Kim Trăn im lặng thật lâu mới lên tiếng: “Mặc dù năm người bọn anh định cư tại Ma giới, nhưng cảnh tượng trong đại chiến Trác Lộc vẫn là trọn đời khó quên, trong mấy trăm năm đầu, anh thậm chí từng có suy nghĩ muốn quay về nhân gian báo thù cho họ. Anh xây một cung điện tại Ma giới, đặt binh khí của tụi Hình Thiên trong đó, đồng thời vẽ hình ảnh tử trận của họ thành bích họa, là vì muốn nhắc nhở bản thân đừng quên chuỗi ký ức đau xót này.
Khoảng thời gian ấy, anh thường xuyên ngồi trong cung điện suy ngẫm, hồi tưởng tình cảnh năm xưa và từng phút giây sành vai bên các anh em. Mãi đến một hôm, anh đột nhiên nhớ ra một sự kiện, đêm trước đại chiến Trác Lộc, lúc đi tìm Xi Vưu bàn việc và đi ngang qua lều của Hậu Khanh, anh thấy trong lều có hai bóng người, xem thân hình lẫn nghe giọng thì hẳn là Hậu Khanh và Khoa Phụ mới trở về từ cửa khẩu. Đến khi ra khỏi chỗ Xi Vưu, anh lại bắt gặp Hậu Khanh bên ngoài lều, hình như cậu ta mới đi đâu về, nét mặt hơi lạ thường. Ngày ấy anh cũng không để ý lắm, nhưng đang ngồi trong Dưỡng Tâm điện chả hiểu sao đầu óc lại sáng lên, đại chiến cận kề mà Hậu Khanh lại rời quân doanh giữa đêm, điều này thực sự quá trái lẽ thường.”
Tiểu Cửu ngạc nhiên ngẩng đầu lên, nhìn Kim Trăn hỏi: “Anh hoài nghi đêm đó Hậu Khanh mật báo cho phe Hoàng đế sao?”
Kim Trăn trầm mặc giây lát, đoạn gật đầu:
“Ban đầu anh chỉ nghĩ vậy thôi, nhưng càng nghĩ càng thấy khả nghi. Hành tung của đội Hình Thiên nhất định là bị ai tiết lộ mới có thể như thế, song người biết chuyện chỉ có mười anh em bọn anh, lại liên tưởng đến tình trạng khác thường của Hậu Khanh, anh càng lúc càng nghi ngờ cậu ta có vấn đề.”
Tiểu Cửu trợn to mắt, hỏi: “Nên anh đi nhân gian tìm hắn hả?”
Kim Trăn gật đầu: “Anh muốn hỏi rõ ràng, xem năm xưa có phải cậu ta bán đứng bọn anh không.”
Tâm trạng hoàng tử nhỏ hơi phức tạp, trong chua xót mang theo tia đau lòng, bất kể thế nào cũng không ngờ lý do Kim Trăn tìm kiếm Hậu Khanh lại là như vậy. Cậu ngẫm nghĩ rồi hỏi tiếp: “Mấy người khác biết nghi ngờ của anh không?”
Kim Trăn lắc đầu: “Mới đầu anh chỉ nghi ngờ thế thôi, không nói gì với tụi Phi Liêm, Hậu Khanh tỉnh lại thì anh cũng không muốn nhắc đến nữa.”
Tiểu Cửu cảm thấy đầu đầy hắc tuyến: “Hóa ra anh luân hồi mấy ngàn năm, không lo làm việc đàng hoàng mà đi tìm hắn chỉ để hỏi một câu như vậy thôi hử, hỏi xong vẫn chưa có kết quả à? Bữa đó hai người mắt đối mắt trong hang Thanh Viên lâu thế cơ mà, chả lẽ chỉ hỏi mỗi câu ấy sao? Vậy rốt cuộc hắn có bán đứng các anh không?”
Kim Trăn nhìn vào mắt Tiểu Cửu, đáp: “Hậu Khanh nói đêm đó cậu ta đi gặp Hậu Thổ, Hậu Thổ lấy cớ bà vú dưỡng dục Hậu Khanh trưởng thành đang lâm bệnh nguy kịch để gọi cậu ta ra ngoài. Hậu Khanh đi thăm bà vú, trên ngực bà ấy rõ ràng có ngoại thương, đã chìm vào hôn mê. Theo lời Hậu Thổ thì bà ấy bị mãnh thú tổn thương tim phổi, Hậu Khanh nán lại khoảng một tiếng mới về lều, không tiết lộ bất kỳ tin tức gì về chiến sự ngày hôm sau. Anh bắt gặp Hậu Khanh đúng lúc cậu ta vừa trở về, cậu ta bảo đêm đó trừ anh ra thì không gặp người anh em nào nữa. Nói cách khác, trong số hai bóng người mà anh trông thấy lúc đi ngang qua lều Hậu Khanh, một người đúng là Khoa Phụ, nhưng là người kia lại không phải Hậu Khanh. Gã Câu Trần bên phe Hoàng đế am hiểu thay đổi dung mạo, Ngân Linh từng kể với anh rằng lúc cậu ấy lẻn vào trận doanh của Hoàng đế rồi bị Câu Trần và Địa Tàng tóm được, Câu Trần có nhắc tới ba chữ Ngũ Hầu quan, cũng chính là cửa khẩu mà Cộng Công với Khoa Phụ đả thông. Cái tên Ngũ Hầu quan là Xi Vưu đặt đại trong lúc bố trí, có rất ít người biết, xâu chuỗi đủ loại dấu hiệu trước sau, tình huống đêm đó hẳn là Hậu Thổ dụ Hậu Khanh rời lều, tiếp theo Câu Trần giả mạo Hậu Khanh lẻn vào lều, vừa khéo gặp Khoa Phụ mới quay về, rồi lừa được tin tức đả thông cửa khẩu từ miệng Khoa Phụ.”
Hoàng tử nhỏ sợ ngây người, khẽ há miệng, ngơ ngác dòm Kim Trăn, mãi sau mới lên tiếng:
“Sao lại như vậy…”
Kim Trăn cười khổ, lắc đầu: “Hậu Khanh chưa từng có ý nghĩ bán đứng bọn anh, nhưng lúc đối đầu với kẻ địch mạnh, cậu ta lại xử sự theo cảm tính, dù không phải cậu ta cố ý gây ra, sơ suất của cậu ta vẫn tạo thành hậu quả chí mạng. Không nhắc đến thắng bại của đại chiến Trác Lộc, chung quy dù kế hoạch của bọn anh thành công, thì chiến trường luôn có khả năng biến động bất ngờ, kết quả rất khó đoán trước, song cái chết của Hình Thiên đúng là lỗi của Hậu Khanh.”
Cõi lòng hoàng tử nhỏ rối rắm như tơ vò, cậu có nhiều anh trai, tình cảm với các anh vô cùng tốt, nên có thể hiểu được tình cảm giữa thập đại Ma thần qua lời Kim Trăn, cũng tương tự tình cảm giữa mình và các anh vậy. Mình quá đỗi may mắn, các hoàng tử Long cung đều thân thiết với nhau, tuy thỉnh thoảng cũng phát sinh xung đột hay đánh nhau, nhưng ngủ một giấc là quên ngay, vẫn là anh em tương thân tương ái. Hiện tại lại là thời bình của tam giới, chưa xảy ra chiến sự, nên nhóm long tử cũng không gặp phải tình huống sinh ly tử biệt. Tiểu Cửu cảm thấy mình khó mà tưởng tượng nổi tình cảnh các anh bị thương hoặc chết trận. Hoàng tử nhỏ rúc vào lòng Kim Trăn, nghĩ tới khung cảnh bi thảm trong đại chiến Trác Lộc, nghĩ Kim Trăn phải chứng kiến anh em tốt chết thảm trước mắt, chỉ cảm thấy trái tim đau buốt.
Hơn nữa so ra, việc của Hậu Khanh càng khiến người ta khó chịu đựng hơn. Cõi lòng Tiểu Cửu bỗng dưng nóng lên, cậu ngồi thẳng dậy, giơ tay vuốt má Kim Trăn, ra chiều nặng nề, trong mắt đong đầy từ ái, nghiêm túc nói:
“Kim Kim, mấy năm nay anh chịu khổ rồi, tuy anh mất đi vài anh em tốt, nhưng đừng quên anh còn có em, em nhất định sẽ yêu thương anh, thay mấy người Xi Vưu chăm sóc anh thật chu đáo, đối tốt với anh, sẽ nỗ lực yêu anh, cố gắng yêu nhiều hơn mấy người họ cộng lại luôn, anh đừng buồn nữa.”
Nhìn ánh mắt trìu mến của người trong lòng, nghe lời thổ lộ chân tình vừa cảm động vừa lôi, trong mắt Kim Trăn lóe lên cảm xúc phức tạp, hắn cúi đầu, yên lặng ôm chặt lấy Tiểu Cửu, ghé tai cậu thì thầm:
“Tiểu Cửu, cám ơn em. Có thể gặp được em ở nhân gian, thật tốt.”
Hai người ôm nhau đầy thâm tình, giây phút này, giữa hai con tim không còn bất kỳ thứ gì ngăn cách nữa, thay vào đó chính là mối ràng buộc sâu sắc của sự quan tâm lẫn nhau và trân trọng đối phương.
Sau khi linh hồn va chạm, hai người kiềm nén xúc động khi thân thể va chạm, tiếp tục trở lại đề tài cũ.
Tiểu Cửu đỏ mặt, nghĩ rồi hỏi:
“Kim Kim, sau này anh định giải quyết chuyện Hậu Khanh thế nào?” Trong mắt hoàng tử nhỏ toát ra lo lắng và phiền muộn, hoàn toàn không còn bóng dáng của ghen tuông nữa, nghe Kim Trăn kể xong, cậu đã sớm xem nhẹ thực tế Hậu Khanh vẫn là một tình địch tiềm ẩn. Trong cái đầu đơn giản của cậu, chỉ cần Kim Trăn không thích người khác là đủ rồi, còn việc người khác thích Kim Trăn, chỉ có thể tỏ vẻ Kim Trăn quá quyến rũ, không cần để ý nhiều, trái lại còn nảy sinh cảm giác vinh quang đầy quỷ dị ấy chứ…
Cho nên, lời nói của Tiểu Cửu không xen lẫn tí vị chua nào cả.
Kim Trăn đáp: “Ban nãy anh bảo rồi, từ nay anh sẽ không nhắc lại chuyện đó nữa.”
Tiểu Cửu nghiêng đầu suy nghĩ, hỏi: “Nhưng, tình cảm giữa đám anh em Ma vương các anh tốt lắm mà? Chuyện này lại trọng đại, giấu giếm họ như vậy cũng được hả?”
Kim Trăn mỉm cười, trong mắt lại lẫn một tia đau xót, chậm rãi lên tiếng:
“Thất bại của đại chiến Trác Lộc vĩnh viễn là vết thương trong lòng mỗi người bọn anh. Thi thể của Hình Thiên và Khoa Phụ quá bi thảm, hình cảnh ấy từ lâu đã khắc sâu vào ký ức của từng người. Trong ngàn năm sau khi về Ma giới, đêm nào Bình Ế cũng gặp ác mộng, Phi Liêm vốn cởi mở lại đổi tính hẳn, trở nên lặng lẽ ít nói, lâu lắm rồi chưa từng nở nụ cười, Hoa Linh ngoài miệng không nói, nhưng khi trông thấy vũ khí của Hình Thiên trong Dưỡng Tâm điện thì luôn trở nên chán nản, đó cũng là nguyên nhân cậu ấy lang bạt khắp nhân gian quanh năm. Hoa Linh và Hình Thiên suốt ngày đấu võ mồm, nhưng tình cảm giữa cả hai là sâu đậm nhất. Úc Lũy… Được rồi, nó là ngoại lệ…”
Kim Trăn thở dài, nói tiếp: “Đến nay, đại chiến Trác Lộc đã qua hơn tám ngàn năm, nỗi đau trong lòng mọi người cũng chậm rãi phai nhạt phần nào. Nếu họ biết chuyện, ký ức phủ bụi sẽ bị đánh thức lần thứ hai. Bọn họ biết thì có thể làm gì? Giết Hậu Khanh sao? Vạn năm phân tranh có ý nghĩa gì đâu, xưa kia anh cũng từng ôm ý định báo thù, nhưng luân hồi muôn kiếp, chứng kiến đủ loại sinh ly tử biệt của nhân gian, đột nhiên hiểu thấu ý nghĩa ẩn chứa trong câu nói cuối cùng của Xi Vưu trước khi lâm chung. Công danh lợi lộc, vật ngoài thân đều là mây bay, bất luận thế nào cũng phải sống sót thì mới biết sinh mệnh và tình cảm đáng quý tới dường nào, so ra thì hết thảy những thứ khác đều đạm nhạt như mây khói. Về phần Hậu Khanh, cậu ta ngủ say mấy ngàn năm, giờ biết chân tướng sự việc, trong lòng cũng chất chứa áy náy nặng nề, anh tin nỗi đau khổ trong lòng cậu ta lớn hơn bất kỳ ai, anh sẽ không giết cậu ta, nhưng cũng không tha thứ.”
Kim Trăn vuốt tóc Tiểu Cửu, thấp giọng nói: “Mấy người bọn anh bao gồm Hậu Khanh đều là những người từng trải qua bờ vực sinh tử, phải sống thật tốt mới không phụ lòng các anh em đã hy sinh. Một khi đã vậy, thì cần chi vạch mở vết thương trong lòng họ. Biết đâu một ngày nào đó Hậu Khanh sẽ chủ động tiết lộ cho họ biết cũng nên, đây là chuyện của cậu ta. Việc anh có thể làm chính là quý trọng hiện tại, quý trọng người bên cạnh.”
Tiểu Cửu ngửa đầu, ngây ngốc nhìn Kim Trăn, ánh mắt lộ ra vài phần sùng bái và nghi hoặc, một lúc sau mới hỏi:
“Kim Kim, giọng điệu của anh giống Huyền Vô đại sư kia ghê, không phải anh bị ám rồi đó chứ? Đừng nói anh tính bỏ em đi tu nha?
Kim Trăn ôm cậu, cười nói: “Nếu em còn tiếp tục giả bộ không biết anh, có khi anh nản lòng thoái chí đi tu thật đấy.”
Nghe vậy, Tiểu Cửu lập tức lên tiếng phủi sạch: “Là ý của mẫu hậu và các hoàng huynh cả đó, chứ em vừa nhớ lại cái là muốn đi tìm anh rồi. Biết mỗi ngày phải diễn kịch trước mặt anh khó cho em cỡ nào không? Có lúc em phải lén nhéo đùi mình mới có thể kiềm chế xúc động muốn đẩy ngã anh đó.”
Kim Trăn cúi xuống hôn nhẹ lên trán Tiểu Cửu: “Anh biết, mấy ngày nay cực cho em rồi. Người nhà em ai cũng… lợi hại, anh cũng biết họ rất thương em. Chuyện của Hậu Khanh khai báo xong rồi, giờ tính toán chuyện tương lai của chúng ta thôi, em muốn theo anh về Ma giới hay đi nhân gian?”
Tiểu Cửu nhớ tới lời mẫu hậu dặn, ngẫm nghĩ rồi trả lời: “Tụi mình vẫn nên về nhân gian thôi, mẫu hậu nói em đường đường là hoàng tử Long cung, không thể dựa dẫm người khác nuôi, phải tự lực cánh sinh. Em đi Ma giới chỉ tổ làm sâu gạo, ở nhân gian chí ít em còn có việc làm, có thể trở lại đóng phim tiếp, em vẫn thích công việc này lắm. Hơn nữa, quan trọng nhất là nhân gian còn có quá trời món ngon em chưa nếm thử đâu.”
Kim Trăn: …
Câu cuối mới là trọng điểm chứ gì.
Kim Trăn gật đầu: “Cũng được, nhưng giờ anh đã khôi phục thân phận Ma tôn, ở Ma giới cũng có không ít việc phải xử lý, sau này phải thường xuyên về xem.”
Tiểu Cửu nghe vậy thì gật đầu: “Về nhà mẹ đẻ à? Em đi cùng anh.”
Kim Trăn: …
Coi bộ phải tìm thời gian bàn lại vấn đề xưng hô mới được.
Kim Trăn cầm hộp donut trên bàn lên, bảo với Tiểu Cửu:
“Ma giới đã mở mười tám chi nhánh, lời khen kéo đến như thủy triều, Phi Liêm hài lòng lắm, muốn anh đề cử thêm vài thứ đặc sắc ở nhân gian. Tiếp theo anh định du nhập cái này.”
Kim Trăn vừa nói vừa móc ra một món đồ trong túi, đưa tới trước mặt Tiểu Cửu.
Hoàng tử nhỏ tập trung nhòm kỹ, thoắt cái đỏ mặt, không ngờ món đồ trong túi Kim Trăn lại là quần lót đuôi heo của mình.
Cậu giựt phắt lấy quần lót, vùi đầu vào ngực Kim Trăn, bên tai vang lên giọng hắn:
“Phi Liêm đã sai người lên kế hoạch marketing rồi, lần này Bộ Tài chính Ma giới cấp ngân sách nhiều gấp đôi so với dự án tiệm đồ ngọt M Ký. Ừm, trước tiên mở ba mươi chi nhánh đi.”
Mặt hoàng tử nhỏ đỏ tới tận mang tai, cậu khẽ gặm ngực Kim Trăn, lặng lẽ thở dài:
Có một lão chồng bốc đồng như vầy liệu ổn không đây…