Editor: Cafe26
“Chị Hồng, món ăn này...” Lạc Thiển thấy Lưu Hồng muốn đổ đi mấy đĩa thức ăn còn chưa có ai động vào, cô lập tức xông tới ngăn lại, mang theo vẻ đầy cầu khẩn hỏi: “Chị Hồng, mấy món này chị có thể để cho em được không? ”
Lưu Hồng nhìn cô, nhìn vào cái ánh mắt đáng thương của cô, đúng là một đứa trẻ đáng thương, thu cái tay đang định đổ thức ăn đi trở về, vui vẻ đồng ý: “Được, được , chị gói cả cho em! ”
Người trong cửa hàng đều biết Lạc Thiển, một cô gái làm thuê mắc bệnh nan y, Lưu Hồng nhìn thấy cô cẩn thận hỏi mình, không nói lời nào nữa liền đóng gói cho cô mang về, còn dùng sức ép thêm hai muỗng cơm cho cô.
Lạc Thiển bỗng tuôn trào nước mắt, không ngừng cảm ơn chị, cô đã nhìn thấy mấy hôm rồi nên mới không biết xấu hổ mở miệng nói, hiện tại nói ra rồi ngược lại cảm thấy trong người lại không có khó xử như vậy, tình huống hiện tại, cô cũng không thèm để ý người khác nhìn cô như thế nào, vui vẻ xách đồ ăn về nhà, muốn nhanh chia sẻ với người trong nhà.
Cô vui vẻ chạy trên đường về nhà, nhưng lại bị một con chó đi lạc ở ven đường lao vào mà ngã lăn xuống, con chó với cái bụng đói điên cuồng goạm lấy thức ăn trong tay cô, cô mà ngăn cản, chó điên kia sẽ cắn cô, cô thật sự không có cách nào mà chiến đấu với nó, chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn con chó lạc kia ăn xong rồi bỏ đi xa, cô nhìn đống thức ăn bị chà đạp trên mặt đất, nước mắt chảy mờ tầm mắt, nó giống như cọng rơm cuối cùng đè chết cô, hiện tại cô chỉ có thể ngồi trên đường gào khóc.
Người qua đường hoặc là tò mò, hoặc là tra cứu nguyên nhân, hoặc thương hại, nhưng không có lấy ai tiến đến để hỏi han.
Cũng không biết đã bao lâu rồi, mãi đến khi đèn đường sang lên, cô mới chống cái thân rách nát của mình từ trên mặt đất mà đứng lên, dọn dẹp sạch sẽ trên đường, thất hồn lạc phách bước về nhà.