"Giáo sư Dao Dao, không có ai ngồi chứ?" Thiên Qúy chỉ vào chỗ ngồi bên tay trái Dao Dao nói.
"Không có."
"Vậy tôi sẽ ngồi đây, giáo sư ."
"Ừm."
"Đúng rồi, Thiên Qúy, anh xem mắt thế nào rồi?" Lúc này Chu Tử Kỳ ngồi bên tay phải Dao Dao đột nhiên quay đầu nhìn về phía Thiên Qúy trên mặt mang theo vài phần tò mò.
Thiên Qúy: "..." Sao cái bình nào không mở ra đề cập đến bình này.
"Tôi không đi xem mắt Chu lão sư, tôi đã có người mình thích rồi." Thiên Qúy làm bộ lơ đãng nhìn Dao Dao bên cạnh một cái, thập phần nghiêm túc nói.
"Ồ, như vậy, vậy anh thích người nào trong lớp chúng ta sao? Có cần giáo viên giúp ngươi dắt một đường, xây cầu gì đó a. Chu Tử Kỳ trêu ghẹo nói.
Thiên Qúy đột nhiên phát hiện cố vấn Chu dường như có tiềm năng làm bà mối.
"Không cần, Chu lão sư, thứ tôi thích không phải của lớp chúng ta."
"Vậy tôi có biết không?" Chu Tử Kỳ thuận miệng hỏi.
"Quen biết... Phải không? ”
Biết... không?
Đây là loại câu trả lời là gì?
Vì thế Chu Tử Kỳ tiếp tục hỏi: "Ai vậy. ”
"Chờ theo đuổi được tôi sẽ nói cho cô biết ."
"À, vậy được đi, cố lên, bạn học Thiên Qúy, cô chờ uống rượu mừng của cậu nha." Chu Tử Kỳ vẻ mặt trêu chọc nói.
"Ách... Được rồi, được rồi. "Chỉ sợ đến lúc đó lại dọa Chu lão sư đó.
Vài phút sau, nhân viên phục vụ đẩy xe ăn uống và bắt đầu dọn đồ ăn.
Các món ăn đặc trưng của nhà nông, các loại rau dại, món ăn cũng rất lớn, chậu sứ chứa thịt lợn rừng hầm đều sắp bằng chậu nhỏ rửa mặt Thiên Qúy.
Với giá cả phải chăn nhất có thể.
Sau khi thức ăn được phục vụ, mọi người bắt đầu đọng đũa..
Thiên Qúy ăn rất ngon, các loại thịt đều rất tuyệt .
Bất quá Dao Dao bên cạnh hình như không thích ăn thịt, chỉ có tình yêu đặc biệt với mấy món rau xanh.
Nhất là một món rau dại gọi là Liễu Tỏi Nha, mỗi khi chuyển bàn xoay sang bên này đều gắp một chiếc đũa, độc chiếm ân sủng.
Bất quá có thể là bởi vì bàn này nữ sinh tương đối nhiều, rau xanh ăn rất nhanh, nhất là liễu tỏi nha kia, xoay hai vòng liền không còn.
"Cái kia tôi đi toilet một chút." Thiên Qúy lễ phép chào hỏi, buông bát đũa xuống, đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi.
Sau khi đi ra khỏi đại sảnh nhà hàng, tùy tiện tìm một nhân viên phục vụ hỏi một chút, đi tới quầy bar tìm được quản lý nhà hàng.
Sau một phen giao tiếp hữu hảo, dưới năng lực chiến đấu không gì là không thắng của bạn học Thiên Qúy, rất nhanh món rau dại tên là Liễu Tỏi Nha lại được thêm mấy phần, những món rau xanh khác cũng giống như một phần.
Đồng thời quản lý nhà hàng còn nhiệt tình đến đại sảnh giải thích với mọi người một chút, nói những món ăn này đều là miễn phí tặng, sau này mỗi bàn đều sẽ tặng một ít đồ ăn.
Mà lúc này bạn học Thiên Qúy một lần nữa trở lại chỗ ngồi của mình, đang bưng bát cơm tiến hành công việc tiêu thụ các loại thịt.
Công đức và danh vong điều giấu đi.
Dao Dao gắp một cây liễu mầm bỏ vào miệng, chậm rãi nhai nuốt.
Sau đó nhìn thoáng qua Thiên Qúy đang ngồi bên cạnh cô, ánh mắt lóe lên, tựa như nghĩ tới cái gì đó.
Chẳng bao lâu, mọi người đã ăn xong.
Sau đó, lớp trưởng Phương Giai từ chỗ ngồi đứng lên, lớn tiếng nói với mọi người: "Học sinh bây giờ có thể đi giải quyết vấn đề cá nhân, một giờ trưa mọi người đúng giờ ở nơi xuống xe tập hợp, chúng ta đi chèo thuyền, học sinh nhất định nhớ không nên đến trễ nha. ”
Mọi người bắt đầu lần lượt rời khỏi phòng ăn, đi vệ sinh , nói chuyện phiếm, thông đồng với tiểu tỷ tỷ...
Mà bạn học Thiên Qúy của chúng ta tương đối ngưu bút, anh muốn thông đồng đại tỷ tỷ, chẳng qua đại tỷ tỷ dường như không muốn phản ứng anh.
Một giờ chiều, tất cả mọi người đi đến hồ.
Hầu hết mọi người chọn mặc áo phao, lên thuyền và đi chèo thuyền.
Phần còn lại là chọn câu cá bên hồ.
Vốn Thiên Qúy cũng muốn đi một chút, nhưng nhìn thấy Dao Dao đứng trên bờ không có một chút ý tứ muốn chèo thuyền, vậy khẳng định phải phụ xướng phu tùy.
"Ai, lão nhị ngươi ở đó làm cái gì đây? Làm cột điện sao? Nhanh chóng nhanh chóng đến chèo thuyền, chúng ta ở đây vừa vặn còn thiếu một chỗ. "Lục Chi Ngang mặc áo phao đứng trên bờ hô to với Thiên Qúy.
Một giây sau, chỉ thấy Lục Chi Ngang một bước bước lên thuyền nhỏ, thuyền nhỏ mãnh liệt lay động, thiếu chút nữa liền lật.
Thiên Qúy nhìn Lục Chi Ngang sắp nổ tung áo phao, một thân thịt này thật đúng là thật, một chút cũng không giả dối.
"Lão tử say sóng." Thiên Qúy thập phần có lệ đáp lại một tiếng.
"Đặc biệt là một chiếc thuyền nhỏ như vậy ngươi còn choáng váng, ngươi còn là nam nhân hay không." Lục Chi Ngang ngồi trên thuyền nhỏ, lớn tiếng lấp nặm.
Thiên Qúy không còn phản ứng với Lục Chi Ngang trông giống như một quả cam mập, xoay người đi về phía Dao Dao.
Cùng mấy lão gia các ngươi mạo hiểm mạng sống chèo thuyền rách có gì vui.
Cùng đại tỷ tỷ tâm sự chẳng lẽ không thơm sao?
"Giáo sư không đi chèo thuyền sao?" Thiên Qúy đi tới bên cạnh Dao Dao, lên tiếng hỏi.
"Không đi."
"Vậy giáo sư tính đi câu cá sao?"
Một giây sau,Dao Dao xoay người đi về phía tiểu đình thuê dụng cụ câu cá bên cạnh.
"Giáo sư tôi cũng đi câu cá, chúng ta cùng đi." Thiên Qúy nhanh đi hai bước đuổi kịp Dao Dao.
"Giáo sư ở đây chờ là được, tôi đi thuê cần câu." Thiên Qúy nói xong rất nhanh chạy về phía tiểu đình.
Dao Dao lẳng lặng đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng Thiên Qúy
"Đại gia, cần câu ngài thuê như thế nào? Và cái nón rơm này có được bán không? ”
"Cần câu không thu phí, nhưng mỗi cần câu phải thu tiền đặt cọc 200, mũ rơm thì 31 cái."
"Đại gia kia ngài mang cho ta hai cần câu, lại lấy cho ta một gói mồi câu, hai cái mũ rơm." Thiên Qúy lấy tiền từ trong túi đưa tới.
"Chàng trai tốt, mồi câu một gói hai mươi."
"Được, đại gia, tiền ngài đều từ nơi này trừ là được, lát nữa lúc tôi đến trả cần câu, ngài lại đem số còn lại trả cho tôi là được."
"Được, đến cho cậu một cái cần câu và mồi câu, lại cho cậu một cái thùng đựng cá và hai con ngựa nhỏ."
"Cám ơn đại gia."
"Không khách khí, mau cùng bạn gái cậu đi chơi đi."
"Đại gia ngài thật sự biết nói chuyện, vừa nhìn đã biết sống trăm tuổi." Trên mặt Thiên Qúy lộ ra một nụ cười thật lớn, cầm đồ xoay người chạy về phía Dao Dao.
" chúng ta đi bên kia tìm một nơi yên tĩnh để đi câu, giáo sư. Bên này ồn ào ầm ĩ, cá khẳng định không ăn móc. Đối với mặt trời này là khá lớn, tôi đã mua một chiếc mũ rơm cho cô này? Thiên Qúy lấy tay chỉ vào phía sau một ngọn núi giả cách đó không xa nói với Dao Dao.
Dao Dao nhàn nhạt nhìn Thiên Qúy một cái, từ trong tay Thiên Qúy cầm lấy một cái mũ rơm, đội lên đầu, xoay người đi về phía núi giả.
Thiên Qúy nhìn Dao Dao đội mũ rơm, xách đồ đuổi theo.
Lấy mũ rơm của tôi, cô là người của tôi.