Soojin tỉnh bơ trước chỗ thính to đùng của Chaewon mà kêu Hajoon lên xe.
" Vậy thôi tôi đi trước nha. Đi chơi vui vẻ." Soojin vất lại cho Chaewon một câu sáo rỗng rồi lái xe đi mất để lại Chaewon ngơ ngác đứng lại giữa đường.
Hajoon ngồi ghế phụ loay hoay nhìn gương xe, bóng dáng Chaewon đang dần mất hút mà cô cũng đến cạn lời. Vừa rồi đến cô còn thừa biết là Chaewon muốn mời Soojin đi cùng mà con người này vẫn làm ngơ như không còn vất người ta lại giữa đường như thế này.Hajoon thở dài không dám nói thêm câu nào với Soojin.
Chiếc xe dừng lại trước một ngã rẽ, Hajoon nghi hoặc nhìn Soojin. Nhà đã ở sau ngã rẽ kia rồi mà sao cậu ta còn chưa lái xe vào. Cô mang theo tâm thế bất an nhìn ra cửa xe. Trước cổng nhà Soojin có đỗ một chiếc xe lạ. Đây là một điều hiếm có ở khu này vì chẳng có ai hay lưu tới đây cả.
Soojin khẽ nhếch miệng:
" Làm ăn ẩu thật!"
Đúng, phải nói là đám người trong chiếc xe lạ đó làm việc quá ẩu rồi. Chuyện Bomi cho người theo dõi xung quanh ngôi nhà này đã bị phát hiện rồi, đây là công khai theo dõi sao?
Soojin chán nản vò vò mái tóc bày ra sự khó chịu rõ ràng. Cậu độ nhiên quay sang nhìn Hajoon. Đột nhiên bị nhìn như vậy Hajoon khó xử mím môi rè chừng. Soojin lại bất giác đặt tay lên đầu cô:
" Hajoon! Hôm nay chúng ta sẽ thay đổi chỗ ngủ một chút."
Giọng nói trầm ấm nhưng không kém phần cợt nhả làm mọi sự bất an trong cô dịu lại. Vốn đã mường tượng được nhưng cô không ngờ rằng Soojin lại đưa cô đến khách sạn thật.
Hajoon ngoan ngoãn ngồi trên ghế khách chờ Soojin ở quầy đặt phòng. Một nhân viên khách sạn bưng một tách trà đến trước mặt Hajoon. Cô lúng túng nhận lấy tách trà.
Vừa trông ngóng Soojin vừa nhấp một ngụm trà, cô chợt nhận ra có gì đó không ổn. Tách trà cô đang uống nguội tênh, không có bất cứ một hơi ấm nào. Hajoon im lặng nhìn cô nhân viên vừa bưng tách trà cho cô. Đây là lỗi phục vụ rồi còn gì? Chẳng biết có phải thấy cô quê mùa quá không bị mà bị nhân viên khách sạn này gài rồi.
Người nhân viên khách sạn còn chẳng them để ý cô, ánh mắt của cô ấy từ đầu đều hướng về Soojin với vẻ say đắm. Hajoon không nhịn được mà cười thay cho sức hút đáng sợ của Soojin, rốt cuộc cậu ta vì nhan sắc đặc biệt liền chiếm luôn được một căn phòng VIP.
" Đi thôi Hajoon."
Mọi người đều quay lại đổ dồn ánh mắt về cô sau tiếng gọi của Soojin. Cô e thẹn chạy lại chỗ Soojin trước bao ánh mắt trầm trồ của mọi người. Người nhân viên vừa rồi cũng thay đổi cách nhìn về cô bằng sự ngưỡng mộ. Ahh thật hả hê làm sao, cảm giác như mình là người chiến thắng ấy.
......................
Trong căn phòng vip mà hai người vừa thuê được. Soojin ngồi trên giường, vẻ mặt bất cần đời xem điện thoại.
Cạch!
Hajoon rụt rè bước ra khỏi phòng tắm, cô khó xử khi thấy Soojin đã yên vị ở trên giường rồi. Vừa thấy cô đi ra Soojin liền lập tức cau mày.
" Mày mặc lại đồ cũ đấy à?"
Đây cũng là trường hợp không lường tới được, cô đột nhiên bị kéo tới khách sạn biết tìm đâu ra quần áo để thay bây giờ.
" Khoả thân đi ngủ cũng có sao đâu?"
" Không được."
Cô chắc khô máu đến nơi rồi. Riêng chuyện này cô phải bật lại một cách mạnh mẽ. Hajoon e sợ rụt người không dám tiến lại gần giường. Chờ đợi cô tiếp sau có khi lại là ánh mắt khó chịu áp lực của Soojin hoặc là cái chết đang cận kề cũng nên.
" Hajoon! Lại đây!"
Hajoon sững người, vẻ mặt Soojin đầy sự đón đợi. Hajoon dù sợ nhưng không màng gì lại gần Soojin. Cô chèo lên người Soojin ngả vào lòng cậu như một chú mèo con. Soojin khẽ cười nhẹ xoa đầu cô.
" Hình như mày bớt tránh tao rồi thì phải?"
Hajoon mơ màng im lặng, đúng là so với lúc đầu cô đã phần nào thoáng hơn với Soojin. Chỉ là những lúc thế này cô đều cảm thấy mình như được che trở, ấm áp, an tâm. Cô khẽ gục đầu vào ngực Soojin:
" Tớ...ngoài cậu ra chẳng còn có thể dựa vào ai được nữa."
Câu nói bất giác thốt ra từ miệng Hajoon nghe thật kì lạ nhưng đó chính xác là bản thân cô lúc này. Ngay khi cắt đứt mọi thứ với Bomi và Yeomi, mọi thứ xung quanh cô dường như đổ xuống. Một sinh viên từ dưới quê lẻ loi lên Seul sinh sống mà không một người thân như cô còn có thể dựa vào thứ gì nữa.
Soojin nhìn lên trần nhà. Những hình ảnh thoáng qua trong đầu cậu về những mảnh ký ức mập mù khiến cậu chìm vào suy tư. Khi nhận ra thì Hajoon đã thiếp đi trong lòng cậu rồi. Cậu khẽ thở phào một cái vuốt nhẹ chiếc má phúng phính của cô. Trong vô thức cậu nở một nụ cười hiền hiếm hoi.