Bạn Trai Tôi Được Làm Bằng Nước

Chương 7: Vẫn muốn hôn nữa



"Em..." "Em..."

Sau khi chuyện xảy ra, cả hai đều sững sờ, đến khi hoàn hồn lại thì đồng thời lên tiếng.

Trì Ngôn không nhịn được mà chửi thề một tiếng, anh thấy thật sự quá điên rồ, Hề Nam vậy mà lại dám hôn mình trực tiếp! Chẳng lẽ dáng vẻ ngốc nghếch trước đây đều là giả vờ? Không, không thể nào, tuy Trì Ngôn rất sốc, nhưng anh cũng chỉ sốc thôi, sẽ không nghi ngờ sự đáng yêu của Hề Nam. Sự đáng yêu của Hề Nam là thật!

Hề Nam muốn giải thích, nhưng lại cảm thấy dù có giải thích thế nào cũng vô ích. Hành vi của cậu có gì khác với tên biến thái kia chứ? Cậu đã cưỡng hôn Trì Ngôn trong tình huống này... Trì Ngôn có thấy cậu ghê tởm không? Nhưng chuyện đã xảy ra rồi, cậu đã làm chuyện đó. Cậu hình như thật sự là một kẻ tồi tệ...

"Em không nhịn được... Xin lỗi... Ngôn..." Hề Nam mở miệng nhưng lại dừng lại giữa chừng, cậu nghĩ, liệu Trì Ngôn có còn muốn mình gọi anh ấy là Ngôn Ngôn nữa không? Mình đã làm chuyện như vậy, Trì Ngôn sẽ không muốn làm bạn với mình nữa. Tất cả đều là lỗi của cậu, tất cả đều là do cậu tự chuốc lấy. "Trì Ngôn, xin lỗi anh."

Dù Trì Ngôn đã ghét cậu, cậu cũng sẽ không biện minh cho mình... Bởi vì nếu làm lại, có lẽ cậu vẫn sẽ không kiềm chế được bản thân... muốn hôn anh một cái.

Tuy Trì Ngôn vẫn còn đang sốc, nhưng anh hoàn toàn không có ý ghét bỏ Hề Nam, càng không muốn nghe Hề Nam nghiêm túc xin lỗi.

Nếu Hề Nam hoảng hốt nói xin lỗi với anh, có lẽ anh sẽ còn tinh quái nhân cơ hội này đòi chút bồi thường, nhưng vẻ mặt Hề Nam trông rất buồn bã, vừa nghiêm túc vừa dè dặt.

Trì Ngôn hoàn toàn không muốn biết tên này lại tự biên tự diễn thêm cái kịch bản lỗi thời nào nữa, chỉ đành nói thẳng: "Sao lại gọi anh là Trì Ngôn rồi? Tuy em muốn gọi anh thế nào là quyền của em, nhưng vừa nãy em còn gọi anh là Ngôn Ngôn mà. Em hôn xong rồi định không chịu trách nhiệm sao?"

"Là lỗi của em... Xin lỗi anh." Hề Nam tiếp thu hơi chậm, vẫn đang tự trách mình, cậu không dám nhìn vào mắt Trì Ngôn, sợ ánh mắt thất vọng và chán ghét của Trì Ngôn dành cho mình sẽ khiến cậu càng thêm khó chịu.

"!"

Lần này đến lượt Hề Nam bị hôn, thủ phạm là Trì Ngôn.

"Lần này là lỗi của anh, anh chịu trách nhiệm." Hôn xong, Trì Ngôn còn liếm môi, nhìn chằm chằm Hề Nam, nếu cậu còn nói xin lỗi nữa thì anh sẽ giữ chặt cậu mà hôn thêm lần nữa.

"!!!!!"

Hề Nam trợn tròn mắt nhìn Trì Ngôn, cậu không dám tin Trì Ngôn vừa mới hôn mình. Hơn nữa Trì Ngôn còn nói... nói cậu không muốn chịu trách nhiệm với anh?

"Ngôn Ngôn... Em không có..."

Sau đó Trì Ngôn hôn cậu, rồi nói, anh sẽ chịu trách nhiệm với cậu...

Sao cậu lại thấy đầu óc mình trống rỗng thế này? Ý của Trì Ngôn nói muốn chịu trách nhiệm với cậu... là ý đó mà cậu đang nghĩ đến sao?

Bắt đầu rồi, nước mắt của Hề Nam lại bắt đầu rơi.

Sau cơn chấn động là sự ngạc nhiên vỡ òa, nếu cậu không nghe nhầm, Trì Ngôn đang nói... Trì Ngôn muốn chịu trách nhiệm với cậu, sau khi hôn cậu một cái, muốn chịu trách nhiệm với cậu?

Trì Ngôn... cũng thích cậu sao?

"Ngôn Ngôn... anh muốn chịu trách nhiệm với em sao?"

Anh có thích em không?

"Anh thấy em là muốn nhân cơ hội này được hôn thôi."

Quả nhiên, tên nhóc Hề Nam này, bị mình hôn hai lần rồi mà vẫn chưa hiểu chuyện gì, đúng là một chàng trai kỳ diệu.

Xem ra chỉ có thể làm vậy thôi. Trì Ngôn đẩy Hề Nam ngã xuống giường, sau đó là một màn đè lên giường.

Chân anh chen vào giữa hai chân Hề Nam, một tay nắm lấy tay cậu, mười ngón tay đan vào nhau, giữ chặt cậu không cho cậu cử động. Tay còn lại giữ lấy má và cằm Hề Nam, sau đó cúi xuống hôn.

Đó là một nụ hôn vụng về, Trì Ngôn thậm chí còn cắn môi Hề Nam vài cái, dùng môi mình miết nhẹ lên môi cậu, khiêu khích cậu thò lưỡi ra rồi lại ngậm miệng không cho cậu tiến vào. Sau đó anh hôn xuống cằm Hề Nam, rồi lại quay về hôn khóe môi và viền môi cậu, hết lần này đến lần khác, không bỏ sót chỗ nào.

Hề Nam vừa khóc vừa bị anh "cưỡng hôn", bị Trì Ngôn gặm nhấm vài cái, cậu cũng muốn cắn lại, nhưng Trì Ngôn quá bá đạo, vậy mà còn ra lệnh cho cậu "không được động". Hề Nam hơi tủi thân, không muốn nghe lời, nhưng cuối cùng vẫn ngoan ngoãn làm theo lời Trì Ngôn.

Nhưng cuối cùng cậu vẫn không nhịn được, một tay ôm lấy eo Trì Ngôn, nhân lúc anh không để ý, liền đè anh xuống dưới thân mình.

Trì Ngôn không chống đỡ được, cả người bị Hề Nam ôm chặt, sau đó tư thế của hai người đột ngột đảo ngược, Hề Nam vậy mà lại dùng tư thế vừa nãy của anh để đè anh xuống giường!

Rồi... rồi còn copy y hệt cách hôn của anh.

Trì Ngôn cảm thấy, nụ hôn của mình là hôn, còn của Hề Nam chỉ có thể gọi là gặm.

Giống như chó con, Hề Nam là cún con, tên nhóc hư hỏng.

Thấy Hề cún con mải mê chìm đắm trong nụ hôn không thể tự thoát ra, Trì Ngôn nhớ đến chuyện hai người vẫn chưa giải quyết xong, liền cưỡng ép dừng hành động của Hề Nam lại.

"Đừng hôn nữa, nói cho anh biết, anh có ý gì, bây giờ hiểu chưa?"

Anh nằm trên giường, nhìn thẳng vào Hề Nam đang đè trên người mình, nhưng khí thế lại giống như anh đang đè trên người Hề Nam vậy.

"Hiểu rồi." Trên mặt Hề Nam xuất hiện nụ cười cực kỳ hiếm thấy, hình như cậu vừa gặp được chuyện vui nhất từ trước đến nay, cậu dành toàn bộ nụ cười đó cho Trì Ngôn.

Trì Ngôn... Trì Ngôn... Trong lòng cậu vốn chỉ có một Trì Ngôn nhỏ bé, nhưng bây giờ Trì Ngôn lại mang thêm vô số Trì Ngôn vào đó, lấp đầy trái tim cậu.

Trì Ngôn cho cậu quá nhiều, cậu vui đến mức không biết dùng từ ngữ nào để diễn tả cảm xúc của mình nữa.

Vì vậy cậu cứ khóc mãi, vừa khóc vừa hôn, nhưng cậu hoàn toàn không muốn dừng lại, hôn Trì Ngôn là một việc quá đỗi dễ chịu.

"Vẫn muốn hôn nữa." Cậu nhìn Trì Ngôn với ánh mắt tha thiết.

Đôi mắt đỏ hoe, giống như chú thỏ nhỏ. Trì Ngôn thầm nghĩ, Hề Nam là thỏ con. Tên nhóc hư hỏng, chú thỏ đang động dục.

Thấy Trì Ngôn không phản ứng, Hề Nam nghĩ mình diễn đạt chưa đủ rõ ràng: "Ngôn Ngôn, em vẫn muốn hôn hôn."

Chết tiệt, tại sao một tên cao mét chín hai lại dùng kiểu nói trẻ con "muốn hôn hôn" chứ? Hôn cái đầu em ấy, đậu má! Rõ ràng rất sến súa nhưng tại sao lại đáng yêu thế này! Đệt!

"Em đừng có hôn."

Trì Ngôn kiên quyết từ chối, hôm nay tự dưng bị hôn, rõ ràng mới quen Hề Nam ngày đầu tiên - tuy rằng anh thật sự vừa nhìn thấy Hề Nam đã thấy thiện cảm dâng trào, nhưng biết được tốc độ đáng sợ là mới ngày đầu đã hôn nhau rồi, thì sau này sẽ còn gì nữa đây?

Nhìn bộ dạng của Hề Nam, tuy đang khóc lóc, nhưng sức lực lại rất lớn, nhìn cậu vừa nãy lật mình đè anh xuống là biết. Rõ ràng, nếu ở bên cậu chàng, chắc chắn anh sẽ là người nằm dưới!

Hôm nay hôn một cái chưa đủ, ngày mai hôn thêm cũng chưa đủ, sau khi hôn nhau thì sẽ làm gì, chẳng phải mấy cặp đôi đều biết sao?

Không được, phải từ chối em ấy ngay từ đầu, không thể để em ấy được đằng chân lân đằng đầu. Nếu không hôm nay một câu "muốn hôn hôn", ngày kia một câu "muốn sờ sờ", ngày kìa lại đến một câu "muốn ưm ưm" thì phải làm sao?

Chết tiệt, sếp Trì của chúng ta không phải người dễ dãi như vậy!

Ưm ưm là không thể ưm ưm được, không thể nào nhanh như vậy mà ưm ưm được.

"Ồ..." Không biết mình đã bị Trì Ngôn tưởng tượng ra đủ thứ, Hề Nam ngây thơ có chút tiếc nuối vì không được hôn Trì Ngôn. Nhưng cậu rất nghe lời, nếu Trì Ngôn không cho hôn, dù cậu rất muốn, nhưng cũng không thể hôn.

Cậu nghe lời Trì Ngôn tất cả mọi chuyện: "Vậy cũng được."

Chỉ là hơi tiếc một chút thôi.

... Thôi vậy, nhìn bộ dạng vừa tủi thân vừa ngoan ngoãn của cậu, Trì Ngôn lại không nhịn được mà mềm lòng. Đã là quan hệ "phải chịu trách nhiệm" rồi, vậy mà anh lại không cho cậu hôn thì có ý gì? Chỉ là có vài chuyện phải nói rõ với Hề Nam...

"Em... có thể hôn, nhưng trước khi hôn phải hỏi anh có được không, biết chưa? Đừng ngắt lời, anh chưa nói xong. Bây giờ chúng ta đã là người yêu rồi đúng không?"

"Đúng!" Hình như đuôi của Hề Nam đang vẫy mạnh phía sau, cậu đã nín khóc, nhưng đôi mắt vẫn long lanh.

"Được, vậy đã xác nhận điều này rồi, anh hỏi em tiếp, ngoài hôn ra thì yêu đương còn làm gì nữa em có biết không? Chúng ta... không thể tiến triển nhanh như vậy, em hiểu không?"

"Hả?"

Trì Ngôn nhìn dáng vẻ vừa nghi hoặc vừa ngây thơ của Hề Nam, thầm nghĩ, chẳng lẽ em ấy thật sự không biết?

"Em... em không biết?"

Vừa dứt lời, Trì Ngôn liền thấy Hề Nam không biết nghĩ đến cái gì, lại đỏ mặt. Lần này đỏ cả mặt, không cần đoán biểu cảm cũng biết Hề Nam chắc chắn đang rất rất xấu hổ.

"Em... em... em biết rồi." Hề Nam hơi lắp bắp, cậu không nhịn được mà vùi mặt vào ngực Trì Ngôn, cố gắng che giấu khuôn mặt đỏ bừng của mình. Hề Nam thầm niệm trong lòng, em biết rồi, em không nghĩ gì cả, em không nghĩ gì cả, em biết rồi.

......!

Hề Nam đột nhiên ngẩng đầu lên khỏi ngực Trì Ngôn, nhảy xuống giường chạy thẳng vào nhà vệ sinh. Trì Ngôn đầy đầu dấu chấm hỏi, không hiểu Hề Nam lại làm cái trò gì nữa, anh cũng đứng dậy đi theo cậu, lại thấy Hề Nam đang vốc nước dưới vòi xối lên mặt mình.

Trì Ngôn: ?

Ngay sau đó, Trì Ngôn liền biết tại sao, bởi vì máu đang chảy ra từ mũi Hề Nam... Chết tiệt, Hề Nam vậy mà lại chảy máu mũi.

Rốt cuộc em ấy đã nghĩ đến cảnh tượng giới hạn độ tuổi nào vậy, sếp Trì thở dài.

...... Thật quá mất mặt, Hề Nam cảm thấy mình sắp khóc đến nơi, nhưng nghĩ đến cảnh vừa chảy máu mũi vừa khóc thì thật sự quá khó chấp nhận, cậu không thể làm chuyện mất mặt như vậy trước mặt Trì Ngôn được.

... Mặc dù trên thực tế, lúc cậu vừa khóc vừa hôn Trì Ngôn thì đã rất mất mặt rồi.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv