiều dạy chàng, nói là có thể lấy được nhiều hảo cảm của Thương Tứ hơn.
Thực ra nguyên văn của Kiều Phong Miên là như vầy —– Ý kiến của Thương Tứ không quan trọng, cơ bản là chả đáng trăm gram nào. Con chỉ cần làm Lục Viên Viên thấy vừa ý là được rồi, bọn tôi đều thế cả.
Hoàn Nhạc khó thể giải thích được mà cảm thấy Thương Tứ hơi đáng thương, nhưng chàng vẫn làm theo lời Kiều Phong Miên. Đăng Weibo xong, chàng hài lòng cất điện thoại di động, soạn bát đũa, gọi Sầm Thâm ăn cơm.
Chàng gắp thịt cho Sầm Thâm như thường lệ, Sầm Thâm ăn từ từ chậm rãi, song lại đưa ra một vấn đề làm khó dễ chàng, “Không tính kể chuyện Chân Chân hửm?”
“Chẳng phải trên mạng có câu như vầy à, chẳng ai muốn biết nỗi khổ tâm của tội phạm cả.” Hoàn Nhạc nói.
“Anh muốn biết.” Sầm Thâm đã sớm nhận ra Hoàn Nhạc cố gắng hết sức né tránh, sợ thân phận nửa yêu của Chân Chân làm hắn liên tưởng tới chính mình, nhưng Sầm Thâm thật không để ý.
Hắn không phải Chân Chân, chắc chắn hắn may mắn hơn Chân Chân nhiều lắm.
Nghĩ tới đây, Sầm Thâm mỉm cười —— từ bao giờ hắn bắt đầu thấy bản thân là kẻ may mắn? Sau khi gặp được Hoàn Nhạc nhỉ?
Hoàn Nhạc thấy vẻ mặt hắn thoải mái., suy nghĩ chốc lát cũng không định giấu giếm, vừa múc canh cho hắn vừa nói: “Thực ra em cũng không dám nói hắn yêu hay không yêu đại ca em, cầu mà không được cho nên điên cuồng. Hồi trước sau khi em bắt được Chân Chân giao cho đại ca, hắn bị nhốt khoảng chừng nửa năm. Oán khí quá nặng, vất vả lắm mới siêu độ hết.”
“Hắn oán cha ruột của mình à?” Sầm Thâm hỏi.
“Cũng không hẳn.” Hoàn Nhạc nhớ lại đoạn chuyện cũ làm người ta thổn thức kia, kể tiếp: “Hắn sinh ra giữa nơi toàn phụ nữ, tất cả mọi người đều cho rằng hắn là con gái, hắn cũng thấy mình là một cô nương, sau này không thể uốn nắn, mẹ hắn đã rạch hỏng gương mặt hắn.”
Sầm Thâm hơi run, “Tại sao?”
Hoàn Nhạc đáp: “Bởi vì thân thể hắn không khỏe, mẹ hắn giấu hắn trong căn phòng nhỏ trong hậu viện quanh năm. Cho nên xưa nay hắn không biết cái gì là đúng, cái gì là sai, thiếu khuyết thường thức cơ bản. Có một lần hắn vô ý chạm mặt một vị khách, người kia thấy hắn đẹp, bỏ ra mười lượng bạc mua hắn. Hắn không ý thức được như thế có gì không đúng, nhưng mẹ hắn phát điên ngay, lấy trâm huỷ hoại mặt hắn. Sau đó hắn bị nhốt vào gian phong kia, mãi cũng không được thả ra, cho đến khi chứng bán yêu phát tác, rời đi vào ngày hè.”
Nói tới đoạn này, Hoàn Nhạc ngập ngừng vài giây mới tiếp tục: “Buồn cười chính là sau khi chết rồi, trái lại hắn có thể tự do hoạt động, lúc đấy hắn mới dần dần rõ ràng Hồng Câm viện rốt cuộc là nơi nào. Hắn chuyên giết yêu quái, bởi vì thống hận huyết thống yêu tộc trên người mình, hắn cho rằng chứng bán yêu chính là đầu nguồn một đời bi kịch của mình. Giết sạch yêu quái thì tốt rồi.”
Hoàn Nhạc giống như tận mắt thấy cả cuộc đời tối tăm điên rồ của Chân Chân, có lẽ bình sinh chàng cũng không có cách nào quên được tình cảnh đó —- chàng hao hết tâm tư, cuối cùng tìm được thi hài của người bị hại.
Tất cả bọn họ đều bị chôn trong hồ sen phía sau Hồng Câm viện, khi hoa tươi bị bứng gốc, tháo hết nước bùn, chất đống trong đó đều là thi thể đã nát rữa.
Bên dưới xác chết mục nát còn rải rác một ít xương trắng.
Đó là hài cốt của những cô gái chìm sâu vào hồ sen, có đến từ Hồng Câm viện, cũng có đến từ nơi khác.
Nghe vậy, Sầm Thâm im lặng hồi lâu, một lúc sau mới hỏi: “Em hận hắn sao?”
Hoàn Nhạc không trả lời được, cuối cùng Chân Chân phát rồ gián tiếp dẫn tới phu tử bỏ mạng, hẳn là chàng hận hắn. Nhưng bao gút mắt này, làm sao chỉ khái quát bằng một chữ “hận” đơn giản được?
Là tự tay chàng bắt Chân Chân, giải hắn tới chỗ đại ca. Cũng là chàng động lòng trắc ẩn, tặng đóa hoa sen mình và đại ca hái được kia cho Chân Chân.
Đều là nhân quả.