Editor: Cafe26
Những ngày tiếp theo Lạc Thiển mỗi ngày đều đi tìm Quý Sanh bọn họ, chỉ cần bản thân không đi làm, cô đến giờ ra chơi cũng đi.
Quý Sang và cô cũng không quen, nhưng Phương Tử Chu và Diệp Thanh cô đều quen.
Phương Tử Chu nhìn thấy cô đến, lập tức chào hỏi cô gọi cô đến ngồi, “Nào, Tiểu Thiển qua đây ngồi, hôm nay cầm cái gì đến?”
Lạc Thiển ôm cái hộp đặt trên bàn cậu ta nói: “Kẹo bưởi tôi làm, làm nhiều lần, lần này là lần thành công đầu tiên, mang đến cho mọi người thử xem”.
Vị trí ngồi của Phương Tử Chu là cửa sau lớp của họ, Quý Sanh và cậu ấy là bạn cùng bàn, lúc này là giờ ra chơi, Quý Sanh giống thường ngày đang ngủ bù.
“Họ đang ăn cái này, hộp này để lại cho Quý Sanh. “Lạc Thiển để hộp này lên bàn cậu ta, hộp còn lại để bàn trống của Quý Sanh.
Có người lên lớp đến sách cũng không có, cả trường ngoài Quý Sanh ra, có lẽ không thể tìm được người thứ hai rồi.
Phương Tử Chu cười haha thể hiện bản thân biết rõ, vui vẻ ăn kẹp bưởi của Lạc Thiển, cũng không người khen ngợi tay nghề của cô.
Phương Tử Chu không phải người lợi dụng người khác một cách vô ích, mỗi lần đều sẽ kịp thời nói với cô động thái của Quý Sanh.
Lạc Thiển mới có thể ngay lập tức tìm được Quý Sanh.
Lúc Quý Sanh tỉnh dậy Lạc Thiển đã đi rồi, lúc buồn chán mới phát hiện trong bàn học có đồ ăn, do Phương Tử Chu họ bình thường cũng cho anh ăn, vì vậy cũng không nghi ngờ cầm lên ăn.
Phương Tử Chu nhìn thấy anh ăn kẹo Lạc Thiển đưa đến, cười haha hỏi: “Ngon không?”
Quý Sanh nghi ngờ nhìn cậu ta đưa ra đánh ra: “Cũng được”.
Phương Tử Chu từ tay anh lấy vài viên: Đây là Tiểu Thiển làm”.
Động tác nhai của Quý Sanh trở nên chậm lại, nghĩ lại người thiếu nữa theo họ, nghe được Phương Tử Chu gọi cô, không biết quan hệ của họ lúc nào đã trở nên tốt như vậy.
Chỉ là anh cũng không có ăn thêm cái kẹo kia, cái cuối cùng đã bị Phương Tử Chu ăn rồi.
Lúc buổi chiều nghỉ học Quý Sanh ra ngoài, Phương Tử Chu gửi tin nhắn cho Lạc Thiển là họ Mộc Quả chơi.
Lạc Thiển dưới bàn trộm nói bản thân sẽ đến sau buổi tự học buổi tối.
Phương Tử Chu vẫn chưa kịp trả lời cô thì bị Quý Sanh bắt gặp, sắc mặt anh không tốt nói: “Tôi nói gần đây đi đến đâu sao lại bị đồng bọn biết được, thì ra là cậu phản bội”.
Phương Tử Chu lập tức cười haha đánh lừa nói: “Haiz, lão đại, tôi sao có thể tính là phản bội".