Editor: Sakura Trang
Hoàng thành Dư quốc là phồn thịnh không giả, mấy ngày du lãm nhìn thấy kỳ cảnh vô số, nhưng ở trong mắt
“Điện hạ... Đại hoàng nữ kia vừa sai người tới hẹn gặp ngài, lần này ngài cũng phải đi sao?” Lúc người hầu nói lời này không tự chủ hơi nhăn mi, ý đồ đối phương là không thể rõ ràng hơn.
Lúc này Trọng Minh đang miễn cưỡng nửa nằm trên tháp mỹ nhân, nghe vậy ngoắc ngoắc môi: “Từ chối đi.”
Coi như là hoàng tử của Duyên Sở, chuyến này của hắn cũng không phải là tới kết thân… Mấy lần trước phải chu toàn cũng chỉ là vì lấy tin tức đáng tin. Hôm nay đã là kỳ hạn chót, tự nhiên sẽ không cần tiêu phí sức lực ở trên người người này.
“Chúng ta không sai biệt lắm nên vào cung hướng bệ hạ chào từ biệt.” Trọng Minh như còn buồn ngủ ngáp một cái, một cặp mắt đào hoa xinh đẹp càng thêm mây mù lượn quanh, mờ mịt để cho người nhìn không thấy đáy.
Tiếp thu được thông báo sứ đoàn Duyên Sở vào cung gặp mặt, sắc mặt chúng thần đang bàn phương pháp ứng đối trên Trọng Hoa điện thì càng khó coi mấy phần… Khóa cổ không cởi ra, hiện các nàng chỉ muốn như thế nào có thể vãn lại mặt mũi của Dư quốc.
“Bệ hạ nhiều ngày khoản đãi, bọn thần thực cảm kích khôn cùng.” Trọng Minh quỳ hành lễ với người đang ngồi trên ngự tọa bày ra vẫn là một bộ dáng vẻ ngoan ngoãn, không bởi vì thấy cổ vật của Thương Viên vẫn nguyên vẹn trên bàn mà lộ ra nửa phần vui mừng, thái độ cũng kính cẩn phải nhường người không chọn được sai lầm.
Mà khi hắn hơi liếc thấy một ánh mắt ngậm mang phẫn uất, khóe môi khó có thể nhận thấy cong lên một tia độ cong. Đại hoàng nữ Vi Sinh Nghi Này đã là tự tin như vậy đem hắn làm vật trong túi, cùng kết quả dự tính chênh lệch quá lớn, hiện giờ xem ra dường như đã là tức giận thở hổn hển a…
Cảnh đế gật đầu đồng ỳ lời cảm ơn này, ngay sau đó lời ít ý nhiều hỏi: “Lúc nào lên đường?”
“Hồi bệ hạ, bọn thần sau khi ra cung liền lập tức lên đường.” Trọng Minh là ngay cả ngày mai cũng không muốn các loại,, tránh cho đêm dài lắm mộng... Mặc dù hắn cũng không cho là ở nơi này còn sót lại nửa ngày còn có người có thể cho hắn lật ra đợt sóng được.
Chẳng qua là lời này vừa dứt chuyện phát triển nhưng hoàn toàn thoát khỏi kế hoạch của hắn.
Đế vương ngồi trên ngự tọa quét mắt nhìn xuống mọi người một cái, chậm rãi mở miệng nói: “Vậy bây giờ liền thực hiện cam kết của trẫm.”
Mỉm cười khéo léo của Trọng Minh có một cái chớp mắt liền cương ở trên mặt, trước hắn và Vi Sinh Nghi từng có nhiều lần gặp mặt, lúc trò chuyện đối phương sẽ luôn kiên nhẫn không bỏ theo đuổi phương pháp giải khóa… Rõ ràng những người ở đây trên chuyện này nên là không tiến triển chút nào chứ.
Lời nói của Cảnh đế cũng để cho hạ thần trên điện không nghĩ ra, nhưng các nàng giống như ăn một viên thuốc an thần, bỗng chốc thì có sức lực.
“Cam kết...” Trọng Minh đưa ánh mắt dời tới hộp huyền thiết vẫn đóng chặt trên bàn kia.
Tiếp thu được ánh mắt chỉ thị của người đang ngồi, nữ tử xinh đẹp tuyệt trần vận y phục trúc xanh hầu hạ bên ngự tọa liền cẩn thận bắt đầu thực hiện.
Dưới con mắt mọi người, chỉ thấy một tay người nọ cầm vật lớn chừng bàn tay trên bàn lên, trên một tay kia cũng không cầm chìa khóa, cũng không cầm những công cụ khác.
“Ca.” Cung điện không người lên tiếng vô cùng tĩnh lặng, một tiếng vang thanh thúy cũng tỏ ra phá lệ rõ ràng.
“Khanh nhưng tiến lên nhìn vật trong hộp.” Giọng Cảnh đế bình thường, từ đầu đến cuối không mang theo quá nhiều hứng thú.
Chuyện chuyển biến quá nhanh, để cho cả đám người của sứ đoàn Duyên Sở đều có chút ứng phó không kịp.
Độ cong nơi khóe môi vừa biến mất của Trọng Minh lại xuất hiện, hiếm thế bảo vật trong hộp lúc này cũng không dẫn nổi hứng thú của hắn, vì làm dáng vẻ chỉ đành phải tiến lên vội vã nhìn mấy lần: “Tạ thánh ân của bệ hạ, bọn thần chuyến này... Không tiếc.”
Như lúc đắc ý đột nhiên bị người khác tát mạnh một cái, cảm giác đau sâu sắc khó có thể khinh thường.
Đợi đoàn người Duyên Sở sắc mặt khó coi lui khỏi đại điện, không biết vị hạ thần nào dẫn đầu, mọi rối rít nói lời khen tặng.
“Cái này nên khen tặng công lao của Chiêu vương, hạ quan không dám mạo danh giành công.” Liễu Ký Ẩn lui trở về vị trí ban đầu, ánh mắt lại chỉ đặt ở trên người Cảnh đế.
Ánh mắt mọi người trên điện nhất thời đồng loạt chuyển tới trên bóng người mặc sắc đứng yên lặng bên phải trong điện, tuy nhiên đối phương nhưng vẫn sừng sững bất động.
Không biết chút nào người này đóng vai nhân vật cái gì trong chuyện này, nhưng cái này không trở ngại mọi người chăm chú quan sát suy đoán.
Có lòng tốt cùng ác ý hỗn tạp, chịu trách nhiệm đông đảo rình rập ánh mắt, Vi Sinh Lan ngay cả chân mày đều không có nhíu một cái.
Ở trong mắt mọi người trên điện Vi Sinh Lan thực là một người không hành xử theo lẽ thường, nhàn tản lên thậm chí có thể đến mức mang phu lang đi du sơn ngoạn thủy một tháng không để ý tới chuyện triều chính… Tuy nhiên lại vừa có thể ở loại thời khắc mấu chốt này vươn ra một tay cứu vớt.
“Luận công ban thưởng, các khanh cảm thấy trẫm nên phong thưởng Chiêu vương nên như thế nào?” Cảnh đế thưởng thức rượu dưới ngọn đèn, ngón cái vuốt nhẹ dọc theo ở. Cũng không trực tiếp quyết định, mà là trước đem vấn đề quăng cho mọi người trên điện.
Phong thưởng không phải là thăng quan tiến chức thì là ban thưởng tài vật, nhưng mọi người trên điện nhất thời cũng không nói nên lời.
Người được phong thưởng có thể kế thừa ngôi vua, đi lên nữa thì… Chuyện này vẫn nên là nhảy qua không muốn ngẫm nghĩ thì tốt hơn.
Tới ban thưởng tài vật lại là lập tức từ trong lòng bỏ đi, thần tử hơi có chút tin tức đều biết ban đầu người này vì cưới Tứ công tử phủ Tả tướng đưa ra sính lễ có bao nhiêu phong phú.
Nói rốt cuộc là chỉ có một đường phong quan. Đế vương ngồi trên ngự tọa dù chưa nói rõ, nhưng hạ thần lại không thể làm bộ như nghe không hiểu…. Người thật nghe không hiểu cũng không có năng lực đứng ở trên Trọng Hoa điện này, ở trong quan trường sớm nên bị gặm liền xương cũng không còn.
Quan chức nói cao nói thấp cũng phải đắc tội với người, tất cả mọi người cảm thấy mình vẫn không nên lên tiếng là tốt nhất.
Không người dám trả lời cũng là chuyện trong dự liệu, Cảnh đế ngược lại là hết sức khó được hơi cong khóe môi: “Vị trí của Ti thừa trống chỗ đã lâu, nên là lúc có người bổ túc… Các khanh nghĩ sao?”
“Bệ hạ thánh minh.” Sáng tỏ đây đại khái là chỗ ngồi quân vương đã sớm quyết định xong, trong điện cũng không người muốn phản bác vào lúc này, không đồng ý cũng chỉ lựa chọn giữ yên lặng.
Như Cảnh đế nói, chức Ti thừa trống chỗ đã lâu. Trong điện không ít người đối với quan chức này là chỉ biết kỳ danh. Quan chức chính tứ phẩm này ở trong điện trong mắt người khác chỉ có thể coi như là phong thưởng tầm trung, nhưng người thật sự hiểu biết tác dụng của chức quan này, như Vi Sinh Kỷ... Ánh mắt nhìn quân vương trên ngự tọa đột nhiên liền có chút biến hóa.
“Chúc mừng tam hoàng muội.” Đại hoàng nữ trơ tráo cười trái lương tâm nói chúc mừng. Đối phương đang ở đầu ngọn gió, nàng cũng biết mình nên tạm tránh, không biết làm sao chính là không kềm chế được.
Nguyên nhân chính là tính tình này, nàng mới có thể bị Vi Sinh Lan xếp vào phạm vi không đáng để lo.
Vi Sinh Lan không hề lận keo kiệt mỉm cười, nhẹ vuốt cằm nói: “Đa tạ hoàng tỷ.”
Liễu Ký Ẩn Vốn là rũ con mắt nhìn chăm chú quân vương trên ngự tọa khẽ dời ánh mắt liền cùng ánh mắt Vi Sinh Kỷ tiếp xúc trong một thời gian ngắn. Lúc Bốn mắt giao tiếp nhìn thoáng thấy âm u trong con ngươi đối phương, Liễu Ký Ẩn gần như là phản xạ nghĩ bước lên trước ngăn cản phía trước của Cảnh đế, nhưng cuối cùng nàng vẫn cố gắng nhịn được động tác này.
“Liễu cận thị nhưng có thời gian rảnh cùng nói chuyện với bổn vương một chút?” Liễu Ký Ẩn theo sát ở phía sau bóng người minh hoàng chuẩn bị đi ra Trọng Hoa điện, bỗng dưng nhận được truyền âm nhập mật của Vi Sinh Lan, nàng không kìm được dừng lại bước chân.
Nhịp bước vốn là duy trì cùng Cảnh đế, hiện bị một câu nói này làm cho rối loạn.
Liễu Ký Ẩn nhẹ gật đầu một cái, động tác này để cho mọi người trong điện có chút không rõ, nhưng ngay sau đó nàng liền bước ra ngưỡng cửa đại điện, không cho người khác có cơ hội thắc mắc.
“Nếu như thế, bổn vương liền ở vương phủ chờ.” Đã đi ra cách đại điện có mười bước, Liễu Ký Ẩn vẫn là rõ ràng nghe được đối phương truyền âm.
Chuyện đã bại lộ rồi sao?
Liễu Ký Ẩn cụp mắt suy nghĩ, biểu tình trên mặt vẫn không chút biến hóa.
“Hôm nay bước chân của A Ẩn chậm rất nhiều.” Trọng Hoa điện cách ngự thư phòng rất gần, Cảnh đế có lúc liền không ngồi xa giá, mà từ đường dành riêng cho vua đi vào.
Bình thường nhiều lắm là cách một bước, hôm nay lại cách hơn ba bước.
Liễu Ký Ẩn nghe vậy tức khắc lòng hơi loạn, ngẩng đầu nhìn bóng người minh hoàng phía trước cuối cùng dừng bước.
“Thân thể có bệnh?” Giọng nói không có chút phập phồng âm thanh trong trẻo như tuyết trắng nơi núi cao, nhưng sự ý quan tâm ở trong lời nói Liễu Ký Ẩn vẫn rõ ràng nghe ra được.
“Không.” Nhanh chóng đi về phía trước mấy bước rút ngắn khoảng cách giữa hai người, Liễu Ký Ẩn trả lời rất là ngắn gọn.
Bóng người Minh hoàng ở sau khi nàng đến gần cứ tiếp tục đi về phía trước, bước đi nhưng dường như là chậm lại chút.
Có thể thấy từ đầu đến cuối chỉ có bóng lưng, Liễu Ký Ẩn cũng rập khuôn đi theo sau lưng Cảnh đế.
...
...
Nói chung vậy là đủ rồi.