“Sao thế?” Giọng nói khàn khàn của cậu vang lên.
Mặc dù chột dạ nhưng Đường Hân vẫn cố tỏ ra bình tĩnh nói:
“Bàn ghế, chỗ cậu không chất lượng chút nào, tôi đang ngồi tự nhiên lại có vết nứt, làm tôi giật cả mình.”
Phó Tử Mặc nghe vậy đưa mắt nhìn về phía cái bàn, rất nhanh cậu liền thấy phía giữa bàn có một vết nứt ước chừng một gang tay. Phó Tử Mặc mặc dù khó hiểu nhưng cũng không hỏi thêm, cậu nhìn Đường Hân dịu dàng nói:
“Phía trước còn nhiều bàn, hay là cậu qua đó ngồi đi”.
Đường Hân chột dạ nào dám ở lâu, xua tay vội từ chối:
“A, không cần đâu, tôi cũng ăn xong rồi. Cảm ơn.”
Phó Tử Mặc mím chặt môi im lặng nhìn cô không biết nói gì. Cậu đứng yên nơi ấy, tầm mắt âm thầm dõi theo bóng lưng người con gái phía trước cho đến khi bóng dáng kia không còn thấy nữa.
Người đi, Phó Tư Mặc cũng dần phát hiện, mặt hồ sâu thẳm nơi đáy lòng mình đã không còn phẳng lặng như trước nữa rồi.
S01 bay ra khỏi vòng tay, xum xoe trước mặt Đường Hân:
[Cô phủi đích nhanh thật. Lương tâm không cắn rứt sao?]
Đường Hân im lặng không đáp lời nó, nhưng trong lòng lại nghĩ: Có cắn rứt thì sao chứ, giờ ta cũng không có tiền đền, cùng lắm đợi khi nào ta có tiền âm thầm trả cũng không muộn.
[Sao cô không trả lời ta. Cô phải nhớ chúng ta đến đây là để học hỏi, trải nghiệm và trưởng thành, trở thành một con người tài giỏi và văn minh. Mà người văn minh không bao giờ làm việc thiếu trung thực, vô trách nhiệm như thế.]
“y da, sao ngươi lắm mồm thế.” Đường Hân nghe nó nói đến tâm phiền ý loạn vội ngắt lời.
[Ta không lắm mồm, ta chỉ là đang làm tốt chức trách của một hệ thống quản gia mà thôi. Nhưng cô không hiểu. Ta đau lòng quá.]
[*_*] Đường Hân thấy nó diễn nhập tâm như vậy cũng không muốn đả kích một robot không có lòng như nó, thế là cô đành xuống nước:
“Được rồi, hiện tại ta chưa có nhiều tiền, sau này có tiền bù đắp cũng không muộn. Yên tâm ta đều hiểu, quản gia như ngươi không cần nhọc lòng đâu.”
[Cô hiểu được đạo lý này, quản gia ta đây cũng yên lòng rồi.] S01 gật gù tạm chấp nhận câu trả lời của cô.
“Đúng rồi, về việc thay đổi nhiệm vụ ngươi hãy nói thêm đi.”
[Cái này à, nhiệm vụ thay thế sẽ khác xa với nhiệm vụ hằng ngày của cô hiện tại, vả lại điểm số của nó cao hơn nhiệm vụ hiện tại rất nhiều. Và đương nhiên độ phong phú của nhiệm vụ cũng như độ khó cũng sẽ nâng cao. Vì thế, cô hãy nghĩ kỹ rồi hẵng đưa ra quyết định, dù sao nhiệm vụ chỉ được đổi một lần duy nhất.]
Đường Hân vừa đi vừa tính toán trong đầu, nhiệm vụ hiện tại đơn giản đến mức khiến cô cảm thấy nhàm chán, hơn nữa điểm khen thưởng cũng quá thấp. Với tốc độ chậm như rùa này thì mong muốn kiến được một số tiền lớn để đầu tư phát triển của cô phải mất khá nhiều thời gian. Mặc dù nhiệm vụ mới là một ẩn số nhưng điểm khen thưởng lại cao. Mà cái cô cần hiện tại chính là tiền mà có điểm ất có tiền. Suy đi tính lại thì đổi nhiệm vụ chính là một lựa chọn phù hợp nhất.
“Tiết lộ một chút về nhiệm vụ mới đi.”
[Cái này à, nhiệm vụ là quay số ngẫu nhiên. Vì vậy chỉ khi nào cô đồng ý đổi nhiệm vụ thì mới biết.]
Đường Hân bĩu môi với nó. Hành động của cô đã lọt vào ánh mắt của hai bà thím ở phía sau.
“Bà nhìn xem, cái cô bé ở phía trước cứ quái quái sao á. Tôi thấy cô bé đó vừa đi vừa lảm nhảm nói chuyện một mình kìa, chắc không phải là mấy thứ không sạch sẽ đó chứ. Uầy, mới nói da gà da vịt của tôi nổi lên hết rồi đây này.”
“Suỵt, bà nói nhỏ thôi, đêm hôm khuya khoắt, đừng tự doạ mình, mau về thôi, đừng để ý nữa.”
“Được, về nhanh thôi.”
***
[Chủ nhân, cô bệnh à?] S01 thấy Đường Hân đi vào tiệm thuốc thì ân cần hỏi han.
Đường Hân không đáp lời nó mà quay sang nói chuyện với nhân viên tiệm thuốc.
“Phiền cô lấy cho tôi một ít thuốc với vật dụng sơ cứu vết thương. Cảm ơn.”
Đường Hân nhận lấy túi thuốc, thanh toán xong chỗ thuốc ấy cô liền quay đầu đi về phía khác.
[Chủ nhân, không về nhà sao?]
[Chủ nhân, sao cô không trả lời ta. Chủ nhân….]
“Haizz, ngươi ồn quá, vào trong chiếc vòng đi, cứ lắc lư mãi làm hoa cả mắt ta.”
S01 vô cùng uỷ khuất, chủ nhân của nó ghét bỏ nó. S01 bộ dáng đáng thương, tức giận liền bay vào trong chiếc vòng tay không thèm để ý đến cô nữa.
Không bị hệ thống quấy nhiễu nên tâm trí Đường Hân cũng nhẹ nhàng thả lỏng, cô trở lại cửa hàng tiện lợi khi nãy, chần chừ một lát rốt cuộc cũng đẩy cửa bước vào.
Đường Hân dứt khoát đưa túi thuốc cô vừa mua cho Phó Tử Mặc:
“Cái này cho cậu. Xử lý vết thương ở tay.” Đường Hân vừa nói vừa chỉ về phía cánh tay đang bị thương của cậu.
Phó Tử Mặc vốn dĩ khá bất ngờ với sự trở lại của cô nhưng điều khiến cậu kinh ngạc hơn chính là cô lại tặng đồ cho cậu. Truyện Điền Văn
Đường Hân thấy Phó Tử Mặc ngơ ngác đứng đấy nhìn mình thì cả người liền không thoải mái. Dù sao cũng đã đưa đồ xong cô cũng nên trở về nghỉ ngơi.
“Tôi đi trước.”
“Khoan đã.” Phó Tử Mặc rốt cuộc cũng hồi thần, thấy cô sắp rời đi liền nhanh chóng lên tiếng ngăn cản. Nhưng đến khi đối phương đã vì lời nói của cậu mà dừng bước thì cậu lại vô cùng khủng hoảng, tại sao mình lại ngăn cô lại? cậu đang làm gì thế.
“Có việc?” Đường Hân chậm rãi quay đầu nhìn Phó Tử Mặc.
Dù không hiểu vì sao bản thân lại mất khống chế như vậy, nơi lồng ngực như trống đập liên hồi. Dù cho mọi thứ mơ hồ và hỗn loạn nhưng có một thứ cậu vẫn rất rõ ràng đó là cậu muốn giữ cô lại, rất muốn!
“Tôi… không thể tự xử lý được… có thể phiền cậu giúp không?” Phó Tử Mặc khống chế cảm xúc hồi hộp trong lòng chậm rãi nói.