Đã qua năm canh giờ từ lúc Giám Bảo đại hội bắt đầu. Ngày cũng dần ngả tối, ráng chiều len lỏi từng ngóc ngách quanh co cuối cùng cũng từ từ tắt hẳn. Cho dù các vị khách phần lớn đã ôm được món đồ mình thích, bọn họ cũng không khỏi cảm thấy khát khô cả cổ.
Nhạc Tiếu cũng vậy. Y vẫn đang nghĩ, chẳng lẽ đại hội cứ để các khách nhân đói đến tối sao, thì nghe người điều hành buổi đại hội nãy giờ, Minh Cốc, cất cao giọng nói: "Chư vị hẳn cũng đã có chút mệt mỏi rồi, tại hạ đã sai người chuẩn bị trà giải nhiệt và một số món ngon, tự thấy chiêu đãi không chu toàn, thỉnh đắc tội."
Lời của Minh Cốc vừa dứt, tất cả mọi người đều nghe tiếng gõ cửa ở ngoài. Nhạc Tiếu đứng dậy mở cửa, thì thấy một người hầu gái khuôn mặt thanh tú bưng một cái bàn tròn trong tay, phía trên là trà và đồ ăn, hầu gái thấy người mở cửa liền phúc thân nói: "Đã quấy rầy, mời thiếu hiệp dùng."
Động tác nàng tùy tiện nhưng không mất cung kính, vừa nhìn liền biết được người trong thế gia quản giáo. Khiến Nhạc Tiếu không khỏi cảm thán trong lòng sự phô trương của Giám Bảo đại hội. Lúc mọi người đang dùng món, bán đấu giá tất nhiên bị tạm dừng. Chờ cho lúc này qua đi, chính là màn kịch quan trọng nhất của đại hội.
Lúc Nhạc Tiếu đang nhét đồ ăn đầy miệng, là lúc Tông Niệm đang thấy khó chịu. Bởi dáng vẻ hắn lúc này đây, có là Lục Tiêu cũng không thể nhận ra.
Hắn đang đàng hoàng ngồi ngay ngắn phía sau sa mành, trước mặt là một bàn trang điểm tinh xảo, đối diện là tấm gương đồng, chiếc gương sáng loáng chiếu ra dáng vẻ của người đang ngồi.
Mặt vẫn là mặt của mình, nhưng đã được dặm phấn, lông mày lá liễu, ngay cả môi cũng được tô đỏ. Tất cả đều che đi khí chất tuấn lãng thường có của nam nhi giữa lông mày, biến một nam tử bình thường thành nữ tử.
"Tiểu thư, thẹn thùng sao?" Tùng Thanh dù bận vẫn ung dung nhìn Tông Niệm nửa ngày, thấy hắn vẫn luôn khó chịu mới đùa một chút. Tùng Thanh lúc này cũng đã cải trang thành tỳ nữ, nếu bây giờ Tông Niệm chịu ngẩng đầu lên nhìn Tùng Thanh, liền sẽ phát hiện khuôn mặt đó chính là lúc ở suối nước nóng.
Bị hắn hỏi như vậy, Tông Niệm càng thêm khó chịu. Nếu không phải vì kế hoạch tiếp theo, hắn có chết cũng không cải trang thành bộ dạng thế này.
"Ngược lại ta còn không biết huynh có thể... " Tông Niệm ão não đưa tay lên che mặt, vốn tưởng dịch dung của Tùng Thanh là đeo mặt nạ vào thôi, không nghĩ đến Tùng Thanh còn có tay nghề giỏi như vậy.
Nếu là người khác, Tông Niệm còn có thể cảm thán mấy câu. Thế nhưng xảy ra trên người mình, cười không nổi mà cười.
Tùng Thanh nhìn Tông Niệm đầy mặt xấu hổ thì cảm thấy thú vị, nói thêm mấy câu: "Nếu lâu chủ đại nhân thấy Tông thiếu hiệp... Không không, dáng vẻ của Tông cô nương, sợ là ngàn lạng vàng cũng cam tâm tình nguyện dâng lên."
Tùng Thanh nhắc đến Lục Tiêu, ý là muốn tiếp tục trêu Tông Niệm, nhưng không nghĩ đến Tông Niệm đã quăng cục e thẹn đi đâu mất rồi, nghiêm túc nói:
"Được rồi, huynh nói ta nghe về kế hoạch tiếp theo đi."
Tông Niệm sợ chuyện có biến, muốn xác nhận lại một phen. Tuy rằng biến thành nữ tử đúng là không tiện... Nhưng chính sự quan trọng hơn! Hắn nhìn Tùng Thanh, Tùng Thanh gật đầu, mang màn chính nói ra.
"Ngươi cải trang thành người của Duyệt Các, Kinh Chi, tuổi mới cập kê đã một khúc thành danh. Ca kỹ Duyệt Các danh vương thiên hạ, nhưng phần lớn là bán nghệ không bán thân, lúc này đây ở Giám Bảo đại hội dâng ra nàng, trên thực tế đã sớm cùng Lâm gia sắp xếp xong xuôi."
Sắc mặt Tông Niệm cứng lại.
"Kinh Chi là then chốt, nàng lên đài sẽ mặc Xích Tinh Vũ Luyện biểu diễn, có được mỹ nhân, sẽ có được bảo vật. Vì để cho thấy Xích Tinh Vũ Luyện đao thương bất nhập, trên đại hội sẽ có màn dùng kiếm đâm vào bụng Kinh Chi." Tùng Thanh lại cho thấy sự giễu cợt trong lời nói, "Nhưng trong kế hoạch của Lâm gia, Kinh Chi chắc chắn phải chết. Bởi vì Xích Tinh Vũ Luyện đã sớm bị người của Vô Vọng lâu lấy đi. Ta dịch dung thành Lục Tiêu, sau khi Kinh Chi chết sẽ xuất hiện, giả vờ lộ ra dấu hiệu lấy cắp, đến lúc đó toàn bộ tội danh sẽ đổ lên đầu Vô Vọng lâu. Mà ta vốn là người trong lâu, tội danh này không phải giả, chỉ là sư phụ ta cũng không biết ta không cam nguyện làm một quân cờ chỉ vì mối tình thâm xưa cũ đó của ông."
"Cái kế hoạch này quan trọng nhất chính là hai người chúng ta, chỉ cần 'Kinh Chi' không chết, 'Lục Tiêu' không trộm mất Xích Tinh Vũ Luyện, âm mưu của Lâm gia không cách nào thành công." Dứt lời, Tùng Thanh liếc nhìn Tông Niệm, thấy hắn đã hiểu, liền biết hắn đã rõ tất cả an bài.
Nếu mọi chuyện thuận lợi, nguyện vọng của Lâm gia chắc chắn hỏng bét, nếu như bọn họ cắn chặt không nhả, sợ là sẽ mất chút thời gian tìm cách, điều này cũng dẫn đến việc Vô Vọng lâu phản kích.
"Nếu ta lên đài bị người khác nhận ra không phải Kinh Chi thì phải làm sao?" Tông Niệm nghĩ tới nghĩ lui, chỉ mỗi điều này là không yên lòng, tuy tài nghệ của Tùng Thanh tốt, nhưng thân thể mình là nam tử, cách rất xa cái gọi là mềm mại kiều khí của nữ tử. Huống hồ Kinh Chi cũng không phải... Cái kia.
"Là Kinh Chi hay ai cũng không quan trọng. Bọn họ chỉ cần một bộ thi thể. Ngươi lên đài không tới một nén nhang, chỉ cần biểu diễn một màn bị đâm chứng minh Xích Tinh Vũ Luyện đao thương bất nhập là được, sợ gì chứ?" Tùng Thanh nháy mắt mấy cái, "Coi như thân hình hơi lớn, nhưng dáng dấp còn tốt lắm. Ngươi yên tâm, lâu chủ sẽ vì ngươi vung tiền như rác."
Tùng Thanh vẫn cứ tràn ngập tự tin với thủ nghệ của mình.
Tông Niệm cảm thấy mình như đi trên dây, tuy nói bọn họ làm đủ chuẩn bị, nhưng việc đời khó biết, cẩn thận một chút cũng không sao.
****
"Còn chưa có tin?" Lục Tiêu hỏi. Hơi thở y bình tĩnh không gợn sóng, một thân đồ đen, giống như muốn tan vào bóng đêm. Nhưng lòng người quỳ trước mặt không khỏi rung lên, phảng phất như bị khí lạnh từ câu hỏi của y làm hoảng sợ.
"Thuộc hạ vô dụng, chỉ tra được là hộ pháp một thân một mình xuất hiện ở biệt trang của Lâm gia."
Lục Tiêu hít sâu, nhịn xuống ý nghĩ đem người đập bẹp dí, lạnh nhạt nói: "Đi xuống nhận tội."
Kỷ Chi của y rốt cuộc bị bắt tới nơi nào? Không biết hắn có bị thương không... Được lắm Cung Ảnh! Được lắm Lâm gia! Nếu Kỷ Chi bị thương, dù có thêm mạng của toàn bộ Vô Vọng lâu, y cũng cho bọn chúng ăn đủ.
Lúc này lại có người tiến lên bẩm báo.
"Lâu chủ, nên đi đến biệt trang Lâm gia rồi."
Lục Tiêu gật đầu, khi y xoay người đi, áo choàng đen màu mực bị nhấc lên một góc.
Nếu nơi cuối cùng Cung Ảnh đặt chân đến là Lâm gia, như vậy khả năng cao là Tông Niệm cũng bị ông ta mang tới đó. Lục Tiêu suy đoán trong lòng, cho dù có khó nhịn tới mức nào, cũng không thể mất lý trí. Bọn người kia chẳng phải nhắm tới vấn đề này sao?
Tuy rằng Vô Vọng lâu từng là quân cờ giúp nâng đở Lâm gia, nhưng trải qua đã nhiều năm rồi, từ lâu đã không còn thuộc khống chế của gia tộc này nữa. Mấy ngày nay y đã thanh tẩy những thế lực cắm rễ trong lâu nhiều năm, thuộc về Cung Ảnh đều phải dọn cho sạch sẽ, ngay cả Tùng Thanh cũng đứng về phía y. Hôm nay chính là ngày phản kích, chiếm được tiên cơ, ngày sau cứ chậm rãi mà diệt trừ Lâm gia, không phải chuyện khó.
Chỉ cần là kẻ thù của Tông Niệm, Lục Tiêu y sẽ giết hết, giết sạch.
Lúc Lục Tiêu mang theo vài tâm phúc tiến vào khu biệt trang, vừa vặn là lúc Xích Tinh Vũ Luyện được mang ra trình diện.
Làm người điều hành buổi đại hội, Minh Cốc từ lúc bắt đầu tới nay không hề có chút mỏi mệt nào, trái lại tinh thần càng hưng phấn thêm. Giọng ông như chuông kêu, câu nói tiếp theo khiến tất cả khách nhân ai nấy lập tức vui vẻ lên, "Bảo vật tiếp theo được mang lên đài, chính là bảo vật then chốt của đêm nay, mấy năm qua khiến lòng giang hồ dậy sóng -- Xích Tinh Vũ Luyện!"
Không khí như dầu sôi, các môn phái khác dường như quên mất lễ nghi, bắt đầu dồn dập bàn tán.
"Quả nhiên Xích Tinh Vũ Luyện thật sự tồn tại!"
"Không biết bao nhiêu ngân lượng mới có thể ôm nó về nhà?"
Không ít người chỉ vì món bảo vật này mà đến, các món đồ đấu giá trước kia cũng không để vào mắt. Lúc này có thể chứng kiến được bảo vật hàng thật, liền làm nóng người, muốn đoạt đồ.
Nhưng cũng không thiếu người nghi thần nghi quỷ.
Thậm chí có vị kiếm khách trực tiếp hô lớn:
"Ông nói đây là Xích Tinh Vũ Luyện, sao bọn ta tin được? Trên thiên hạ này không thiếu nhuyễn giáp, nếu bên này có ý lừa dối, bọn ta phải làm sao?"
Lời vị kiếm khách vừa dứt, lập tức nhận được sự đồng ý, liền có kẻ hùa theo, "Đúng vậy, huống hồ Xích Tinh Vũ Luyện lưu truyền đã lâu, nhưng từ xưa đến nay chưa ai thấy được nó. Ông nếu nói một chút về lai lịch của nó, chúng ta mới có thể tâm phục khẩu phục."
Nghe câu hỏi, Minh Cốc chỉ cười mỉm, ông vỗ tay lôi kéo sự chú ý của mọi người về phía mình, lúc này mới chầm chậm mở miệng giải thích: "Chư vị không cần sốt ruột. Nghe tin đồn nói, Xích Tinh Vũ Luyện là dùng bạc mềm dệt thành, đao thương bất nhập, than củi không dính, ngâm nước không gỉ, nhẹ tựa lông chim, quan trọng nhất là, nó còn được khảm một viên ngọc, đó là Xích Tinh Bảo Thạch."
"Cõi đời này bảo thạch khôn kể, nhưng viên Xích Tinh Bảo Thạch này lại khác, nó thân mang màu máu, lại tựa châu báu sáng lóa mắt. Bảo thạch trân quý khó làm giả, huống chi là viên bảo thạch vượt xa hai chữ trân quý này. Ta tin chư vị mắt sáng, một liếc mắt có thể phân biệt thật giả."
Minh Cốc dùng giọng điệu êm dịu mang những đặc thù của Xích Tinh Vũ Luyện nói ra, giọng ông trầm ổn mạnh mẽ, mọi người không khỏi đắm chìm trong những miêu tả về Xích Tinh Vũ Luyện ấy.
"Từ xưa đến nay, trân bảo xứng mĩ nhân. Lần này, vị nào có thể mang đi được Xích Tinh Vũ Luyện, không chỉ có bảo vật trong ngực, còn có mĩ nhân trong lòng. Mĩ nhân xứng trân bảo, hồng nhan tựa ngọc khắc, là Kinh Chi của Duyệt Các." Nhắc đến mĩ nhân, vẻ đạo mạo của Minh Cốc không khỏi ám chút ái muội.
Nhắc đến Kinh Chi, nhân sĩ chốn Dương Châu không ai không biết. Nhắc đến Duyệt Các, nhân sĩ giang hồ ai không biết chính là hòa thượng. Đây chính là cái nôi của ca kỹ, vũ cơ nổi danh thiên hạ, nữ tử Duyệt Các tài nghệ song toàn nha!
Trong lúc nhất thời, những người nóng lòng muốn thấy Xích Tinh Vũ Luyện không khỏi thêm mấy phần mong đợi.
Lục Tiêu mượn danh nghĩa môn phái nào đó, đang ẩn thân ngồi tại lầu ba nghe Minh Cốc thổi phòng, không hề có biểu hiện gì. Chỉ là khi y cười, người liền thấy hãi.
La thế gia Minh Cốc này đúng là có chút tài ăn nói, chỉ sợ là Lâm gia cho ông ta không ít chỗ tốt. Lục Tiêu suy nghĩ về những tin tức trước kia thu thập được, bày sẵn tư thế, chờ trò hay bắt đầu.
Hứng thú của mọi người đã được thắp lên, nếu là ở trước con mắt của tất cả người nơi đây trộm đi bảo vật, mỹ nhân lại chết, dựa vào cái miệng dẻo kia của Minh Cốc cũng đủ để kích ra ngọn lửa chính đạo, thêm nữa lại kéo nước bẩn lên người Vô Vọng lâu, cục tàn chỉ có nước bị người xâu xé.
A, chỉ tiếc thế sự không như người mong muốn. Lục Tiêu lại hừ một tiếng, lạnh mặt nhìn phía trên đài, Minh Cốc đã ra lệnh cho hai tỳ nữ mang Kinh Chi lên đài.
Dáng người không tồi, ngực hơi nhỏ, còn dung mạo... Kinh Chi vẫn luôn cúi thấp đầu, gò má ửng hồng, nhìn nàng có vẻ hơi xấu hổ, làm cho người khác sinh lòng hiếu kì, rục rịch muốn nâng cằm nàng lên nhìn rõ.
Khuyết điểm duy nhất chính là cô nương này hơi cao quá, không biết Tùng Thanh từ đâu tìm được nữ tử cao thế này. Xem ra không phải là người trong lâu.
Trong lòng có hiếu kỳ, Lục Tiêu cẩn thận quan sát một chút.
Kinh Chi cô nương được dìu đi trên sảnh, bàn dài sớm được kéo qua chỗ khác, nàng đứng cứ co người lại một chỗ, chỉ là giống như không muốn ngẩng đầu lên. Lục Tiêu hơi nhướng mày, Tùng Thanh tìm tới một người nhăn nhăn nhó nhó như vậy nếu hỏng chuyện thì sao đây.
Thấy Minh Cốc cười thúc giục: "Kinh Chi cô nương, mau ngẩng đầu lên, để chư vị đây nhìn cô nương một chút."
Kinh Chi nghe vậy, do dự một hồi, mới đỏ mặt ngẩng đầu lên.
Nàng vừa ngẩng đầu, tình cờ thế nào lại nhìn đúng nơi Lục Tiêu ngồi, đôi mắt sáng kia từ xa nhìn lại đối diện với y, khiến lòng Lục Tiêu như bị sét đánh.
Làm tâm thần y không khỏi chấn động, mặt tức khắc đỏ lên.
Kia... Là Kỷ Chi mà!
- Góc nhỏ-
Lục Tiêu:!!!
Tông Niệm:...