Bàn Về Chiến Lược Tiến Công Của Thiên Tài

Chương 12: Anh, em chết thật đấy.



Kiếm sĩ và đạo sĩ còn muốn cày cấp nên nhanh chóng rời đi, trụ sở môn phái chỉ còn lại Túc Mạc và Hồng Quả Quả.

Túc Mạc đang xem điều kiện học mấy kĩ năng khác của triệu hoán sư, Hồng Quả Quả ở bên cạnh đã không chịu được sự im lặng kéo dài: "5 gói?"

Túc Mạc không trả lời.

Hồng Quả Quả: "6 gói?"

Túc Mạc vẫn không nói gì.

Hồng Quả Quả cắn môi: "7?"

Túc Mạc nghiêng đầu nhìn y một cái.

Hồng Quả Quả khóc không ra nước mắt: "8, 8 gói. Thật sự không nhiều hơn được nữa đâu."

Túc Mạc miễn cưỡng: "Vậy cũng được."

Hồng Quả Quả cực kì đau xót. Khu tân thủ vốn không có mấy loại dịch vụ như bảo kê, huống hồ tìm một vệ sĩ đánh nhau giỏi đúng là khó càng thêm khó. Nếu được quay trở lại 2 tiếng trước, chắc chắn y sẽ quất cái tên tùy tiện đá người ra kia, vào đội đều là đại gia, sau này không được tùy tiện gây sự: "Một ngày 8 gói chắc thỏ của anh không ăn hết đâu, hay là trừ một phần sang vật liệu nhé?"

Đồ ăn giá 80 vàng không đổi, nếu là vật liệu thì y còn có thể thắt bụng vớt chút nước.

Túc Mạc nghiêng đầu, dùng một loại ánh mắt hết sức kì quái nhìn y: "Nó ăn được 8 gói, đúng không?"

Thỏ Linh Tâm cũng nghiêng đầu, rất lanh lợi, vẻ mặt ngây thơ vô tội.

Hồng Quả Quả: "..."

Vô lý hết sức!

Túc Mạc cộng điểm kĩ năng, dọn túi xong thì hỏi: "Sao cậu còn chưa đi?"

Hồng Quả Quả: "Em đang đợi anh mà, anh không đi em đi kiểu gì?"

"À." Túc Mạc nhìn thời gian: "Vậy tôi off trước đây, mai gặp."

Hồng Quả Quả: "???? Từ từ đã đại ca!"

Y còn chưa nói xong, người trước mắt đã hóa thành làn khói, offline, hoàn toàn không cho y cơ hội giữ lại.

Mới 12 giờ!! Y chưa buồn ngủ thì thôi, thanh niên thì phải quẩy đến 3 giờ chứ!

-

Túc Mạc không nghĩ nhiều như vậy, 12h đi ngủ với cậu đã được tính là thức đêm.

Cậu vừa mới ngắt kết nối đã thấy Nhạc Nhạc đứng trước mặt mình, màn hình điện tử liên tục nhấp nháy biểu tượng tức giận, tay nó lăm lăm vươn tới máy đăng nhập trên đầu cậu, có vẻ đang chuẩn bị cưỡng chế ngắt mạng.

"Tớ hơi mải chơi." Túc Mạc thành thật xin lỗi.

Nhạc Nhạc cả giận nói: "Túc Mạc, hôm nay cậu chơi suốt 7 tiếng!!"

Túc Mạc thề thốt lần sau không như vậy nữa, trong đầu lại thầm nghĩ phải chỉnh giờ báo động của Nhạc Nhạc lùi lại hai tiếng. Lần đầu tiên chơi tới khuya như vậy, Túc Mạc rửa mặt xong nằm trên giường, lại không thấy buồn ngủ chút nào. Trong đầu dường như vẫn còn lưu lại cảm giác sung sướng khi chạy trong game, gió phả vào mặt, tứ chi nhẹ nhàng, đó là cơ thể mà cậu từng tha thiết ước mơ.

Thỏa sức chạy nhảy, vui sướng vận động.

Môn thể dục luôn là chương trình học trọng điểm của mỗi trường học thuộc Tinh Minh, học sinh có thể chất ưu tú sẽ được tham gia chương trình huấn luyện chuyên môn. Nhưng Túc Mạc chưa từng được trải nghiệm những thứ đó. Thể chất cấp F khiến cậu vĩnh viễn vô duyên với việc vận động mạnh, sân tập thể thao rộng lớn là nơi không có liên quan gì tới cậu.

Lần đầu tiên Túc Mạc ý thức được sự ngăn cách giữa mình và bạn bè cùng trang lứa là khi các bạn háo hức thảo luận về game mô hình giả lập mới, họ thỏa sức miêu tả một thế giới Tinh Võng diệu kì, nơi đó có các loại cơ giáp ảo, nơi đó có phong cảnh ở khắp mọi vì sao... Ngày đó cậu chạy ra khỏi trường, chiến hữu của cha uyển chuyển dỗ dành cậu, hứa hẹn sẽ mua cho cậu quang não chơi rất hay, nhưng lại chưa từng hứa sẽ mua cho cậu một cái máy đăng nhập.

Máy đăng nhập, với người khác là kho báu chứa đựng vô số kho tàng, với Túc Mạc lại là cánh cửa dẫn tới cái chết. Khi còn nhỏ Túc Mạc không hiểu, oán trách và tủi thân lại không thể khiến người lớn đổi ý, sẽ chỉ khiến họ nghĩ trăm phương ngàn kế chuẩn bị đồ chơi khác cho cậu giải buồn. Cậu không có cha mẹ, nghịch ngợm và vòi vĩnh sẽ chỉ khiến người ta thêm phiền, thế nên Túc Mạc không tranh, cũng không quấy.

Khi bạn bè cùng trang lứa thoải mái chơi đùa, cậu ngồi trong phòng học chơi những game thử thách trí thông minh đã chơi chán ngấy trên quang não.

Về sau lớn dần, hứng thú của Túc Mạc chuyển từ game quang não sang biển sách mênh mông, vô số sách vở quý báu cất giấu trong nhà các ông các bà ở khu dân cư này trở thành hứng thú của cậu.

Tinh ---

Một tin nhắn mới đến, quang não bất chợt sáng lên trong đêm, lôi Túc Mạc ra khỏi dòng suy nghĩ.

Cậu cầm quang não, phát hiện là tin nhắn của anh Chu, đàn anh cùng ngành với cậu.

Anh Chu và cậu có cùng một người thầy, lúc mới lên đại học, chính anh là người dẫn cậu đi làm quen với phòng thí nghiệm, về sau thầy lại phân cậu và anh Chu vào một tổ, làm chung không ít thí nghệm với nhau. Quan hệ của cả hai tương đối thân thiết, nhiều lần Túc Mạc mệt quá ngất xỉu đều là đàn anh cõng cậu tới phòng y tế. Nghỉ hè năm nay trường tu sửa phòng thí nghiệm, anh Chu bèn chạy tới các tinh hệ khác làm khảo sát, hôm nay mới về Sao Thủ Đô.

[Túc Mạc!]

[Anh mới về trường đã gặp thầy Lưu, ông ấy bảo anh thu dọn hành lí cuối tuần đi sở nghiên cứu số 1, bên đó có không ít dụng cụ thiết bị mới. Chẳng phải lần trước cậu còn chê là máy móc phòng thí nghiệm trường mình chạy chậm như rùa sao? Sao lại từ chối cơ hội tốt như vậy!]

Tin nhắn hiện lên từng cái, lúc Túc Mạc mở khung chat ra vẫn còn dòng chữ "Đối phương đang nhập tin nhắn".

Túc Mạc nhìn mấy cái trước, trả lời: [Không có hứng thú.]

[Chưa ngủ à? Không nghỉ ngơi à?]

Túc Mạc: [Không ngủ được.]

Có lẽ là gõ chữ quá chậm, anh Chu biết Túc Mạc chưa ngủ thì dứt khoát gọi video tới, vừa kết nối đã vội hỏi: "Cậu làm cái gì thế, cơ hội tốt như vậy người ta cầu còn không được. Đây là lần đầu tiên sở nghiên cứu số 1 gửi lời mời tới sinh viên chưa tốt nghiệp đó, là sở nghiên cứu hàng đầu của Thủ Đô đó!!!"

Túc Mạc: "Không đi."

Anh Chu: "Tại sao?"

Túc Mạc: "Đi thì em có thể dùng thiết bị thí nghiệm không?"

Anh Chu im lặng, trong chốc lát không biết phải trả lời sao, mãi sau mới nói: "Vấn đề thể chất thật sự là bó tay rồi, cậu mà dùng thiết bị thì giây sau xe cấp cứu sẽ đưa cậu vào thẳng phòng ICU. Nhưng mà cậu có tinh thần lực cấp S mà, ở ngoài khống chế cũng được..."

Anh Chu nói đến đây bỗng lặng người.

Máy móc ở sở nghiên cứu có yêu cầu thể chất tương đối thấp, thấp nhất là cấp D. Nhưng Túc Mạc lại là cấp F, là kiểu vừa chui vào thiết bị đã có thể khiến nó kéo vang còi cảnh báo sức khỏe. Cậu không thể đụng vào máy móc, không thể lên Tinh Võng, cuối cùng cả đời này chỉ có thể đứng trước màn hình làm người khống chế ngoài sân, và bất cứ lúc nào cũng có thể rơi vào tình huống khó xử khi thông tin lạc hậu.

Kể cả như thế, thiên phú Túc Mạc thể hiện ra cũng đủ cho người phụ trách của sở nghiên cứu động lòng, gửi hẳn thư mời tham dự nghiên cứu học tập. Anh Chu thật sự rất thương cậu đàn em này, hiệu suất của Túc Mạc cực kì cao, thường mỗi dự án được đưa tới, cậu sẽ luôn có thể đề ra phương án tốt nhất một cách nhanh nhất, định ra mục tiêu kế hoạch, cuối cùng mới giao nhiệm vụ vận hành thiết bị cho anh.

Chạy số liệu khổng lồ, kết nối với Tinh Võng, điều động kho số liệu, vân vân... Ở một vài thời điểm đều cần phải dùng tới khoang mô phỏng.

Mấy công thức tính toán máy tính bình thường còn tạm, nhưng dính đến số liệu lõi thì buộc phải dùng thiết bị. Anh Chu vẫn còn nhớ có lần hợp tác với phòng thí nghiệm bên cạnh chạy một tổ số liệu, rõ ràng đàn em đã tính hết ra công thức, lại vì sơ sẩy của học sinh vận hành thiết bị mà uổng phí mất công sức hai tuần của họ.

Lúc ấy Túc Mạc chính là người khống chế ở bên ngoài, nhưng bên ngoài chung quy vẫn là bên ngoài, không thể tận mắt nhìn số liệu biến động, cũng không thể kịp thời điều chỉnh sai sót thông tin...

"Nghe nói có một dự án nghiên cứu của bên đó hợp tác với tập đoàn Thương Khung, cậu có biết cái game đang rất hot dạo gần đây không? Máy đăng nhập kiểu mới của nó là do Thương Khung với tổ dự án bên kia cùng nhau nghiên cứu ra." Anh Chu nói tiếp: "Giới hạn thể chất của họ đã mở rộng từ cấp D xuống tới cấp E, có lẽ có thể chế tạo máy đăng nhập cho cấp F."

Túc Mạc nghe vậy thoáng sửng sốt: "Vậy sao?"

Anh Chu: "Cậu có vẻ không hứng thú lắm nhỉ, mấy tháng nay cũng thế, không chịu khó chạy tới phòng thí nghiệm như trước..."

"Có ạ?" Túc Mạc ngồi dậy, bật đèn ở đầu giường: "Em thấy vẫn vậy mà nhỉ, gần đây phòng thí nghiệm cũng không bận."

Căn phòng tĩnh lặng không có bất cứ âm thanh nào khác, Nhạc Nhạc đã vào trạng thái sạc điện ngủ đông, náo nhiệt duy nhất đến từ đầu bên kia của quang não.

Giờ anh Chu mới nhận ra bất thường: "Sao giờ này còn chưa ngủ? Cậu luôn đi ngủ trước 11 giờ mà?"

"Sửa lại rồi anh, giờ là 12 giờ mới ngủ." Túc Mạc day giữa hàng mày: "Dạo gần đây em đang chơi game."

Anh Chu tưởng là Túc Mạc lại chơi mấy game trên quang não, lúc ở phòng thí nghiệm, Túc Mạc không có việc gì làm luôn thích loay hoay với mấy cái game IQ kia. Anh nói tiếp: "Đợt này nghỉ vừa hay bên phòng thí nghiệm cũng không có việc gì, tranh thủ nghỉ ngơi nhiều vào nhớ, đợi anh đi sở nghiên cứu, nếu mà gặp được mấy đại thần kia thì anh xin chữ kí cho."

Túc Mạc cười: "Vâng, cảm ơn anh."

Anh Chung lại kể cho Túc Mạc nghe một ít về kiến thức học được trong đợt khảo sát này, gửi một ít tài liệu liên quan tới hòm thư của cậu, cuối cùng dặn Túc Mạc ngủ sớm rồi cúp máy. Túc Mạc lại mất ngủ, ngồi ở trên giường xem email, xem hết các loại phong cảnh đặc biệt chói lọi ngoài tinh hệ rồi ngẩn người, cuối cùng nhấn vào trang newsfeed.

Newsfeed của quang não Túc Mạc hầu hết là mấy câu châm ngôn về cuộc sống của các giáo sư, hoặc là ảnh chụp phong cảnh của các ông bà sống cùng khu... Đột nhiên cậu nhìn thấy một bức ảnh rất đặc biệt.

--- Nó là chụp màn hình game Thiên Hoàn.

Suy nghĩ tạp nham trong đầu thoáng cái trở nên sạch sẽ, kéo cậu ra khỏi dòng hồi ức như nhấn chìm người kia.

Túc Mạc bỗng cười, bấm like tấm ảnh kia.

"Túc Mạc, làm người nên biết thế nào là đủ."

-

Hồng Quả Quả ngồi xổm ở cổng trụ sở môn phái Ngự Linh Cư, bày quầy bán tạm thời, đờ đẫn nhìn người chơi bên ngoài.

Y online từ 10h sáng, vừa lên đã ẩn ID định đi ra ngoài tìm đại một đội cày quái, kết quả mới đánh được mấy phút đã bị người của Chúc Thiên đuổi cho té về khu vực an toàn.

Cái game Thiên Hoàn này có một cơ chế cực kì rác, đó là ẩn ID có thể che giấu khỏi tầm mắt đại chúng, nhưng một khi bị người từng bật chữ đỏ đánh nhau với mình cho gia nhập danh sách kẻ thù, chỉ cần đối phương mở thiên nhãn là có thể thấy ID của mình dù đã ẩn. Hồng Quả Quả không nghĩ tên Không Rời Không Bỏ kia lại tim thủy tinh đến thế, chuyện từ hôm qua rồi vẫn còn cho người ngồi canh y ở ngoài thành.

Y cũng tính sai, hôm qua đã bị một nhóm người mở chữ đỏ đuổi giết, nên giờ chỉ cần gặp người của Chúc Thiên là Hồng Quả Quả chỉ có thể chạy rẽ đất về khu vực an toàn trốn, quá nguy hiểm. Y hoàn toàn không dám bày quầy kiếm tiền, với một thương nhân mà nói thì đây chính là đả kích trí mạng!

Thế là Hồng Quả Quả ngồi đợi từ sáng tớii 2 giờ chiều cũng không đợi được vệ sĩ mình dùng 8 gói đồ ăn mời tới online.

"Mấy cái này có giảm giá nữa không?" Có người chơi chạy tới hỏi.

Hồng Quả Quả ỉu xìu nói: "Có, giảm còn 99%."

Người chơi nói: "Bớt thêm chút nữa đi! Sao chỉ giảm có 1% vậy, giảm 20% tôi mua luôn này."

Hồng Quả Quả: "Vật liệu ở khu tân thủ khó kiếm lắm anh trai à, giảm 1% đã là tôi bán lỗ vốn rồi đấy, người quen cũng không được mức giá này đâu. Chẳng qua là thấy mặt anh hiền lành nên tôi mới giảm, một cái 99 vàng, mua không?"

Người chơi do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn mua.

"Hầy, kiếm tiền không dễ, sao có luyện cái acc clone mà cũng khó vậy trời." Hồng Quả Quả ngửa mặt lên trời thở dài, bỗng thấy thiếu niên đứng trước quầy hàng. Thiếu niên vẫn mặc bộ đồ rách rưới kia, chỉ có dáng đi và cổ tay lộ ra ngoài toát lên sự tinh tế. Lúc này cậu đang ngồi xổm trước gian hàng, tiện tay cầm một vật liệu lên xem: "Không tồi, giảm giá còn 99% một món 80, vẫn lãi 19 đồng vàng."

Nói xong cậu nhìn về phía Hồng Quả Quả: "Hóa ra là ai cũng chỉ giảm có 1% thôi à?"

"Anh à, em giảm cho anh còn 98% được không?" Hồng Quả Quả thấy cậu là chân mềm nhũn: "Sao giờ anh mới online vậy, em đợi anh cả buổi."

Túc Mạc: "Ngủ quên."

"Anh còn ngủ trưa nữa cơ à." Hồng Quả Quả dọn quầy: "Đi đi đi, bọn mình mau đi cày cấp, em phải mau chóng mang tài sản của mình ra khỏi nơi quái quỷ này."

Cấp của hai người sàn sàn nhau, làm vài nhiệm vụ đã nhanh chóng lên level 25.

Đến cấp 25 rồi tốc độ lên cấp sẽ chậm dần, Túc Mạc tính đống kinh nghiệm trong danh sách nhiệm vụ còn lại: "Ra ngoài đánh quái đi."

"Cái gì?" Hồng Quả Quả nghe vậy từ chối: "Ra ngoài đó làm gì, lỡ lại bị đám Chúc Thiên úp sọt thì sao."

Túc Mạc đóng thanh nhiệm vụ: "Nhiệm vụ ở map này trung bình mỗi cái cho khoảng 10 nghìn, sau mỗi lần lên cấp, thanh kinh nghiệm sẽ bị kéo ra thêm khoảng 5%, đến cấp 25 giá trị dao động này đã đạt tới 8%. Mấy nhiệm vụ phụ cho nhiều kinh nghiệm nhưng cũng tốn thừi gian, quy ra còn không nhanh bằng đi đánh quái."

Hồng Quả Quả: "Há?"

"Sau cấp 25 thanh kinh nghiệm tăng chậm, mỗi nhiệm vụ chi nhánh cần ít nhất là 15 phút, với số lượng nhiệm vụ hiện giờ và độ khó, cộng thêm yếu tố bất ngờ, nếu tiếp tục làm nhiệm vụ thì phải tốn 5 tiếng mới lên cấp 28." Túc Mạc giải thích đơn giản: "Đánh quái cho ít kinh nghiệm, nhưng tốc độ nhanh, trừ đi thời gian truyền tống, chờ tải map các thứ và trên cơ sở DPS của mỗi người đều 200/s, hai chúng ta đi đánh quái chỉ cần 3 tiếng thôi."

Hồng Quả Quả: "Từ từ anh đang nói cái gì đấy? Mấy cái số liệu tính toán linh tinh đó anh lấy đâu ra vậy?"

Túc Mạc nghi hoặc nhìn y: "Cậu cày cấp không nhìn thanh kinh nghiệm à?"

"???" Hồng Quả Quả: "Ai nhìn mấy cái đó hả trời... Làm nhiệm vụ xong lên cấp là được rồi mà? Anh rảnh không có việc gì làm tự dưng tính mấy cái số đó chi?"

Túc Mạc: "Không cần tính, nhìn chút là biết mà."

Hồng Quả Quả: "Sao em thấy em nhìn mấy em cũng không hiểu."

Người này đang làm cái gì vậy, chơi game có cần phức tạp hóa như vậy không!?

"Quái level khác nhau sẽ có điểm kinh nghiệm khác nhau, cấp thấp đánh quái cấp cao sẽ cho nhiều kinh nghiệm hơn. Cấp 25 tới khu quái 25-30 có thể đạt được lợi ích lớn nhất." Túc Mạc nhìn y: "Cậu muốn lên cấp nhanh thì đi theo tôi."

Hồng Quả Quả ngơ ngác đi theo Túc Mạc đến khu đánh quái. Lúc này là khoảng 3 giờ chiều, chỉ có một vài người đang đánh, khu quái hoang còn rất nhiều vị trí trống. Momo vào vị trí cũng không vội đánh quái, hoặc là thong thả dùng kĩ năng dụ quái rồi chạy ra khỏi phạm vi đánh của nó, hoặc là đánh chết một con rồi đứng im ở đấy.

Thoáng cái đã năm sáu phút trôi qua, Momo vẫn còn đang kite quái.

"Chỗ này không an toàn, nguy hiểm lắm..." Hồng Quả Quả nghĩ vẫn còn sợ, hồi sáng y tới đây đã bị người của Chúc Thiên đuổi theo đánh một trận, suýt bị nã chết: "Bọn mình cứ bình yên mà sống được không anh? Lên cấp chậm chút cũng không sao mà, mạng sống quan trọng nhất."

Bị giết ở ngoài thành sẽ rớt cấp, ham lên cấp nhanh cũng không ổn thỏa bằng làm nhiệm vụ.

Cuối cùng Túc Mạc cũng dừng tay, chỉ vào một vị trí rồi nói: "Cậu đứng vào chỗ đó đi, tọa độ Tây 96 Nam 116."

Hồng Quả Quả nhìn sang chỗ Túc Mạc chỉ, thấy nó nằm ở ngay sau một bầy quái tên đỏ chót.

Không cần phải nghĩ, chỉ cần đứng vào đó là sẽ bị quái ở bốn phương tám hướng nhảy lên người.

Hồng Quả Quả im lặng, trong đầu có vô vàn suy nghĩ.

Là do mình không nộp đủ phí bảo kê hay là làm gì có lỗi...

Túc Mạc thấy y không nhúc nhích thì nhắc: "Sao ngẩn ra thế? Qua đi."

Hồng Quả Quả khó nhọc nói: "Anh, em chết thật đó."

Đây là quái cấp 25, căng lắm là đứng được chừng 7 giây, sau đó trên đất sẽ xuất hiện một cái xác có ID "Hồng Quả Quả số 14".

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv