Khóe miệng Hoa Linh vẫn treo nụ cười nhạt, khẽ lắc chuông bạc trên ngón tay, chậm rãi nói:
“Đứng lên đi.”
Trúc Ảnh đứng dậy, cung kính cúi đầu đứng cạnh Hoa Linh. Hoa Linh nhìn hắn rồi hỏi:
“Sao ngươi lại ở đây?”
Trúc Ảnh trả lời: “Thuộc hạ phụng mệnh Liêm vương bệ hạ tìm kiếm tung tích Ma tôn ở nhân gian, sau khi tìm được vẫn luôn bảo hộ bên cạnh ngài ấy, không biết Linh vương bệ hạ cũng tới nhân gian. Mấy ngày nay Trương Gia Giới liên tục đổ mưa to, hiện tượng thiên văn khác thường, nên hôm nay thuộc hạ nguyên thần xuất khiếu đến xem xét.”
Hoa Linh gật đầu: “Liêm vương phái bốn Ma sử tới nhân gian, ba người khác mấy năm nay đã lục tục quay về Ma giới, vì sao chỉ có mình ngươi chậm chạp không có tin tức trở lại?”
Trúc Ảnh: “Thuộc hạ đã phát hiện khí tức của Ma tôn từ sớm, nhưng vì tình huống có chút đặc biệt nên thuộc hạ vẫn chưa dám xác định có phải là bản thể của Ma tôn hay không, chỉ có thể âm thầm ẩn náu bên cạnh Ma tôn để quan sát và xác nhận. Trước khi xác định kết quả, thuộc hạ không muốn liều lĩnh truyền tin về Ma giới.”
“À, hóa ra là vậy.” Hoa Linh cất giọng điềm nhiên, chẳng mảy may gợn sóng. “Vậy giờ thì sao? Đã xác định chưa?”
Trúc Ảnh khom người thưa: “Trong cơ thể nhị thiếu gia nhà họ Kim có hai viên nội đan, song hiện tại trong người anh ta có phong ấn của Kim Bác Á – truyền nhân bộ tộc Kim thị, khiến khí tức nguyên thủy của hai viên nội đan bị quấy nhiễu, thuộc hạ vẫn chưa thể khẳng định trăm phần trăm.”
Hoa Linh híp mắt: “Ma Ảnh, ngươi nhậm chức Ma sử bao lâu rồi?”
Sống lưng Trúc Ảnh hơi cứng lại, thành thật đáp: “Khoảng hai ngàn ba trăm năm.”
Hoa Linh: “Ừ, vẫn chưa lâu lắm, ta nhớ trong số mười hai Ma sử, cấp bậc tu vi của ngươi hẳn nằm trong top 5 nhỉ?”
Trúc Ảnh thấp giọng thưa: “Hai trăm năm trước thuộc hạ đột phá Hợp Thể, tạm thời xếp thứ tư trong mười hai Ma sử.”
Hoa Linh cười bảo: “Không tồi, tuổi trẻ đầy hứa hẹn.”
Thâm mình Trúc Ảnh thả lỏng đôi chút, tiếp tục nói: “Tạ Linh vương bệ hạ khen ngợi, thuộc hạ nhất định tận hiến toàn lực vì Ma giới.”
Hoa Linh khẽ hừ một tiếng, mắt toát ra chút thâm ý.
Sau đó hai người lại hàn huyên một ít sự tình Ma giới, mãi sau Trúc Ảnh mới do dự nói:
“Thưa Linh vương bệ hạ, phân thân nguyên thần của thuộc hạ chỉ đủ duy trì một ngày, lát nữa phải về núi Thanh Viên rồi, chẳng hay bệ hạ còn gì phân phó không.”
Hoa Linh: “Ừ, cũng không có gì, có lẽ ta sẽ ở đây nghỉ ngơi một quãng thời gian, phong cảnh nơi này tuyệt đẹp, thích hợp tu thân dưỡng tính, ngươi về đi.”
“Dạ, thuộc hạ tuân mệnh.”
Nói xong, Trúc Ảnh quay người lui về sau một bước, chuẩn bị biến hình rời đi.
“À, đúng rồi.” Hoa Linh làm như lơ đãng nói: “Ma Ảnh, ta nhớ Liêm vương phái các ngươi đến nhân gian là chuyện mười lăm năm trước đúng không?”
Trúc Ảnh thoáng run lên, hồi đáp: “Đúng vậy.”
“Nhưng phong ấn trong cơ thể Kim Trăn là ba năm trước mới bị hạ, mà ngươi được Kim Bác Á nhận nuôi từ hồi Kim Trăn năm tuổi, tức là trung gian có chừng mười năm, trong đó có nhiều năm ngươi và Kim Trăn luôn tình như thủ túc, sớm chiều ở chung.”
Hoa Linh thong thả thuật lại tuyến thời gian. Nghe Hoa Linh nói, sắc mặt Trúc Ảnh càng trắng hơn.
“Ma sử lớn thứ tư của Ma giới ta, dùng hết mười mấy năm thời gian mà vẫn không nhận ra Ma tôn, tình huống này hơi kỳ lạ nhỉ? Ngươi nói có đúng không?”
Hoa Linh vẫn giữ nguyên nụ cười, nhưng ánh mắt nhìn Trúc Ảnh dần dần lạnh đi.
Thân mình Trúc Ảnh khẽ run rẩy, trong mắt nổi lên tia sáng khác thường, hắn thật không ngờ Hoa Linh lại biết rõ chuyện giữa mình và Kim Trăn đến vậy.
“Thuộc hạ…”
Trúc Ảnh mới thốt ra hai chữ, cả thân thể đã cứng còng tại chỗ, hai mắt hắn trợn to, khẽ há miệng, như thể một áp lực vô hình đang nghiền ép trên người hắn. Hắn cố sức nuốt nước miếng, gian nan ngẩng đầu, nhìn Hoa Linh đối diện.
Chỉ thấy toàn thân Hoa Linh tỏa ra luồng sát khí uy áp khổng lồ, gần như toàn bộ không gian đều bị ánh sáng vàng kim phủ kín. Hai tròng mắt của Hoa Linh biến thành màu vàng sẫm, môi đỏ như máu, một ấn ký hình thoi chậm rãi xuất hiện trên trán. Mắt hắn lóe lên ánh sáng lạnh, khóe miệng vẽ ra nụ cười khẩy, nhìn Trúc Ảnh trước mắt mình.
Trúc Ảnh chỉ cảm thấy một luồng chân khí quấn lên cổ mình như xiềng xích, sau đó lan khắp toàn thân, cả thân thể như bị hóa đá, chẳng cách nào động đậy, cảm giác đau đớn kịch liệt do nghẹt thở trào ra từ lồng ngực. Hắn hoảng sợ trợn to mắt, nhìn một trong tam đại Ma vương đã khôi phục sát ý ma tính một cách mạnh mẽ ——- Ngân Linh Tử.
“Dù ngươi đảm nhiệm chức Ma sử chưa lâu, nhưng cũng đủ để ngươi hiểu rõ chuyện nên biết rồi.” Hoa Linh lười biếng gẩy tóc mái đã dài ra, trong giọng nói mềm nhẹ lại mang theo vài phần uy nghiêm khiến người ta không rét mà run.
“Ngươi đã là sứ giả mà Liêm vương phái đến nhân gian tìm Ma tôn, đáng lẽ phải biết mục đích Ma tôn xuống nhân gian. Ngươi khai man tung tích của Ma tôn suốt mười mấy năm, việc này ta không trách ngươi, dù sao gần đây ta cũng tìm được cậu ta rồi. Song ngươi nhớ thương thứ không nên nhớ, ngươi nói nên làm gì bây giờ?” Hoa Linh tới gần Trúc Ảnh, vươn tay sờ đỉnh đầu hắn, năm ngón tay hơi co lại.
Trên mặt Trúc Ảnh lộ vẻ hoảng sợ tột độ, hắn mở to mắt nhìn Hoa Linh đầy van nài.
Hoa Linh khẽ nghiêng đầu, đôi môi đỏ cọ qua tai Trúc Ảnh, nhẹ giọng nói:
“Chắc phân thân này chiếm ít nhất một nửa tu vi trong người ngươi nhỉ?”
Mặt Trúc Ảnh xám như tro tàn, ánh mắt nhìn Hoa Linh hàm chứa chút tuyệt vọng. Hoa Linh vươn tay còn lại ra, khẽ vỗ má Trúc Ảnh, bảo:
“Nể tình ngươi nguyện trung thành vì Ma giới ngàn năm, lúc này ta không tổn thương tính mạng ngươi, nhưng nếu muốn bảo vệ chức vị Ma sử, về sau phải làm tốt bổn phận của mình. Nếu còn nảy sinh suy nghĩ không nên có, thì không đơn giản chỉ là phế bỏ một nửa tu vi đâu. Nghe hiểu không?”
Sắc mặt Trúc Ảnh trắng nhợt, môi và cằm Äá»u Äang phát run.
Trong mắt Hoa Linh chợt lóe tia sáng lạnh, nÄm ngón tay Äặt trên Äầu Trúc Ảnh thoáng cái phát lá»±c. Phân thân của Trúc Ảnh nháy mắt biến thà nh vô hình nhÆ° là n khói nhẹ.
Nhìn ánh sáng xanh nhạt từ từ mất hút trong lòng bà n tay, lá» khà quanh thân Hoa Linh cháºm rãi rút Äi, khôi phục dáng vẻ ban Äầu.
Hắn Äứng tại chá» nhìn vá» hÆ°á»ng khách sạn, thá» dà i nói:
âTÃnh tình xấu muá»n chết, lại trêu chá»c không Ãt hoa Äà o nát, Äúng là không cho ngÆ°á»i ta bá»t lo mà .â
*hoa Äà o nát: chá» nhiá»u ngÆ°á»i theo Äuá»i, nhÆ°ng Äá»u không phải ngÆ°á»i mình muá»n tìm
Nói xong, thân thá» Hoa Linh dần nhạt Äi, rá»i từ từ biến mất trong không khÃ. Cả thôn Thủy Äá»ng lấy lại sá»± yên lặng, ngoại trừ tiếng nÆ°á»c rà o rà o thì không còn bất kỳ âm thanh gì nữa, cứ nhÆ° chuyá»n vừa rá»i chÆ°a từng phát sinh.
***
Kiá»u Mạt và à Mãn phóng xe nhÆ° bay Äến bá»nh viá»n, có Äiá»u trên ÄÆ°á»ng Äi mÆ°a vẫn má»i lúc má»t nặng hạt, à Mãn lại không quen ÄÆ°á»ng xá khu nà y, lòng và lòng vòng há»i lâu vẫn chÆ°a tìm Äược lá»i ra. Hên sao ná»a ÄÆ°á»ng Tá»nh Tá»nh tá»nh lại, cô má» to mắt nhìn Tạ Thanh Thần bên cạnh, thuá»n mặt cả buá»i cÅ©ng không nhá» ra trÆ°á»c Äó xảy ra chuyá»n gì, ấn tượng cuá»i cùng của cô là Äang ngá»i trên xe thì tá»± dÆ°ng buá»n ngủ khủng khiếp, sau Äó liá»n thiếp Äi, chuyá»n phát sinh sau Äó hoà n toà n mù tá»t.
à Mãn thấy Tá»nh Tá»nh tá»nh lại, rá»t cuá»c thá» phà o má»t hÆ¡i, quyết Äoán nhÆ°á»ng ghế lái cho cô. Tá»nh Tá»nh lái xe quả nhiên thà nh thạo hÆ¡n à Mãn nhiá»u, chÆ°a Äầy hai mÆ°Æ¡i phút Äã tá»i bá»nh viá»n.
Ba ngÆ°á»i ÄÆ°a Tạ Thanh Thần Äến phòng cấp cứu, bác sÄ© kiá»m tra xong, nói Tạ Thanh Thần không gặp vấn Äá» gì lá»n, gãy hai xÆ°Æ¡ng sÆ°á»n, không tá»n thÆ°Æ¡ng chá» hiá»m, Äầu bá» va Äáºp, mất máu hÆ¡i nhiá»u.
Kiá»u Mạt khẽ thá» phà o, à Mãn và Tá»nh Tá»nh giúp Tạ Thanh Thần là m thủ tục nháºp viá»n. Dẫu Tá»nh Tá»nh không tình nguyá»n lắm, nhÆ°ng thấy toà n thân Kiá»u Mạt và à Mãn dÃnh Äầy bùn Äất nhếch nhác, cô vẫn chủ Äá»ng nán lại bá»nh viá»n chÄm sóc Tạ Thanh Thần.
à Mãn lái xe chá» Kiá»u Mạt vá» khách sạn, dá»c ÄÆ°á»ng Äi, hoà ng tá» nhá» vẫn Äắm chìm trong ná»i phẫn ná» Äá»i vá»i Trúc Ảnh và Kim TrÄn.
âà Mãn, ngÆ°Æ¡i nói có phải Kim Kim và tiá»u bạch trà Trúc Ảnh kia léng phéng gì vá»i nhau thiá»t không, mấy ngà y nay há» Äi chung Än chung, còn á» chung nữa chá».â
âà Mãn, há»i nữa vá» chúng ta gá»i cho Kim Kim ngay, ta cho anh ấy má»t cÆ¡ há»i cuá»i cùng, nếu còn không liên lạc Äược, ta không thèm ảnh nữa thiá»t luôn.â
âà Mãn, ngÆ°Æ¡i nói bạn trai tá»t có phải nên bằng má»i giá giữ cho di Äá»ng má» suá»t hai mÆ°Æ¡i bá»n giá», gá»i lúc nà o Äến lúc ấy không. Chả cần biết ảnh có nguyên nhân chủ quan khách quan hay hủy tam quan gì hết, nói chung Äá»u không Äược khiến ta tìm không thấy ảnh Äúng không.â
âà Mãn, hÆ°u phu có cần viết công vÄn gì không, ngÆ°Æ¡i vá» chuẩn bá» má»t bản mẫu cho ta. Vì tôn nghiêm của Äại long tá»c ta, lần nà y ta nhất Äá»nh phải quáºt khá»i.â
â¦
à Mãn mÃm môi cÆ°á»i trá»m, vừa lái xe vừa nói: âÄiá»n hạ, tôi Äang tÃnh Äặt vé máy bay cho ngà i Äi Bắc Kinh nè.â
Hoà ng tá» nhá» giá»ng nhÆ° má»t bé gà trá»ng hừng há»±c ý chà chiến Äấu, chuyá»n tất thảy u oán mấy ngà y qua thà nh cÄm phẫn.
Tuy nói thế, song à Mãn vẫn thấy trong mắt Kiá»u Mạt lÆ¡ Äãng toát ra chút lo lắng và khá» sá».
âÄiá»n hạ.â à Mãn nghÄ© nghÄ© rá»i nghiêm túc bảo: âCó lẽ Kim tá»ng cÅ©ng có chuyá»n gì nÃu chân, lá»i Trúc Ảnh không thá» không tin, nhÆ°ng cÅ©ng không thá» tin hoà n toà n, lòng ghen tá» có thá» bóp méo tâm trà má»t ngÆ°á»i mà . Cách tá»t nhất là giáp mặt vá»i Kim tá»ng Äá» xác nháºn. TrÆ°á»c Äó Äiá»n hạ Äừng nghÄ© nhiá»u quá là m chi.â
âá».â Hoà ng tá» nhá» dá»±a lên lÆ°ng ghế, im lặng giây lát rá»i Äáp: âCám Æ¡n ngÆ°Æ¡i, à Mãn.â
à Mãn cÆ°á»i nói: âÄiá»n hạ Äừng quên vụ nháºn thầu há» cá là Äược.â
Tâm trạng Kiá»u Mạt rá»t cuá»c khá hÆ¡n chút, mÆ°á»i mấy phút sau, hai ngÆ°á»i vá» tá»i khách sạn.
Kiá»u Mạt vừa ra khá»i thang máy Äã thấy Vi Vi và Äầu Trá»c Äứng trên hà nh lang trÆ°á»c cá»a phòng mình, cáºu hÆ¡i khó hiá»u, bèn bÆ°á»c nhanh Äến cá»a phòng. Vi Vi nhìn thấy Kiá»u Mạt, láºp tức ra chiá»u nhÆ° trút Äược gánh nặng, nói:
âCuá»i cùng ông cÅ©ng vá».â
Kiá»u Mạt phát hiá»n cá»a phòng mình má» toang, toan há»i Vi Vi xảy ra chuyá»n gì, nhÆ°ng vừa nhấc Äầu Äã thấy má»t bóng lÆ°ng cao lá»n mà thân thuá»c Äứng giữa phòng.
Kim TrÄn mặc thÆ°á»ng phục, tóc và quần áo Äá»u Æ°á»t Äẫm, nghe Vi Vi nói xong liá»n xoay ngÆ°á»i, Äá»i diá»n vá»i hai mắt của Kiá»u Mạt.
Kiá»u Mạt thấy vẻ sầu lo trong mắt Kim TrÄn, hết thảy uất ức và tức giáºn Äá»u kẹt trong cá» há»ng, cáºu kinh ngạc Äứng tại chá» chá»c lát, mắt vụt cái Äá» bừng.
Kiá»u Mạt chạy lên và i bÆ°á»c, sà và o lòng Kim TrÄn ngay tắp lá»±, vẫn là tÆ° thế lão thụ bà n cÄn quen thuá»c kia, cáºu bấu chặt trÆ°á»c ngá»±c hắn, nÆ°á»c mắt rÆ¡i tong tá»ng.
Cất giá»ng nghẹn ngà o nhÆ° Äứa trẻ chá»u tủi thân: âKim Kim, rá»t cuá»c anh cÅ©ng vá» rá»i, em còn tÆ°á»ng anh không cần em nữa chá».â
à Mãn bám sát theo Kiá»u Mạt, chứng kiến cảnh tượng trÆ°á»c mắt thì Äầu hiá»n Äầy hắc tuyến, khóe miá»ng giáºt giáºt.
Sao bảo hưu phu mà ?