*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Huynh không phải nữ tử, sao cưới được chứ?"
Tông Niệm dúi đầu trong gối, giọng buồn buồn nói. Hắn hoàn toàn không biết nên dùng vẻ mặt gì đối diện với người này, không thể làm gì khác hơn là dùng cách này trốn tránh.
Chỉ nghe bên tai một tiếng cười khẽ, khoảng cách rất gần, như cho Tông Niệm biết đối phương đang kề sát mình nói chuyện.
"Vậy ta chỉ còn cách mặc hỷ phục, mang khăn trùm đầu, giả như nữ tử, gả cho Kỷ Chi thôi. Mà mặt tân nương chỉ có tân lang mới được nhìn, sẽ không ai phát hiện ra." Lục Tiêu ép thanh âm thật trầm, cơ hồ là dùng khí âm nói chuyện, khí tức ẩm ướt phả vào bên tai Tông Niệm.
"Huynh... "
Bị nhột không chịu được nữa, Tông Niệm mới ngẩng đầu, lập tức bị người ôm vào ngực.
"Đêm động phòng hoa chúc, ta sẽ đem tướng công hầu hạ đến vui sướng."
Y trong chớp mắt thay đổi xưng hô, còn là xưng hô vừa xấu hổ vừa thân mật, đầu tim Tông Niệm không tự chủ run lên một cái, tới nói cũng không nói rõ ràng được.
"Huynh, huynh quá là... "
"Ai nha, tướng công nhà ta quá thẹn thùng, vậy phải làm sao bây giờ."
Đây chắc chắc chắn là đùa giỡn, đầu của Tông Niệm chôn trong lồng ngực y, chỉ cảm giác tim mình đập rất lợi hại, sắp tới cực hạn rồi. Tiếng tim mình đập lớn như thế, dẫn đến hắn không phát giác ra còn có một người khác tim đập cũng vang như vậy.
Tuy rằng muốn nói thêm nhiều lời không biết xấu hổ nữa, nhưng quá đáng quá thì cũng không được, Lục Tiêu còn chưa thõa mãn cũng đành ngừng đề tài, thích ý để gò má dán lên mặt đối phương.
Ngày đó vành tai cùng tóc mai hòa một chỗ, bất luận chờ đợi thêm nhiều năm tháng về sau, Lục Tiêu mãn nguyện.
***
Vì buổi tối nằm hàn huyên cả đêm, buổi sáng thứ hai, hai người đương nhiên dậy trễ, vội đến mức điểm tâm chẳng buồn ăn, vừa kịp lúc chạy tới trước cửa Trảm Phong môn.
Nhạc Tiếu ở nơi đó chờ bọn họ cũng một lúc rồi, xem dáng vẻ vội muốn chết của hai người, không nói thêm gì trực tiếp khởi hành. Vu Qua không đến tiễn ba người, chỉ căn dặn Nhạc Tiếu quan tâm bọn họ nhiều một chút.
Ba người cưỡi ngựa của mình, cố gắng càng nhanh càng tốt xuất phát hướng về Dương Châu.
Càng đến gần Dương Châu, nhân sĩ giang hồ xuất hiện càng nhiều, đâu đâu cũng kết đồng bạn đi chung, vũ khí cầm trong tay nhìn không giống đệ tử tông môn. Mà ba người bên này vẫn coi là hài hòa, dọc đường chỉ yên lặng thúc ngựa, mà Giám Bảo đại hội mười lăm ngày nữa bắt đầu, thì ba người cuối cùng cũng tới được Dương Châu.
Dương Châu cảnh sắc phồn hoa, không hổ danh là khu thành nổi danh nhất Trung Nguyên. Cảnh ở đây đẹp đẽ mê người, ngay cả lề đường cũng khiến người ta cảm thấy mới mẻ. Tông Niệm vừa vào thành, không khỏi xoay người nhìn chung quanh. Hắn vẫn là lần đầu tiên đến nơi này, cả chỗ bán hàng rong bên đường cũng có mấy món làm hắn thấy mới lạ.
Biểu hiện của Tông Niệm bị hai người đồng hành nhìn thấy, bởi vì cách ngày bắt đầu của Giám Bảo đại hội còn khá xa, Nhạc Tiếu liền đưa ra chủ ý có thể dạo một vòng ở Dương Châu, cũng để thả lỏng mấy ngày.
"Cảnh đẹp thế này khó có thể gặp lại lần nữa." trong lời nói của Nhạc Tiếu có ý tứ. Tông Niệm biết có thể lần đại hội này sẽ phát sinh gì đó, đánh vỡ một mảnh non nước yên bình này.
"Sư đệ, đệ muốn đi chỗ nào chơi?"
Nhạc Tiếu hỏi.
"Đệ còn chưa từng đến đây, làm sao biết chỗ nào chơi vui." Tông Niệm lắc đầu, ăn ngay nói thật. Trước đây hắn chưa từng rời khỏi Phi Tinh Ổ, tự nhiên cũng không biết ở Dương Châu có phong cảnh nơi nào nổi danh.
Ờ, còn có mấy năm ở cái vực thúi kia nữa.
Hắn nói xong, Nhạc Tiếu còn chưa nói gì, công tử nhà giàu bị dưỡng cho kiêu - Lục Tiêu hừ một cái, trực tiếp hướng Tông Niệm nói.
"Nơi này ta đã tới mấy lần, để ta dẫn ngươi đi."
Ý trong lời nói là, muốn hai người tung tăng trong thế giới riêng, bỏ Nhạc Tiếu qua một bên. Tông Niệm nghe ra y muốn bỏ rơi Nhạc Tiếu, trong lòng bất mãn muốn giáo huấn người, liền lơ luôn Lục Tiêu, quay qua hỏi Nhạc Tiếu:
"Sư huynh đã từng đến Dương Châu chưa?"
Nhạc Tiếu gật đầu, "Lúc trước bởi vì công vụ cũng tới mấy lần, ở đây có một quán rượu hoa quế hương vị không tồi, rượu hoa quế này rất thơm, nếu bây giờ được thì dẫn đệ đi nếm thử."
"Phiền sư huynh rồi, tửu lượng đệ kém, sư huynh tha đệ đi." Tông Niệm nhớ hồi trước bị Nhạc Tiếu chuốc say mèm, cảm thấy không được, Tông Niệm nở nụ cười.
"Tửu lượng từ từ cũng luyện ra được, sư đệ nếu không cố gắng luyện một chút, mãi mãi cũng chỉ một chén liền gục, cái này đâu được, đêm nay đệ phải uống mấy chén đi." Nhạc Tiếu nào cho phép hắn từ chối, nhiệt tình mời.
"Không không không... "
Hai người huynh một lời ta một lời, nói tới mức huynh đệ tình thâm. Mà Lục công tử bị hai người đá ra một bên đang suy tính gì trong lòng, chỉ một mình y biết.
Muốn đi dạo thì trước cũng phải tìm chỗ cất quần áo, vì Giám Bảo đại hội sắp mở màn mà khách điếm đâu đâu cũng chật kín, ba người liên tục hỏi vài chỗ rốt cuộc cũng thuê được phòng, nhưng tiếc là chỉ còn hai gian phòng đơn.
"Vậy ta với sư đệ ở một phòng là được rồi, Lục công tử phỏng chừng không thích ở chung với người khác đâu." Nhạc Tiếu tốt tính đề nghị, nhưng lại vô tình rước lấy ánh mắt ngươi-quản-chuyện-không-đâu của Lục Tiêu.
"Bổn công tử và Tông Niệm một phòng." Lục Tiêu giương khóe miệng, ánh mắt tựa tiếu phi tiếu nhìn người, nhìn y có bao nhiêu phần ấu trĩ.
"Này... " Nhạc Tiếu còn tính nói tiếp. Tông Niệm chớp mắt thấy Lục Tiêu liếc mình một cái, ý tứ nếu mình không đáp ứng chung phòng, ban đêm chắc chắn sẽ chơi trò bò giường.
... Thật là phiền. Tông Niệm im lặng đỡ trán trong lòng, trên mặt liền trực tiếp đáp ứng.
"Đa tạ hảo ý của sư huynh, ta cùng y một gian cũng được, sư huynh không cần lo lắng."
Mặc dù có chút sóng ngầm, nhưng chuyện chia phòng này cũng xem như viên mãn. Ba người về phòng mình, hẹn buổi chiều đi dạo, thuận tiện buổi tối đi uống hoa quế gì đó của Nhạc Tiếu.
Khách điếm này so với với chỗ khác thì giường nhỏ hơn một chút. Tông Niệm đứng bên giường, hắn đang suy tính xem hai nam tử có thể nằm chung trên cái giường này không thì cái người bị bỏ quên từ nãy rốt cuộc không chịu được nữa quấn tới.
"Sư huynh của Kỷ Chi thật đáng ghét." Lục Tiêu từ phía sau ôm lấy hắn, ngữ khí hờn dỗi cáo trạng.
Tông Niệm dùng dằng một hồi cũng không gỡ con rùa bự trên lưng mình ra đành mặc kệ, thở dài.
"Ta không hiểu, tính cách sư huynh tốt như vậy, sao huynh không cố gắng ở chung cho tốt?"
Đầu Lục Tiêu để ở cổ Tông Niệm, hít một cái thật sao, hỏi một đằng trả lời một nẻo nói:" Thơm quá."
"Nam nhân lớn cả rồi, còn cái gì mà thơm... "
Tông Niệm bị động tác của y trêu đến cả người khó chịu. Hắn đi về phía trước một bước, Lục Tiêu liền một bước theo sau, hắn dịch người qua bên cạnh, Lục Tiêu cũng dịch một bước. Tư thế hai người nếu để người khác nhìn thấy, đầu đề ngày mai một đêm thành danh luôn.
"Trước thả ta ra đã." Tông Niệm bất đắc dĩ mở miệng.
"Không thả đấy, thả ra Kỷ Chi sẽ đi tìm sư huynh." Lục Tiêu cố chấp nói, tay còn đang mân nê ngón tay Tông Niệm.
Tông Niệm nghe Lục Tiêu nói càng bất đắc dĩ, thật không biết sao y cứ ngứa mắt sư huynh mình.
"Đừng nghịch nữa. Còn nhỏ lắm chắc?"
"Kỷ Chi ca ca."
"..." Ca ca?
Tông Niệm không nhịn được nữa lôi người trên lưng xuống, bất đắc dĩ kéo ra khoảng cách, sừng sộ lên dạy dỗ, "Huynh sao cứ như vậy mãi, dù gì cũng là giáo chủ ma giáo trong truyền thuyết, sao cả ngày nói chuyện nói chuyện không đứng đắn tí nào vậy?" Hắn càng nghĩ càng thấy không đúng, "Huynh cứ theo ta, còn sự vụ trong giáo thì sao, không cần xử lý à?"
Hắn cau mày nhìn đối phương, hy vọng y nói mấy câu mở ra nghi ngờ trong lòng, nhưng cái người bị hắn nhìn chằm chằm đột nhiên phì cười, "Kỷ Chi cũng quá trì độn rồi, bây giờ mới thấy không đúng à?"
Mình quả thật hơi trì độn, điểm này Tông Niệm đồng ý.
Lục Tiêu hứng thú nhìn hắn một lúc, than nhẹ một tiếng, không tiếp tục đùa giỡn nữa, bắt đầu nghiêm túc giải thích cho hắn.
"Thực ra Vô Vọng lâu là tổ chức ám sát rất nhỏ, thành viên không nhiều, gọi chúng ta là ma giáo vì Vô Vọng lâu không tuân theo bất kỳ quy tắc cơ bản nào của giang hồ, chính là thích cái gì làm cái nấy, quy củ thì tuân theo trong lòng, nói rất dễ nghe phải không? Thật ra chính là ngươi chọc ta, ta giết ngươi, không cần nguyên nhân gì khác. Việc phụ trách ám sát trong lâu được phân ra hai chi, một bên dùng các loại ám khí tinh xảo hoặc là độc. Bên còn lại chuyên sử dụng nội công tâm pháp. Hai chi này, phân cho Tả, Hữu hộ pháp tiếp quản dạy bảo. Cuối cùng công việc của lâu chủ là xử lý sự vụ thường ngày trong giáo và thu dọn tình báo truyền từ khắp nơi."
Nói tới đây Lục Tiêu dừng một chút, "Bất đồng với môn phái khác, chính là Vô Vọng lâu lâu chủ không hề có thực quyền, nắm quyền chân chính là Tả, Hữu hộ pháp. Nếu mẫu thân đệ là Tả hộ pháp, vậy thì chắc chắn bà rất yêu phụ thân đệ." Bằng không sao chịu buông tay tất cả, ẩn cư giang hồ, "Còn ta, hằng năm đến thời gian này sẽ đi một lúc, bọn họ cũng biết."
Y nói xong liền hạ mắt, trầm mặc một hồi, không giải thích gì thêm nữa.
"Kỷ Chi muốn tra rõ việc này, trừ sư thúc, phụ mẫu còn người bạn cũ nào không?"
Tông Niệm cúi đầu nghĩ, Phi Tinh Ổ vẫn luôn rất ít khách, bạn bè phụ thân thì y như người, luôn tùy tính. Tất cả đều là nhân sĩ lang bạt, chỉ là tình cờ thấy cha có nhận thư của bọn họ, bóng cũng chưa từng gặp. Tông Niệm nghĩ Phi Tinh Ổ có biến có khi bọn họ còn không biết.
Hắn do dự một lát, cuối cùng vẫn nhắc tới một cái tên.
"Nương trước khi chết từng dặn ta, nếu có thời gian, có thể đi tìm một người tên Cung Ảnh. Ngoài tên ra, nương cũng không nhắc tới thông tin khác, có nói người này tính cách âm trầm khó lường, sẽ khó dễ ta."
"Cung Ảnh?" Lục Tiêu lặp lại danh tự này nhiều lần, biểu hiện đăm chiêu.
"Chẳng lẽ huynh biết?"
Nhìn y có vẻ quen biết người này, Tông Niệm muốn hỏi, ngoài cửa thình lình truyền đến ba tiếng gõ cửa không nặng không nhẹ.
"Sư đệ, Lục công tử, hai người thu thập xong chưa?" Ngoài cửa là Nhạc Tiếu.
Hai người nhìn nhau, biết rằng bây giờ không phải thời điểm thích hợp để nói chuyện. Tông Niệm trước đáp một tiếng.
"Còn chưa xong, sư huynh chờ bọn ta một chút."
"Không sao, xong rồi huynh lại qua."
Nếu không phải tại Lục Tiêu quấy nhiễu, Tông Niệm lúc trước đã làm xong rồi, cũng không để sư huynh chờ lâu như vậy. Tông Niệm liếc người bên cạnh, yên lặng thở dài.
- --Góc nhỏ---
Nhạc Tiếu: Thì ra nãy giờ hai người tình tứ, thời gian cho công việc cấm phát cẩu lương!
Ta tức! Hừ hừ
Nãy Lục Tiêu có nhắc tới hỷ phục, đam mê nổi lên tìm cho các bạn xem mấy bộ  ̄ω ̄