Edit: Phưn Phưn
Kinh Nhiên rút chân về, giẫm xuống mặt đất, đeo dép lê vào rồi đứng lên, đi đến phòng bếp chuẩn bị nấu cơm. Cảnh Lỵ nhìn bước chân cà nhắc của anh, hơn nữa tay phải còn bị thương, nghĩ lại có phải cô để một “Nhân sĩ bị thương tàn phế” đi nấu cơm là quá độc ác rồi không?
Cảnh Lỵ gọi anh lại: “Nhiên Nhiên, chúng ta gọi cơm hộp ăn đi.”
Kinh Nhiên cho rằng cô không tin tưởng tay nghề của anh, vội vã chứng minh: “Tôi nấu cơm rất ngon.”
Cảnh Lỵ đã chạy tới bên cạnh anh, đẩy anh trở lại ghế ngồi, “Cậu bị thương, đừng đi nấu cơm nữa, chúng ta gọi cơm hộp đi.”
Dứt lời, từ trong túi quần Cảnh Lỵ lấy ra di động, nhấn mở app đặt cơm, tìm xem phụ cận có nơi nào bán thức ăn mang về, hỏi: “Cậu muốn ăn cái gì?”
“Cơm niêu Hoa Ký.”
Ở trên thanh tìm kiếm, Cảnh Lỵ đánh mấy chữ này rồi nhấn tìm ——
Không tìm thấy kết quả.
“Hình như quán cơm này không có hợp tác với app giao cơm, đổi tiệm khác được không?”
“Không.”
Bệnh cố chấp của công ‘trúa’ nhỏ lại tái phát, một hai phải đúng với thứ mình muốn.
“Quán đó có giao cơm không?”
“Không.”
“Vậy tôi… Đi mua nhé?”
Kinh Nhiên gật đầu: “Ừ.”
Cảnh Lỵ nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, chấn chỉnh lại tâm trạng của mình: Cảnh Lỵ ơi Cảnh Lỵ, hôm nay anh ta đã cứu mày, mày không nên nổi giận với anh ta.
“Đưa địa chỉ cho tôi, tôi đi mua.”
“Đối diện tiệm bánh.”
“…”
Vừa nói như vậy, Cảnh Lỵ mới nhớ tới hình như đối diện có một quán bán thức ăn nhanh trông rất bình dân, đến nỗi bán loại thức ăn nào, cô cũng không để ý tới.
Cảnh Lỵ khom lưng lấy ví tiền ở trong ba lô đặt trên ghế, hỏi: “Cậu muốn ăn cơm gì? Tôi đi mua.”
“Cơm niêu mua về không ngon, ăn tại chỗ mới ngon.”
Kinh Nhiên đi dép xuống dưới lầu, cà nhắc cà nhắc kéo Cảnh Lỵ đến quán cơm đối diện tiệm bánh, lúc đi qua đường cái, có một người trẻ tuổi đạp xe lướt qua gần sát hai người. Kinh Nhiên nhớ tới vừa rồi thiếu chút nữa là Cảnh Lỵ đã bị người ta túm đi, liền đổi thành ôm cô.
Cảnh Lỵ ngơ ngác, đột nhiên tim đập lỡ một nhịp, sau đó tần suất đập trở nên rất nhanh, nhất thời cảm thấy Kinh Nhiên rất nam tính và có cảm giác an toàn.
Đi đến trước quán cơm niêu Hoa Ký, ở trước cửa quán đặt hai cái bếp ga lớn, mỗi cái bếp có bốn lò nhỏ, bên trên là bốn nồi cơm niêu đang bốc hơi nóng. Khách hàng bên trong cũng rất nhiều, thoạt nhìn quán cơm này buôn bán cũng rất khá.
Thực đơn treo trên vách tường phía sau quầy thu ngân, Kinh Nhiên hỏi: “Cậu muốn ăn cái gì?”
Cảnh Lỵ xem thực đơn: “Cơm niêu thịt vịt khô.”
“Ừ.” Kinh Nhiên đáp lại, vẫn ôm lấy Cảnh Lỵ không buông, nói với bác gái ngồi ở quầy thu ngân: “Thím Hải, cho cháu hai cơm niêu, một thịt vịt khô, một bánh cá nhân thịt.”
Thím Hải ngồi ở quầy thu ngân, hình như đang tính tiền, ngẩng đầu lên nhìn thấy Kinh Nhiên, cười: “Chà, Nhiên Nhiên tới ăn cơm à. Cô bé này…”
Kinh Nhiên giới thiệu: “Bạn gái của cháu.”
Thím Hải có hơi lúng túng: “À, bạn gái à, rất xinh… Đúng rồi, các cháu muốn ăn gì?”
Kinh Nhiên lặp lại lần nữa: “Một thịt vịt khô, một bánh cá nhân thịt.”
“Tổng cộng 26 đồng.” Thím Hải viết tay thực đơn, rồi tính giá tiền.
Từ trong túi quần Kinh Nhiên lấy ra ví tiền, vừa vặn có tiền lẻ, cầm 26 đồng đưa cho thím Hải.
Thím Hải thu tiền xong liền nói: “Mời vào bên trong.”
Lầu một của quán ăn đã đầy, Kinh Nhiên đưa Cảnh Lỵ lên trên lầu hai, chỗ ngồi ngay cạnh cửa sổ, có thể nhìn thấy tiệm bánh ở đối diện, còn có ban công của nhà bà ngoại.
Cảnh Lỵ cảm thấy dáng vẻ vừa rồi của thím Hải nhìn cô có hơi kì lạ, liền hỏi Kinh Nhiên: “Nhiên Nhiên, ánh mắt bác gái thu ngân đó nhìn tôi có hơi kì lạ.”
“Ừ, thím ấy đang ghen tị với tôi.”
“Hả?”
“Hồi còn nhỏ, thím Hải thường nói sau này lớn lên tôi sẽ không cưới được vợ.”
Cảnh Lỵ cười xấu hổ, thím Hải này xấu xa quá, lại dám bắt nạt Tiểu Nhiên Nhiên!!!
Kinh Nhiên trưng ra vẻ ngạo kiều[1]: “Tôi không trách thím ấy, con trai bà ấy còn không thi đậu Nhất Trung, cũng không thi đậu Đại học J.”
Cảnh Lỵ: “…”
Tâm địa của công ‘trúa’ nhỏ thật tốt …
Công ‘trúa’ nhỏ tiếp tục ngạo kiều: “Bạn gái của con trai thím ấy cũng không xinh đẹp như cậu!”
Cảnh Lỵ không chịu được nữa, thỉnh thoảng anh sẽ nói một câu khen cô. Làm cô có cảm giác mặt mình nóng hừng hực, cầm lấy ấm nước trên bàn, rót cho mình một ly nước để hạ nhiệt.
Đại khái mười mấy phút sau, người phục vụ trẻ tuổi bưng tới hai phần cơm niêu, hai chén canh, đặt trên bàn cơm của họ, nắp nồi được mở lên, hơi nóng cùng với hương thơm ngào ngạt của cơm niêu tỏa ra, làm cho người ta rất muốn ăn nó.
“Mời quý khách dùng cơm.” Người phục vụ nói xong liền lấy hai cái nắp rời đi.
“Lỵ Lỵ.”
Ngồi đối diện Kinh Nhiên đưa đầu lại gần Cảnh Lỵ, hạ thấp giọng, giống như muốn lặng lẽ nói gì đó.
Cảnh Lỵ cũng đưa đầu tới gần đầu của Kinh Nhiên, hỏi: “Chuyện gì.”
Kinh Nhiên nhìn bóng lưng người phục vụ đi xuống dưới lầu, nhỏ giọng nói: “Nữ sinh vừa rồi chính là bạn gái của con trai thím Hải, có phải không đẹp bằng cậu không?”
Cảnh Lỵ: “…”
Hỏi như vậy là muốn cô trả lời thế nào!
Công ‘trúa’ nhỏ thật là… Ấu trĩ.
Chú thích:
Ngạo kiều[1]: Kiểu người ngoài lạnh trong nóng.