Bạn Trai Tôi Là Học Sinh Giỏi

Chương 6



Tống Thiến thường cười nói với Trình Vũ Duy rằng khi cô xem những nữ chính trên phim truyền hình nằm trên giường bệnh làm nũng với bạn trai trông thật hạnh phúc, nếu có cơ hội cô nhất định phải làm như vậy một lần. Thực ra sức khỏe của cô không tốt lắm, mùa đông năm nào cũng bị cảm lạnh, đáng tiếc khi bọn họ quen nhau đã là mùa xuân. Trình Vũ Duy bèn phối hợp nói, vậy mùa đông năm nay chúng ta sẽ thử một lần được không? Nói xong liền muốn tát mình một phát, vội sửa miệng nói nhất định cậu sẽ chăm sóc cô thật tốt, không để cho cô bị cảm lạnh nữa.

Nhưng lúc đó không ai trong số họ nghĩ rằng điều ước này lại thành hiện thực trong hoàn cảnh như vậy, cô bất động nằm trên giường, cũng không biết cậu đang ngồi ở đây, mà cậu cũng không bao giờ muốn cầm tay cô một lần nữa.

Trình Vũ Duy im lặng ngồi trước giường bệnh ngồi một lúc rồi đứng dậy rời đi.

Tạ Mạch vẫn ở bên ngoài ngồi trên ghế với Hạ Ảnh, lúc Trình Vũ Duy đi ra cô liền quay lại phòng bệnh, người trước mặt ngồi xuống bên cạnh Tạ Mạch thở dài.

"Sao rồi," Tạ Mạch nhìn cậu một cái, "Nhìn cô ấy như vậy, cậu không đau lòng chút nào sao?"

"Còn tốt chán." Trình Vũ Duy nhàn nhạt nói.

"Tôi cảm thấy tôi nợ cậu một lời giải thích," Tạ Mạch nói, "Theo tôi biết, sở dĩ cậu đập phòng ngủ và chia tay với cô ấy là bởi cậu cảm thấy tôi cùng cô ấy có mối quan hệ bất chính, rốt cuộc là sao mà cậu biết chuyện đó?"

"Khoảng mười ngày trước, đàn em của tôi nói rằng nó nhìn thấy hai người đi chung với nhau ở trong trường học," Trình Vũ Duy thở ra một hơi, "Sau này lại thấy vài lần nữa, ba ngày trước, một tên đàn em nói cho tôi lúc cậu ta ở phía sau phòng ký túc của Tống Thiến thấy cậu và cô ấy đang nói chuyện, nó bèn giả vờ đi tới bên cạnh hai người thì nghe được Tống Thiến nói cái gì mà thích cậu."

Trình Vũ Duy cảm thấy trái tim mình đang run lên khi nói ra một điều thiếu liêm sỉ như vậy.

"Thì ra là thế." Tạ Mạch bất đắc dĩ nói, "Tôi đi cùng cô ấy là bởi hội sinh viên trường ta sắp tổ chức một sự kiện, tôi và cô ấy đều là người phụ trách nên cần thảo luận một ít vấn đề. Đúng là cô ấy nói rằng cô ấy thích tôi, nhưng đàn em của cậu chưa có nghe hết, cô ấy thích tôi là bởi tôi đẹp trai, nhưng cô ấy hiện tại là bạn gái của cậu, cho nên chỉ muốn nói cho tôi biết, chứ cũng không định theo đuổi tôi. Cô ấy còn nói cô ấy rất thích cậu nên sẽ không làm cậu tổn thương dù chỉ một chút."

"..." Trình Vũ Duy thừa nhận rằng những lời này có tác động rất lớn đến trái tim cậu, nhưng lúc này cậu chỉ lạnh lùng bình tĩnh nói: "Bây giờ cậu kể cho tôi những chuyện này là muốn tôi làm hòa với cô ấy sao?"

Tạ Mạch nhíu mày: "Tôi chỉ nói cho cậu sự thật, còn làm hòa hay không là việc của cậu."

"Phải không," Trình Vũ Duy cuối cùng cũng quay đầu nhìn về phía hắn, "Nhưng tôi không muốn làm hòa, chờ cô ấy tỉnh phiền cậu giúp tôi nói với cô ấy rằng nếu cô ấy thích cậu thì cứ việc theo đuổi, không cần phải dùng lý do vớ vẩn như thích khuôn mặt gì đó. Còn nếu muốn ở bên tôi thì hãy chôn việc thích những người con trai khác vào trong bụng, đừng để lộ ra ngoài, một khi đã bị tôi phát hiện thì kết quả chắc chắn sẽ là chia tay."

Nói xong cậu định đứng dậy rời đi, Tạ Mạch vội giữ cậu lại, chậm rãi nói: "Nếu cậu đã muốn như vậy thì tôi cũng không ngăn nổi, chỉ cần cậu không khó chịu là được. Tôi còn muốn nói với cậu rằng tôi sẽ không hẹn hò với cô ấy, bởi cô ấy không phải là kiểu mà tôi thích, hơn nữa tôi cũng sẽ không tùy tiện mà yêu một ai đó đâu. À đúng rồi, bà tôi rất thích cậu, nếu cậu có thời gian thì bà mong cậu có thể thường xuyên ghé thăm."

"Có thời gian tôi sẽ đi thăm bà." Trình Vũ Duy gạt tay hắn ra, đứng lên, "Cậu muốn làm gì là việc của cậu, tôi không quan tâm, cũng không khó chịu."

Tạ Mạch cũng đứng lên, nhìn bóng dáng Trình Vũ Duy càng lúc càng xa cho đến khi khuất ở phía cầu thang, sau đó thở dài bước vào phòng nói với Hạ Ảnh: "Cậu về trước đi, tôi ở lại chăm sóc cô ấy cũng được."

"Được." Hạ Ảnh nói.

Tạ Mạch ngồi xuống bên giường, liếc mắt nhìn cô gái trên giường một cái, lắc đầu lấy di động ra.

Trình Vũ Duy chậm rãi đi ra khỏi cổng bệnh viện, ánh nắng chói chang làm mắt cậu có chút đau đớn, cậu nâng tay xoa xoa.

Đúng vậy, cậu không hề cảm thấy khó chịu, chuyện nên làm đều làm, ân oán cũng đã thanh toán xong, đương nhiên cậu không có chút nào cảm thấy khó chịu.

Tuy nhiên, Trình Vũ Duy - người tự nhận bản thân không hề khó chịu, sau khi rời khỏi bệnh viện lại không về phòng của mình mà lại rẽ sang một hướng khác. Ra khỏi cổng trường, cậu đi vào một quán ăn nhỏ mà ngày thường hiếm khi lui tới, yêu cầu một phòng riêng, sau đó gọi ba món nhậu và năm chai bia, nhưng ở phút cuối cùng, cậu lại gọi thêm một chai Erguotou. Cậu cầm tách trà được người phục vụ bưng lên uống một ngụm, nghĩ thầm hôm nay mình sẽ uống say một bữa để quên đi hết khó chịu từ nãy tới giờ.

Nửa tiếng sau, Tống Thiến tỉnh lại, Tạ Mạch đang tán gẫu trên WeChat, thấy ngón tay cô cử động, mắt chậm rãi mở ra bèn vội vàng buông di động xuống, ngửa người về phía trước hỏi: "Cậu sao rồi, cảm thấy khỏe hơn chưa?"

"Cậu?" Tống Thiến thấy rõ là hắn, nhợt nhạt cười, "Sao cậu lại ở đây?"

Tống Thiến rất xinh đẹp, làn da trắng nõn, đường nét thanh tú, cô cũng là hoa khôi có tiếng trong hội sinh viên, lúc này tuy rằng đang nằm trên giường bệnh nên có chút tiều tụy nhưng cũng không ảnh hưởng đến sự xinh đẹp của cô ấy. Tạ Mạch cũng cười nói: "Hạ Ảnh gọi điện cho tôi nên tôi mới tới. Nghe bác sĩ nói cậu không ăn hai bữa, hơn nữa cảm xúc quá tệ khiến cơ thể suy nhược phải truyền nước, tôi có mua cháo cho cậu, khi nào cậu truyền xong thì ăn đi." Hắn lấy cái cặp lồng bên giường xuống.

"Cảm ơn." Tống Thiến nhẹ giọng nói, nhưng vẻ mặt lại dần trở nên cô đơn.

Tạ Mạch do dự một lúc rồi nói: "Vừa rồi, Trình Vũ Duy cũng đến, nhưng sau có chút việc nên đi rồi, cậu ấy hy vọng cô có thể yên tâm nghỉ ngơi, cố gắng giữ gìn sức khỏe."

"Cậu ấy..." Tống Thiến thất thần, suy nghĩ một chút, sau đó nhìn về phía Tạ Mạch, "Hai người các cậu gặp mặt mà không đánh nhau sao?"

Tạ Mạch cười: "Cậu ấy đã phá phòng ký túc của tôi rồi nên sẽ không đánh tôi nữa, tất nhiên tôi cũng sẽ không tự đi tìm cậu ấy gây sự."

Hắn nghĩ mình không nên nói cho Tống Thiến ngày hôm qua tên kia trời xui đất khiến thế nào lại ở nhà mình ăn cơm tối, làm cho quan hệ giữa hai người bây giờ đã tốt đẹp lên rất nhiều.

"Phải không." Tống Thiến đưa mắt nhìn về phía cửa sổ.

Tạ Mạch thở dài, đang định nói thêm vài câu thì thấy một giọt nước mắt chảy xuống từ khóe mắt Tống Thiến.

"..." Hắn định lấy khăn giấy lau giúp cô, nhưng nước mắt lại không ngừng trào ra, giấy đã ướt cả rồi, tiếng khóc của Tống Thiến rất nặng nề nhưng lại bị cô đè nén, gần như không phát ra âm thanh nào, chỉ là thân thể không tự chủ run lên để lộ ra tâm tình.

Tạ Mạch đột nhiên không biết phải làm sao, từ trước tới giờ chưa có cô gái nào khóc trước mặt hắn, hầu hết thời gian các cô đều vui sướng, sẽ cười vô cùng vui vẻ và nói rất nhiều, Tống Thiến trong ấn tượng của hắn cũng không phải kiểu con gái hay cười khoa trương, nụ cười của cô luôn rạng rỡ, nhẹ nhàng nhưng cũng ấm áp, mang đến cho người ta cảm giác như gió xuân.

Vậy nên hắn chưa từng nghĩ một cô gái như vậy sẽ khóc trước mặt hắn, còn cố gắng không phát ra bất cứ âm thanh nào, chỉ là yên lặng nước mắt ròng ròng.

Tạ Mạch không ngừng lau nước mắt cho Tống Thiến, hắn đã thay năm tờ giấy, sau khi suy nghĩ một lúc lâu cuối cùng cũng nói: "Được rồi, còn mười phút nữa là xong rồi, cậu ăn cháo trước đi, buổi tối tôi mời cậu một bữa thịnh soạn được không?"

Tống Thiến không trả lời, chờ đến khi Tạ Mạch đưa cô thêm ba tờ giấy cô mới ngừng khóc, cô đưa tay lau mắt, nhờ Tạ Mạch đưa cô thêm một tờ khác để xì mũi.

Tạ Mạch cười cười, hỏi cô: "Tối nay cậu muốn ăn gì?"

Tống Thiến ném khăn giấy, nói: "Gì cũng được."

Cô nói xong lại nhìn ra ngoài cửa sổ, nhắm mắt lại.

Mười phút sau, Tống Thiến truyền xong bắt đầu ăn cháo Tạ Mạch mua, nhìn thấy đôi mắt sưng đỏ của cô, còn có nước mũi chảy mãi không dứt, cảm thấy vừa thương vừa buồn cười. Một lát sau, di động của Tạ Mạch hiển thị có cuộc gọi tới, là một dãy số lạ, hắn nghĩ nghĩ rồi đi ra khỏi phòng bệnh: "Xin chào."

"Cậu là Tạ Mạch đúng không?" Đầu bên kia là một giọng nam hắn chưa từng nghe qua, "Xin chào, tôi là Lâm Nhiên, bạn cùng phòng của Trình Vũ Duy, hiện tại cậu ấy đang ở với cậu sao?"

"Không có." Tạ Mạch cảm thấy có chút kỳ quái, "Không phải cậu ta đã về phòng ký túc từ sớm rồi à?"

"Không mà," Lâm Nhiên lo lắng nói, "Tôi gọi cho cậu ấy nhưng mà không có ai bắt máy, tôi nghĩ rằng cậu ấy đang ở với cậu, bây giờ tôi cũng không biết cậu ấy đã đi đâu nữa. Xin lỗi đã làm phiền cậu, tôi thử gọi lại cho cậu ấy xem, tạm biệt."

"Được, tạm biệt."

Tạ Mạch cúp điện thoại, càng nghĩ càng khó hiểu, người kia nói rằng mình không khó chịu thế nhưng lại không trở về phòng, cũng không nghe điện thoại, hiện giờ không biết đã chạy đi đâu, Tạ Mạch biết cậu ta nói bản thân không khó chịu nhất định là giả, cho nên bây giờ...

Tạ Mạch lại cầm lấy di động và bấm số của Trình Vũ Duy, hắn không lo máy cậu đang bận, dù sao Trình Vũ Duy vẫn luôn không nghe điện thoại của Lâm Nhiên, hơn nữa nếu cả hai cùng gọi một lúc, vậy cậu lại càng không nghe Lâm Nhiên gọi.

Không ngờ sau khi kết nối, điện thoại đổ chuông không đến hai lần đã có người nghe máy, Trình Vũ Duy bên kia âm thanh mơ hồ không kiên nhẫn nói: "Cậu muốn gì?"

"Này," Tạ Mạch rất muốn hỏi cậu vì sao lại nghe điện thoại của hắn mà không phải là Lâm Nhiên nhưng lại không có thời gian, hắn vội vàng nói: "Cậu đang ở đâu?"

"Hmm, tôi cũng không biết đây là đâu nữa," Trình Vũ Duy thè lưỡi nói, "Ồ, tôi vừa nhìn thực đơn, quán này tên là Four Seasons. Sao vậy, cậu muốn tới uống với tôi vài ly à?"

"..." Tạ Mạch hít sâu một hơi, "Tôi qua đó tìm cậu, cậu ở yên đó đi."

"Được, tôi chờ cậu." Trình Vũ Duy cười nói.

Tạ Mạch cúp điện thoại, cảm thấy có chút lo lắng, nghe giọng Trình Vũ Duy, có vẻ như hiện tại cậu đang uống rượu trong một nhà hàng, lại còn hơi quá chén, nhưng cậu đã nói cực hạn của cậu là năm chai, vậy có nghĩa là bây giờ cậu ấy đã uống hơn con số năm rất nhiều.

Vậy mà còn dám nói là không khó chịu đâu. Tạ Mạch lắc đầu không nói nên lời, sau đó lấy di động ra bấm số, hắn cảm thấy bản thân mình hiện rất bận, muốn bảo Lâm Nhiên không cần lo lắng, còn phải gọi cho Hạ Ảnh bảo cô tới đón Tống Thiến, sau đó phải nói với Tống Thiến rằng mình có việc bận nên rời đi trước, cuối cùng còn phải chạy đến nhà hàng Four Seasons đón con ma men Trình Vũ Duy, thực sự là đến mệt với cặp đôi cũ này.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv