Tháng 6 năm 1944,khu căn cứ quân sự bí mật 731, tại ngành cơ thể sống cùng giải phẫu tửthi đã xảy ra một sự việc kì lạ, một người Trung Quốc sau khi truyền một loại huyết thanh và vi khuẩn lạ, thân thể đột nhiên kịch liệt phản ứng, lập tức phát sinh biến dị, khiến cho tám nhân viên kĩ thuật nghiên cứubị bầm thây, năm người đều tứ chi rời rạc cùng khô máu, tình cảnh trongphòng vô cùng thê thảm, mùi máu tanh ngập mũi, thật khiến người ta buồnnôn.
Trung tướng Lục quân đem việc này ém nhẹm lại, gã dự cảm điều này sẽ khiếncho Nhật Bản thất bại, không còn bất kì phương pháp nào cứu vãn, chỉ sợviệc này một khi công khai sẽ tạo thành ảnh hướng lớn, hậu quả nghiêmtrọng. Sau vài ngày suy nghĩ, gã quyết định trước tiên điều một phân đội bí mật đem dị nhân chủng kia giam giữ trong núi sâu để nghiên cứu thêm, cùng kĩ thuật viên bệnh lý đi theo, làm thí nghiệm cùng ghi chép lại.
Cho đến tận bây giờ, Đỗ Tu Nhiên vẫn nhớ rõ sự việc kia đến từng chi tiết,bởi vì sự kiện kia cùng người nam nhân đó, đã làm thay đổi cả vận mệnhđời anh....
Đoạn trí nhớ kia giống như một khối u ác tính trong não, nghiễm nhiên trởthành một bộ phận của anh, vình viễn tồn tại, không thể tách rời.
Cho dù sau này có cách xa đến một thời đại, nó vẫn giống như một mầm câychôn dấu tận đáy lòng anh, không biết khi nào sẽ lặng lẽ từ dưới đấtchui lên, tái hiện mặt trời.
***
Lúc ấy Đỗ Tu Nhiên còn chưa gọi là Đỗ Tu Nhiên, mà kêu là Chu Vị (周未)
Bởi vì thời gian gấp gáp, hơn nữa bị phái đến ngọn núi này chỉ là tạm thờinên bọn họ chỉ đem dị nhân kia giam giữ ở một chỗ tự nhiên trong sơnđộng.
Tiết trời gần về cuối thu, cây cối trên núi đều khô vàng, nhiệt độ không khí mát mẻ, Chu Vị đi ra khỏi nhà cỏ đơn sơ, ngầng đầu nhìn trời, sau đódùng tay kéo chặt lại áo khoác bông đơn bạc bọc lấy mình, buồn bực đi ra ngoài, mặc cho những giọt mưa thu lạnh như băng đang rơi trên cổ anh,một hồi lại một hồi nổi da gà.
Trên đường anh nhặt lên một lá cây to, cẩn thận che trên chiếc thùng gỗ nhỏ đựng cơm, như vậy có thể ngăn nước mưa lọt vào.
Trong thùng kì thật chỉ có một ít cháo ngô, bị thấm nước mưa một hồi càngkhiến cho nước cháo loãng đến trong veo, cúi đầu có thể soi mình.
Đi đến trước sơn động, phụ trách trông coi người Nhật cao thấp nhìn ChuVị, sau đó giễu cợt đem mũi thương đẩy chiếc lá che trên thùng gỗ, điđến quan sát bên trong.
”Mẹ kiếp, Hoàng quân không cho phép loại cháo này con bà nó được dùng.” Tên lính Nhật vừa nói xong, liền một cước đạp nguyên thùng cháo, cháo ngôtrong thùng lập tức hơn phân nửa bị hất ra, rơi vãi trên mặt đất, bịnước mưa thấm qua một hồi, càng nhìn rõ hạt ngô ít đến đáng thương.
Chu Vị một mực cúi đầu không lên tiếng, tên Nhật kia lại vốc một chút nướcmưa vào thùng, khặc khặc cười hai tiếng, từ trong túi móc ra một chaithuốc màu trắng, vặn mở đổ một nửa thứ trông như vôi bột trong bình vào, một chút bột vương vãi bên ngoài, hắn thấy thế liền trực tiếp cầm câythương khuấy vài cái, đến khi bột phấn hòa tan vào nước mới thỏa mãn thu hồi cây thương, vung tay lên nói: “Hảo, cầm đi vào cho thằng con hoangđó, nhanh lên!”
Chu Vị bề bộn gật đầu xoay người nhấc thùng gỗ, cúi đầu đi vào sơn động.
Trong động phi thường ẩm ướt, ánh sát yếu ớt, những song sắt thô dày tạo thành lồng sắt vữngchắc, trên mặt đá không ngừng có mưa nhỏ chảy ra, tại nơi sơn động yêntĩnh này lại có vẻ đặc biệt chói tai.
Người nam nhân kia yphục trên người rách tung tóe, còn mang theo những vết máu đã khô, hắngồng người nằm trên một góc thạch bích, sau khi bị đưa vào núi hắn đãtừng nổi giận ba lần, đem cột sắt thiếu chút nữa đứt gãy, vài cây cộtgần hắn vẫn còn dấu vết bị người bóp méo qua, nhân viên kỹ thuật củaquân Nhật cho tới nay vẫn không tìm ra được nguyên nhân biến dị của hắn, chỉ là phát hiện ra một loài thực vật làm suy yếu sức mạnh của hắn,trong cơm nếu trộn thêm loại thuốc hóa học này sẽ làm tinh thần hắn mơhồ, trợ giúp các nhân viên kĩ thuật dễ dàng lấy máu của hắn nghiên cứu.
Cho dù rất suy yếu nhưng lần cuối cùng bộc phát, hắn vẫn đem nhân viên kĩ thuật đang dùng daolấy máu hắn xé xác chết ngay tại chỗ, bởi vậy đã nhiều ngày không ai còn dám vào động quấy rầy hắn.
Chu Vị tại dừng chân bên cột sắt, người nam nhân kia nghe được tiếng bước chân của anh, đầu cóchút nâng lên, trên mặt tóc tai hỗn loạn còn dính lá cỏ khô, ánh mắt đỏbừng trừng anh, mang theo một loại khát máu của dã thú.
Chu Vị không dám nhìnnữa, bối rối cúi đầu dùng muỗng múc cháo, kì thật hắn đã từng được chứng kiến người này biến dị, móng tay có thể trong nháy mắt dài ra nửathước, toàn thân đen nhánh sáng bóng, cứng rắn vô cùng, đơn giản đemtảng đá cào nát, đối với loại người này, lòng anh tràn đầy e ngại.
Cho người này ăn cũngkhông phải là dùng bát đũa của người bình thường, mà là dùng một loạikhí cụ chuyên môn vì hắn mà chế tạo, một muỗng sắt cán dài, ước chừnghơn hai mét, đường kính vừa vặn có thể lọt qua hai cây cột sắt bên trong lồng.
Anh cho hắn ăn đã hơnnửa tháng, người này nhận thức anh, cho nên lúc muỗng đưa tới trước mặt, hắn liền lập tức duỗi bàn tay có móng lớn gấp nhiều lần người bìnhthường bắt đầu cầm lấy ăn, thậm chí đầu còn ngập luôn trong muỗng mà húp canh suông nước trong, chắc hẳn là bị đói bụng rất lâu.
Chu Vị cho hắn ăn bamuỗng, thùng liền thấy đáy, người kia tựa hồ bất mãn gầm nhẹ, anh do dựquay đầu nhìn cửa động, thấy tên lính Nhật thủ vệ không thăm dò trongđộng nữa, liền cẩn thận xuất ra hai khối bánh bột ngô màu da cam, đây là khẩu phần ăn một ngày của anh, là anh nhịn đói để dành được. (hic chếtvì zai thế này đây (>w