Hoa Linh rót không ít chân khí cho Kiều Mạt, tuy còn khướt mới đủ làm cậu khôi phục như cũ, nhưng rốt cuộc cũng giúp cậu chấm dứt chuỗi ngày ăn hoài không đủ, ngủ miết chẳng tỉnh.
Về đề nghị song tu, Hoa Linh không hề bất ngờ trước lời từ chối của Kiều Mạt, cũng không tỏ ra để ý lắm, chỉ cười tủm tỉm nói với Kiều Mạt rằng:
“Lời mời của tôi có hiệu lực quanh năm, hoan nghênh cậu đổi ý và tới tìm tôi bất kỳ lúc nào.”
Lúc gần đi, hắn dùng ngón tay khẽ nâng cằm Kiều Mạt lên, ra chiều ám muội mà rằng: “Chớ bảo tôi không nhắc nhở cậu, đừng tưởng giờ được tí thể lực là có thể tiếp tục làm chuyện xấu cùng Kim Trăn. Với tình trạng hiện tại của cậu, coi chừng bị Kim Trăn chơi hỏng, nếu tiết nguyên thần thì sau này muốn hồi phục cũng khó.”
Kiều Mạt đỏ mặt, lầm bầm bất mãn: “Chuyện xấu hồi nào, rõ ràng là chuyện đứng đắn. Tôi cũng đâu phải búp bê bơm hơi, đời nào dễ xì hơi dữ vậy.”
Hoa Linh liếc nhìn mặt Kiều Mạt, cười nói: “Đúng, cậu xịn hơn búp bê nhiều, bền chắc, sức chịu đựng tốt, vĩnh viễn không xì hơi.”
Kiều Mạt hung dữ lườm Hoa Linh một cái, Hoa Linh cười nhéo nhéo cằm cậu, đoạn xuyên qua vách tường cũ quay về.
Hoàng tử nhỏ nhìn bóng dáng Hoa Linh biến mất, mắt toát ra hàm ý sâu xa.
Sau hai lần tiếp xúc, Kiều Mạt đã có thể khẳng định Hoa Linh là người của Ma tộc, hơn nữa căn cứ vào tu vi của hắn, cậu biết hắn tuyệt đối không có khả năng là hạng tầm thường trong Ma tộc. Hoàng tử nhỏ cũng chả hiểu biết nhiều về Ma giới, tu vi của cậu chưa đủ ngàn năm, hai giới tiên ma thì đã liên tục giằng co từ thời thượng cổ. Sau đại chiến Trác Lộc vạn năm trước, thế lực của ba giới tiên nhân ma hình thành bằng chiếm cứ. Trong mấy ngàn năm sau, tuy vẫn xung đột không ngừng, nhưng hiếm khi xuất hiện mâu thuẫn lớn.
Hồi hoàng tử nhỏ còn ở Long cung, giáo viên lịch sử chỉ giảng giải sơ lược về tình hình ban lãnh đạo hiện tại của Ma giới, đại chiến vạn năm trước thì phiên phiến cho qua.
Cho nên, những gì hoàng tử nhỏ biết chính là: sau đại chiến tranh đoạt, mười đại Ma thần kẻ chết người bị thương, còn lại chưa đầy một nửa, rơi xuống Ma giới xưng vương, sau dẫn dắt Ma tộc phát triển đông đúc như ngày nay. Kể từ đó, Ma giới có hai đại Ma tôn, ba đại Ma vương, hai Ma tôn là nhân vật trong truyền thuyết, mấy ngàn năm chưa từng xuất hiện lần nào. Người cầm quyền chấp sự chân chính trong Ma giới chính là ba Ma vương. Dưới ba Ma vương còn mười hai sứ giả, tu vi của mười hai người gần bằng ba đại Ma vương, hiệp trợ Ma vương xử lý các công việc tại Ma giới, tương đương chức vụ chủ tịch tỉnh ở nhân gian.
Hoàng tử nhỏ chỉ nhớ rõ cơ cấu tổ chức 2-3-12 này, nhóc mù tên thậm chí cả tên Ma vương cũng không nhớ…
Nhưng giờ phút này, cậu mơ hồ cảm nhận được Hoa Linh có lẽ chính là một thành viên trong cơ cấu tổ chức trâu bò ấy. Cậu không rõ mục đích Hoa Linh tiếp cận mình là gì, tuy lòng cảnh giác mách bảo không nên qua lại quá gần gũi với người Ma giới, nhưng sau mấy lần tiếp xúc lại không cảm thấy Hoa Linh có ác ý với mình. Hoàng tử nhỏ biết, nếu Hoa Linh thực sự muốn gây bất lợi với cậu, cậu hoàn toàn không phải đối thủ của hắn.
Cơ mà, ma đầu này —– nhất định là Ma tộc, không rõ là đầu nào, nên cứ gọi tắt là ma đầu bảo đảm không sai. Ma đầu này theo dõi mình rốt cuộc vì mục đích gì? Chẳng lẽ hắn thực sự nhìn trúng chỗ kia trên trên mông mình? Hoàng tử nhỏ trăm mối không lời giải, đương lúc cậu trợn mắt ngó chằm chằm vách tường thì Kim Trăn trở lại.
Kim Trăn đẩy cửa vào, thấy Kiều Mạt mở mắt thì hơi kinh ngạc: “Lại đói bụng à? Sao lần này tỉnh nhanh vậy?”
Kiều Mạt cười, cất giọng nhõng nhẽo: “Hổng có, lần này phải hổng phải đói tỉnh, tại nhớ anh thôi.”
Kim Trăn khẽ cong khóe miệng, thấy sắc mặt Kiều Mạt đỡ hơn chút, âu lo trong mắt cũng giảm bớt, hỏi: “Tiểu Cửu, lần này là xảy ra chuyện gì? Đụng phải tà lúc ở dưới nước à? Sao trạng thái mấy ngày nay kém dữ vậy?”
Kiều Mạt lắc đầu: “Lúc cứu anh Mạc gặp chút rắc rối, bọn em bị rong rêu dưới nước quấn, vì không muốn anh Mạc bị thiếu oxy trong thời gian quá dài nên độ ít chân khí cho ảnh, thể lực cạn kiệt hơi quá, nhưng giờ đỡ nhiều rồi.”
Kim Trăn đến cạnh Kiều Mạt, ngồi xuống, nhìn mặt cậu chăm chú, ánh mắt hàm chứa đau lòng.
Kiều Mạt nói tiếp: “Kim Kim, anh Mạc sao rồi?”
“Anh ta không sao, bác sĩ nói khôi phục tốt lắm, hai ngày nữa có thể xuất viện.” Kim Trăn đáp.
Biết Mạc Vũ Sinh không còn đáng ngại, Kiều Mạt khẽ thở phào nhẹ nhõm, sau đó cười vươn tay với Kim Trăn, ra bộ muốn ôm ôm. Kim Trăn thấy thế, bèn đứng dậy ngồi lên giường, kéo Kiều Mạt vào lòng. Kiều Mạt thoải mái dựa lên ngực Kim Trăn, ngâm nga thỏa mãn, bắt đầu bới móc.
“Kim Kim, em nghe Ô Mãn kể một câu chuyện thế này, có một công chúa cứ ngủ miết ngủ hoài, sau đó một hoàng tử đến hôn cổ, cái cổ tỉnh lại luôn, cớ sao em ngủ lâu vậy mà anh không tới hôn em hả.” Kiều Mạt có chút bất mãn.
Kim Trăn: …
Em đâu phải công chúa, được rồi, với biểu hiện ăn ngủ mấy bữa nay của em thì khá giống —— công heo.
“Kim Kim, nếu em cứ mãi ăn ngủ, ngủ ăn như vầy thì biết làm sao? Liệu anh có ghét bỏ em hông.” Kiều Mạt ngước mắt dòm Kim Trăn.
“Không đâu.” Kim Trăn xoa xoa eo Kiều Mạt, nói: “Như vầy cũng tốt, mấy ngày nay ngoan hơn nhiều, không chạy lung tung khắp nơi.”
“Nhưng mà chán lắm.” Kiều Mạt bĩu môi, ánh mắt lộ vẻ đáng thương. “Hoạt động không được, giờ cả tín hiệu TV cũng chả có, hay anh gọi Ô Mãn tới kể chuyện cho em nghe nha.”
Mặt Kim Trăn đầy sọc đen: “Sao lúc nhàm chán lại nghĩ đến tên đàn ông khác hả.”
“Có việc trợ lý làm mà…” Kiều Mạt lí nhí.
Kim Trăn bất mãn nhìn lướt qua mặt Kiều Mạt, nói: “Trợ lý làm được anh cũng làm được, trợ lý không làm được anh cũng làm được, huống chi giờ anh ta đang bận nuôi chim, không rảnh sang đây kể chuyện cho em nghe đâu.”
#bàn về lịch sử rớt giá đầy chua xót khi Kim tổng phải tranh việc với trợ lý#
“Chim?” Kiều Mạt đơ một lúc mới nhớ ra chuyện Ô Mãn thu nhận con cú mèo ma vật kia, lập tức không kiềm được mà bi ai não nề: rùa lớn không giữ được, trợ lý gả đi như chén nước hắt ra ngoài… Đủ kiểu nghẹn ngào không gì sánh kịp.
Nghĩ đến chuyện Ô Mãn, trí tưởng tượng của hoàng tử nhỏ cũng mở ra, cậu cúi xuống dòm dòm ngực mình, cất giọng đáng thương với Kim Trăn: “Kim Kim, anh cũng mê ngực bự sao?”
Kim Trăn: …
“Ô Mãn nói đàn ông bình thường đều thích em gái, Kim Kim, hình như tới giờ em vẫn chưa hỏi anh có bình thường hay không.”
Kim Trăn: …
“A, quả nhiên anh thích em gái chớ gì, anh không đến hôn em trong lúc em ngủ cũng vì em hổng phải công chúa.” Kiều Mạt bừng tỉnh đại ngộ.
Kim Trăn thiệt tình không nhịn nổi nữa, cúi đầu trực tiếp hôn lên cái mỏ om sòm của công heo điện hạ…
Ngay khoảnh khắc môi lưỡi hai người chạm nhau, thân mình Kim Trăn bỗng cứng lại, mũi khẽ ngửi cằm Kiều Mạt, trong mắt hiện lên nghi ngờ.
Nụ hôn chấm dứt, Kiều Mạt đầu óc thiếu dưỡng khí lại mơ mơ màng màng ngủ mất.
Kim Trăn thì chăm chú nhìn Kiều Mạt giây lát, đứng dậy xuống giường, đặt cậu nằm thẳng, chỉnh lại chăn mền, đoạn ra khỏi phòng, lên thẳng tầng cao nhất.
Hoa Linh trong phòng nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa, khẽ mỉm cười.
Kim Trăn vào phòng, dừng chân, nhìn Hoa Linh đang ngồi trên ghế salon với vẻ mặt hung dữ.
“Kim tổng, hoan nghênh, chẳng hay có thể giúp gì cho ngài?” Hoa Linh cười nâng ly rượu với Kim Trăn.
“Tôi đến cảnh cáo anh, cách xa cậu ấy một chút.” Kim Trăn lạnh lùng nói, ánh mắt nhìn Hoa Linh như hai lưỡi đao sắc bén.
Ý cười trong mắt Hoa Linh càng đậm, hắn tao nhã đứng lên, đến quầy bar rót một ly rượu, đoạn tới gần Kim Trăn, bảo: “Tôi không hiểu ý Kim tổng.”
Khi nói chuyá»n, ly rượu trong tay cÅ©ng ÄÆ°a cho Kim TrÄn.
Kim TrÄn lại không Äá»ng và o, chá» nhìn Hoa Linh chằm chằm, trầm giá»ng nói:
âKhông cần biết anh có mục ÄÃch gì, nếu còn Äá» tôi biết anh tiếp cáºn Kiá»u Mạt, Äừng trách tôi không khách sáo.â
Hoa Linh nghe váºy, cÆ°á»i lắc Äầu: âKim tá»ng, tôi nghÄ© ngà i hiá»u lầm rá»i.â
Kim TrÄn lạnh lùng nhìn Hoa Linh, không nói gì.
Hoa Linh thấy hắn không nháºn ly rượu cÅ©ng chẳng ÄỠý, quay lÆ°ng Äặt lại ly rượu lên quầy bar, khuá»·u tay chá»ng lên quầy, nâng cằm, nhìn Kim TrÄn nhÆ° có Äiá»u suy nghÄ©, há»i:
âThứ cho tôi mạo muá»i, Kim tá»ng, tôi có thá» há»i Kiá»u Mạt là gì của ngà i không?â
Sắc mặt Kim TrÄn vẫn âm trầm, Äáp: âCáºu ấy là ngÆ°á»i yêu của tôi.â
Hoa Linh nghe thế thì nhếch môi cÆ°á»i, trong giá»ng nói nhÆ° mang theo và i phần má»a mai: âThiá»t sao? Hi vá»ng Kim tá»ng ngà i không tÃnh sai.â
Ãnh mắt Kim TrÄn cà ng lạnh hÆ¡n, nhìn thẳng và o mặt Hoa Linh, khẽ nhÃu mà y, chẳng hiá»u sao giá»ng Äiá»u Äói Äòn nà y của Hoa Linh lại khiến Kim TrÄn có cảm giác quen thuá»c khó hiá»u. Hắn có thá» khẳng Äá»nh trÆ°á»c khi Äến Cá»u Trại, mình chÆ°a từng gặp ngÆ°á»i nà y, nhÆ°ng không biết sao ngữ khà trêu ngÆ°Æ¡i ngả ngá»n kia lại khÆ¡i dáºy hoà i nghi nÆ¡i Äáy lòng Kim TrÄn.
Trong mắt Hoa Linh lấp lóe ánh sáng, nói tiếp: âTháºt lòng yêu má»t ngÆ°á»i thì phải dá»c sức bảo vá» ngÆ°á»i ấy không bá» tá»n thÆ°Æ¡ng, mặc ká» phát sinh chuyá»n gì ngoà i ý muá»n, bất ká» phải trả giá bao nhiêu. Kim tá»ng, ngà i cảm thấy mình có khả nÄng là m Äược váºy không?â
Hoa Linh nhìn Kim TrÄn chuyên chú, vẻ trêu tức trong mắt hoà n toà n rút Äi, tuy trên mặt mang theo nụ cÆ°á»i lá» mãng, sá»± nghiêm túc trong ánh mắt lại quất má»t phát hung ác và o Äáy lòng Kim TrÄn. Trong thoáng giây ấy, Kim TrÄn chá» cảm thấy sâu trong ký ức có thứ gì trá» nên sá»ng Äá»ng nhÆ° tháºt, cảnh tượng trong ác má»ng xẹt qua Äầu, rá»i loạn mà há»n Äá»n. Hắn cá» gắng bắt lấy Äiá»m mấu chá»t, song cuá»i cùng vẫn vô Ãch.
Ãnh mắt Hoa Linh lại trá» nên ngả ngá»n, cÆ°á»i nói: âKim tá»ng, tôi cảm thấy lần nà o Kiá»u Mạt á» chung vá»i ngà i cÅ©ng suy yếu, yêu má»t ngÆ°á»i không phải nhÆ° váºy nha.â
Kim TrÄn Äang Äắm chìm trong ký ức nên thất thần mất và i giây, ngay tiếp theo lại khôi phục bình thÆ°á»ng, nhìn Hoa Linh Äầy cảnh giác mà Äá» phòng, cất giá»ng nghi hoặc:
âAnh là ai?â
Hoa Linh tạm dừng, Äoạn trả lá»i: âChủ khách sạn nà y.â
Kim TrÄn cÆ°á»i lạnh: âNếu anh Hoa còn nhá» rõ thân pháºn của mình, váºy xin là m tròn bá»n pháºn. Äừng bÆ°á»c và o cÄn phòng không nên và o, Äừng Äụng và o ngÆ°á»i không nên Äụng.â
Hoa Linh cÆ°á»i cÆ°á»i, trong mắt lóe lên tia khiêu khÃch, khẽ hất cằm:
âKim tá»ng yên tâm, tôi luôn không thÃch ép buá»c ngÆ°á»i khác, lưỡng tình tÆ°Æ¡ng duyá»t thuáºn theo nhu cầu má»i là mục tiêu Äá»i tôi. Nếu nhÆ° váºy có thá» mang Äến cảm giác nguy cÆ¡ cho Kim tá»ng, tôi Äây chá» Äà nh lấy là m tiếc mà xin lá»i, Äá» của ngà i thì chẳng ai lấy Äược, nếu không phải thì Kim tá»ng muá»n giữ cÅ©ng vô Ãch thôi.â
Ãnh mắt hai ngÆ°á»i va chạm ká»ch liá»t giữa không trungâ¦
Há»i lâu sau, Kim TrÄn trầm giá»ng nói: âÄược, tôi Äây cÅ©ng muá»n xem anh Hoa rá»t cuá»c hấp dẫn tá»i cỡ nà o.â
Hoa Linh cÆ°á»i mà không Äáp, Kim TrÄn cÅ©ng chẳng vô nghÄ©a nữa, quay lÆ°ng bá» Äi tháºt nhanh.
Nghe tiếng Äóng cá»a lúc Kim TrÄn ra khá»i phòng, ý cÆ°á»i trong mắt Hoa Linh tắt ngóm, ngá»i trên ghế ấn ấn thái dÆ°Æ¡ng, thá» dà i:
âCoi bá» vụ nà y Äúng là hÆ¡i khó nhằn Äây.â