Edit: Phưn Phưn
Công ‘trúa’ nhỏ không quay đầu lại ngạo kiều rời đi.
Cảnh Lỵ im lặng suy nghĩ, có phải là cô quá tra không? Chính mình nói chia tay, hiện tại lại mặt dày cầu hẹn hò.
Cho nên? Công ‘trúa’ nhỏ đang tức giận?
Buổi chiều thứ sáu không có tiết, Kinh Nhiên đến nhà ăn cơm nước xong thì về nhà bà ngoại, bởi vì phải dậy sớm làm thêm ở tiệm bánh, nên mỗi lần anh không về nhà của mình mà đều ngủ ở nhà bà, dù sao thì nhà anh cũng không có ai.
Cơm nước xong, Kinh Nhiên đi ra cổng trường, bắt một chiếc taxi. Anh vừa mới mở cửa sau ngồi vào, đóng cửa xe lại. Thì cửa xe bên đầu khác mở ra, một bóng người nhỏ nhắn tiến vào.
Kinh Nhiên hỏi: “Cậu lên đây làm gì?”
Cảnh Lỵ không chút xấu hổ tựa như rất thân quen: “Tôi muốn đi nội thành, thời gian này rất khó để bắt xe, nên chúng ta đi chung một chiếc đi.”
“Ờ!” Kinh Nhiên khẽ đáp lại, anh cũng không phải là một con người keo kiệt.
Tài xế hỏi: “Đi đâu?”
Kinh Nhiên đọc địa chỉ: “Đường Ân Ninh.”
Tài xế bắt đầu khởi động xe, Kinh Nhiên hỏi người ngồi bên cạnh: “Cậu muốn đi đâu?”
Cảnh Lỵ không kiên nhẫn trả lời: “Cậu đừng quan tâm, dù sao cũng tiện đường,”
Kinh Nhiên thấy cô không nói thì cũng không hỏi nữa. Đường đến nhà bà ngoại có hơi xa, lại còn là giờ ngủ trưa sau khi ăn cơm xong, Kinh Nhiên mơ màng chìm vào giấc ngủ, phần đầu ngả xuống vai Cảnh Lỵ. Cô duỗi tay ôm lấy vai Kinh Nhiên, phòng ngừa anh ngủ quá sâu mà bị ngã xuống.
Mặc dù đầu nấm đông cô của Kinh Nhiên khó coi, nhưng chất tóc lại mềm, sạch sẽ, mùi hương dầu gội thơm ngào ngạt. Có đôi khi Cảnh Lỵ không khỏi nghi ngờ thật ra Kinh Nhiên là một người muộn tao, dầu gội, mùi sữa tắm, bột giặt quần áo đều thơm ngát.
Không phải chính là loại sữa tắm thường quảng cáo trong TV sao? Lời trong quảng cáo là: “Ra đường không cần xịt nước hoa.”
Gần đây trong ký túc xá có người thay đổi nhãn hiệu sữa tắm, Lúc này Cảnh Lỵ mới biết được hương thơm trên người Kinh Nhiên là mùi sữa tắm, hơn nữa còn là sữa tắm dành cho nữ.
Sau đó, Cảnh Lỵ làm một chuyện mà đến bản thân còn cảm thấy xấu hổ, chính là, cũng đi mua một chai sữa tắm có mùi giống với Kinh Nhiên. Sau khi tắm xong, mùi hương nhàn nhạt ở trên người, tựa như bị mùi của Kinh Nhiên nhiễm vào.
Cảnh Lỵ nhàm chán nâng tay lên, vuốt tóc Kinh Nhiên, ngón tay thon dài trắng nõn của cô, xuyên vào tóc anh, chạm đến da đầu ấm áp. Sau đó trượt xuống lỗ tai của anh, sờ xương sụn ở nơi đó, có chút lành lạnh…
Cảnh Lỵ lơ đãng liếc mắt nhìn ra phía trước, tài xế đang nhìn vào kính chiếu hậu, trông thấy Cảnh Lỵ đang sờ Kinh Nhiên. Mặc dù không phải sờ đến nơi nào không được sờ, nhưng cô bị người khác bắt gặp nên thấy rất xấu hổ. Dừng động tác lại, làm bộ nhìn phong cảnh bên ngoài. Tựa như vừa rồi chưa từng xảy ra chuyện gì cả.
Đối mặt với loại hành động si mê này, đến cô cũng thấy mình không bình thường chút nào.
Sau khi xe taxi đi đến đường Ân Ninh, Cảnh Lỵ liền đánh thức Kinh Nhiên. Anh tỉnh dậy, xoa đôi mắt buồn ngủ, đưa tiền cho tài xế.
Kinh Nhiên và Cảnh Lỵ xuống xe, anh hỏi: “Cậu tới đây làm gì?”
“Ai cần cậu lo?” Cảnh Lỵ ra vẻ ngạo kiều, chỉ một con đường ngược lại với tiệm bánh, nói: “Tôi đi bên này.”
“Ờ.”
“Đúng rồi, để tôi trả cho cậu tiền xe lúc nãy.” Cảnh Lỵ mở túi da của mình, lấy ví tiền màu sắc sặc sỡ, mở ra, nhưng bên trong không có đồng nào: “Ví của tôi không có tiền, tôi trả bằng WeChat cho cậu vậy.”
Nói xong, lấy di động ra mở WeChat.
“Không cần, ban đầu tôi cũng phải về bên này.” Kinh Nhiên nói xong, xoay người đi đến tiệm bánh.
Sao lừa công ‘trúa’ nhỏ để lấy WeChat lại khó đến thế!
Cảnh Lỵ không quen biết ai ở thành phố G này, nếu không phải Kinh Nhiên đưa cô tới quận Lệ Loan, thì có lẽ khi cô học xong bốn năm đại học cũng sẽ không biết được ở nơi đây còn có một khu phố mang phong cách cổ xưa đến thế. Cô cũng chỉ mù quáng đi theo Kinh Nhiên đến đây, kì thực chính cô cũng không biết mình đang làm cái gì.
Cảm giác bản thân có hơi ngốc.
Đúng vậy, đầu óc của cô không dùng được. Bản thân thích Kinh Nhiên mà lại không biết, đến lúc chia tay xong thì mới nhận ra.
Cô đi đến đường Ân Ninh, cũng không biết mình muốn làm gì.
Cô nhớ hình như gần đây có một trạm tàu điện ngầm, đi tàu điện ngầm là về được trường học. Cô nhìn lại tình hình giao thông nơi này, lần trước là đi từ giao lộ nào? Vì sao mỗi giao lộ lại vừa lớn vừa giống nhau đến vậy?
May là cô có di động vạn năng, lấy nó ra, nhấn mở app bản đồ, tìm kiếm trạm tàu điện ngầm, hình như tên của trạm lần trước đi qua là, trạm Hoàng Sa*?
(Trạm Hoàng Sa*: Là ga trên Tuyến 1 của Tàu điện ngầm Quảng Châu và là ga đầu tiên của Tuyến 1 có lắp đặt cửa lưới màn hình. Nó bắt đầu hoạt động vào ngày 28 tháng 6 năm 1997.)
“Lỵ Lỵ?”
Giọng nói của một bà lão vang lên.
Cảnh Lỵ ngước mắt lên nhìn, là bà ngoại đang xách một túi hoa quả đứng ngay trước mặt cô.
“Bà ngoại.” Cảnh Lỵ ngọt ngào gọi một tiếng.
“Lỵ Lỵ, sao con lại ở đây?” Kinh Nhiên và Cảnh Lỵ đã chia tay được hai tuần, bà ngoại cảm thấy bất ngờ vì sao cô lại xuất hiện chỗ này.
“Con… Cuối tuần con được nghỉ, qua bên này đi dạo chút ạ.”
“Lỵ Lỵ, trông con gầy đi nhiều quá, gần đây đang giảm cân à?” Bà ngoại đưa tay lên, sờ mặt Cảnh Lỵ. Mặc dù cô bé này với cháu trai mình không có duyên phận, nhưng bà rất thích đứa nhỏ này, cô bé này đã từng đối xử rất tốt với đứa cháu trai ngốc của bà.
“Lỵ Lỵ à, con gầy quá, đừng giảm cân nữa. Tối nay tới nhà bà ngoại, bà làm đồ ăn ngon cho con, được không?”
Cảnh Lỵ nhìn bà, suy nghĩ vô tình trở về mười mấy năm trước, khi đó cô vẫn còn ở Mỹ. Ba mẹ thường xuyên tăng ca, cô được bốn người già trong nhà chăm sóc, nhớ tới khi đó bà nội cũng xoa mặt cô, dịu dàng nói: “A Lỵ, không được kén ăn, nếu không sẽ không cao.”
Sau đó, cô thật sự không cao lên được.
Đột nhiên rất nhớ bốn người già ở Mỹ, cha mẹ đưa cô về nước, lại vì bận việc mà đưa cô vào ở ký túc xá của trường học, ngày nghỉ cũng chỉ có một mình cô ở nhà, cứ như vậy mà trôi qua. Cô cho rằng cô có thể chịu được cảm giác cô độc một mình, cho đến khi cô gặp được Kinh Nhiên. Bên cạnh bỗng nhiều thêm một người, mỗi ngày đều cùng cô đi học tan học ăn cơm. Mặc dù người này không giỏi nói chuyện, mỗi một giây anh nói đều muốn hành hung anh đến 60 lần, nhưng chính anh là người đã cùng cô vượt qua khoảng thời gian cô độc đấy.
Hẹn hò ba tuần, nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn, nhưng sự tồn tại của người kia đã trở thành thói quen.
Giống như, có một thứ được gọi là “Quy tắc 21 ngày[1]”, mỗi ngày luyện đi luyện lại, sau 21 ngày liền trở thành thói quen.
Ba bảy hai mươi mốt.
Kinh Nhiên đã là thói quen của cô.
Chính là, hậu tri hậu giác*.
(Hậu tri hậu giác*: Là quá trình từ nhận thức đến hiểu rõ, xảy ra khá chậm.)
Cảnh Lỵ hỏi: “Con vẫn có thể đến nhà bà ngoại sao?”
“Đương nhiên, bất kì lúc nào Lỵ Lỵ đều có thể tới nhà bà, bà rất hoan nghênh.” Nói xong, bà kéo tay Cảnh Lỵ đi về phía tiệm bánh.
*
Từ trong tủ lạnh Kinh Nhiên lấy một chai nước đá, đi đến phòng khách uống. Tiếng mở khóa cửa chống trộm vang lên, tiếp đó là cánh cửa gỗ mở ra.
Bà ngoại kéo tay Cảnh Lỵ vào nhà, vừa vào vừa nói: “Trời ạ, con còn chưa ăn cơm trưa à, cơm trưa bà làm vẫn còn dư lại một ít, để bà hâm lại cho con, ăn lót bụng trước.”
Bà ngoại nhìn thấy Kinh Nhiên lại đang uống nước đá, liền quát một tiếng: “Nhiên Nhiên, đã nói bao nhiêu lần, không được uống nước đá, con sẽ bị tiêu chảy đấy.”
Kinh Nhiên: “…”
Bà ơi, chuyện xấu hổ như thế, bà có thể đừng nói trước mặt người ngoài được không.
Đôi khi bà ngoại khát đun nước sôi để uống, dùng nước đá là để điều chỉnh nhiệt độ, có thể làm cho nước uống mau ấm. Kinh Nhiên đưa ra vẻ mặt con nít làm sai, vặn nắp lại đặt chai nước xuống.
Cảnh Lỵ nhấp môi, nhịn cười.
“Lỵ Lỵ, con ngồi đi, để bà đi hâm nóng cho con.” Nói xong, bà ngoại liền đi đến phòng bếp hâm nóng đồ ăn.
Cảnh Lỵ đi đến ghế dài ở phòng khách ngồi xuống, Kinh Nhiên cũng đi qua đó ngồi, anh nhìn thời gian trên đồng hồ treo tường, đã ba giờ chiều. Anh không nghĩ tới Cảnh Lỵ vẫn chưa ăn cơm, hỏi: “Sao cậu vẫn chưa ăn?”
Cảnh Lỵ tựa như thấy được tia hi vọng, hỏi: “Nhiên Nhiên, có phải cậu đang quan tâm tôi không?”
“Tôi chỉ thuận miệng hỏi thôi.”
“À.” Cảnh Lỵ cúi đầu xuống, hôm nay cô mặc một bộ váy liền áo dài tay, cô kéo tay áo lên, để lộ cổ tay chỉ còn da bọc xương, nói: “Nhiên Nhiên, tôi gầy, gầy 6 cân*.”
(6 cân*: 3 kg)
Cảnh Lỵ vốn đã gầy, bây giờ lại giảm đi mấy cân, màu da cũng trắng bệnh. Khuôn mặt tiều tụy được đồ trang điểm che giấu đi, gầy nhanh trong thời gian ngắn, khiến cho làn da ở tay mất đi vẻ hồng hào của tuổi trẻ.
Nhìn vào cũng khiến cho người ta thấy đau lòng.
“Cậu sao vậy?” Đến giờ Kinh Nhiên mới phát hiện, mấy ngày nay Cảnh Lỵ gầy đi rất nhiều, vừa nhìn kĩ lại, nét trang điểm của Cảnh Lỵ vô cùng đẹp, nhưng bên dưới mí mắt lại hõm rất sâu. Anh đưa tay sờ khuôn mặt không còn mấy lượng thịt của cô. Trái tim không hiểu sao lại bị thắt chặt, vô cùng đau đớn.
“Nhớ cậu, ăn cơm không nổi.” Cảnh Lỵ nói, nước mắt đã dâng lên khóe mắt.
Khoảng mười phút đồng hồ, bà ngoại đã hâm nóng xong cơm canh, vừa mang tới đã nhìn thấy Cảnh Lỵ khóc, không nói hai lời liền đi qua, dùng tay gõ lên đầu nấm đông cô của Kinh Nhiên nói: “Tiểu tử thúi, lại bắt nạt Lỵ Lỵ?”
Cảnh Lỵ vội vàng giải thích, “Bà ơi, Nhiên Nhiên không có bắt nạt con, là con có lỗi, Nhiên Nhiên vẫn chưa tha thứ cho con.”
Bà ngoại vừa nghe Cảnh Lỵ nói vậy, ban đầu còn nghĩ Lỵ Lỵ nói chia tay, nhưng không ngờ chính đứa cháu ngốc nhà mình mới là người nói ra lời đó! Bà càng thêm tức giận, không chút nể tình lại gõ lên đầu nấm đông cô của Kinh Nhiên, nói: “Bây giờ tỉ lệ nam nữ đã mất cân đối, sau này bọn đàn ông các con rất khó cưới được vợ, thế mà tên ngốc như con lại dám nói chia tay với bạn gái?”
Kinh Nhiên: “…”
Này, khoan đã, người nói chia tay không phải con mà!
Bà ngoại an ủi Cảnh Lỵ, “Lỵ Lỵ, đừng khóc, bà ngoại làm chủ cho con. Lát nữa bà dạy dỗ lại Nhiên Nhiên, nó sẽ không dám nói chia tay nữa.”
Được sự trợ giúp của bà ngoại, Cảnh Lỵ vội vàng gật đầu.
Kinh Nhiên nhìn bà ngoại và Cảnh Lỵ ——
Phụ nữ, thật đáng sợ…
“Nào, mau ăn cơm đi.” Bà ngoại kéo Cảnh Lỵ đi đến bàn ăn.
Cảnh Lỵ ngồi xuống bắt đầu ăn cơm, dù chỉ là cơm thừa canh cặn, nhưng đây lại là ngày mà cô có khẩu vị nhất.
Kinh Nhiên đứng lên đi đến phòng bếp, nghe thấy anh mở bếp ga chiên đồ ăn. Không đến vài phút, một đĩa trứng chiên được đặt trước mặt Cảnh Lỵ.
Kinh Nhiên giống như mọi ngày, nói chuyện không mang theo chút cảm xúc nào: “Bổ sung protein.”
“Cảm ơn.” Cảnh Lỵ nói cảm ơn xong, thì cười tủm tỉm gắp trứng lên, đưa vào trong miệng của mình.
Kinh Nhiên bị rung động bởi nụ cười của cô, yếu hầu anh giật giật, nói: “Đợi lát nữa tôi hầm canh gà cho cậu.”
“Được!”
Chú thích:
Quy tắc 21 ngày[1]:
Hãy cho bản thân 21 ngày để phát triển một thói quen
Khi bạn muốn đạt được một mục tiêu nào đó, bạn phải biến các hành động thành thói quen hàng ngày. Hãy lập lại danh sách mục tiêu một lần nữa, tập trung vào các mục tiêu đơn lẻ và biến nó thành hành động, sau đó thực hiện đều đặn mỗi ngày. Đó có thể là viết blog, ngồi thiền, chạy bộ hay học tiếng Anh… bất cứ việc gì.
Trong những ngày đầu tiên, bạn sẽ cần rất nhiều nỗ lực. Nhưng một khi đã quen dần với nó, bạn sẽ cảm thấy điều này như một phần cuộc sống. (Nguồn: cafef.vn)