*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Phưn Phưn
Trong nhà bà ngoại có hai phòng ngủ, Cảnh Lỵ ngủ cùng phòng với bà, còn Kinh Nhiên thì nghỉ ngơi tại phòng mà anh ở từ nhỏ đến lớn.
Lúc Cảnh Lỵ tỉnh dậy, mặt trời đã lên cao, ánh nắng chiếu vào phòng. Ngoài đường phố đã bắt đầu ồn ào nhộn nhịp, xem ra thời gian cũng không còn sớm. Bà ngoại không có ở trong phòng ngủ, Cảnh Lỵ đi ra khỏi phòng, nhìn phòng khách thì không thấy ai. Cảnh Lỵ lại đi tới phòng ngủ của Kinh Nhiên, không có người, chăn và gối đầu đều đã được gấp xếp chồng lên chỉnh tề, rốt cuộc là đã đi đâu rồi?
Cảnh Lỵ không có số điện thoại của Kinh Nhiên, cô cầm di động, vừa nhắn WeChat cho Kinh Nhiên, vừa đi tới ban công.
【 Hoa Nhài: Đang ở đâu đấy? 】
Sau khi gửi xong, Kinh Nhiên vẫn chưa trả lời lại cho cô. Cô dựa vào lan can ở ban công nhìn ra đường phố, các cửa hàng ở trên phố đã lục tục mở cửa buôn bán, người lui tới cũng rất nhiều. Cô cúi đầu nhìn ở dưới lầu cả một hàng ngũ xếp rất dài trước tiệm bánh Hân Vinh, không khỏi cảm thán: "Ăn ngon đến vậy à? Xếp cả một hàng dài đến thế á?"
"Ting!" Một tin nhắn WeChat tới.
Cảnh Lỵ mở ra ——
【 Nhiên Nhiên: Xuống tiệm bánh ăn sáng. 】
Chẳng lẽ sáng sớm anh đã đi xuống tiệm bánh xếp hàng mua bữa sáng?
Cảnh Lỵ trở về phòng ngủ, thay áo ngủ xong thì đến phòng vệ sinh rửa mặt rồi xuống lầu.
Vừa mới đi ra khỏi cầu thang nhỏ hẹp, Cảnh Lỵ đã thấy có rất nhiều người đứng trước cửa tiệm bánh.
Thật sự rất khoa trương!
"Mười cân bánh bò trắng, năm bánh mì giòn." Một bác gái đang đặt hàng với người phục vụ trong tiệm.
Cảnh Lỵ không thấy được bóng dáng của Kinh Nhiên.
"Lỵ Lỵ, dậy rồi đấy à?" Bà ngoại kêu một tiếng.
Cảnh Lỵ quay đầu, thấy bà ngoại đang ngồi trong quầy thu ngân của tiệm. Lúc này mới chợt nhận ra, thì ra tiệm bánh này là của nhà mình.
Cảnh Lỵ đi qua hỏi: "Bà ơi, Nhiên Nhiên đâu ạ?"
Bà ngoại trả lời: "Nhiên Nhiên ở phòng bếp làm bánh đấy."
Wow, đại học bá còn biết làm bánh?
"Lỵ Lỵ, ăn sáng trước đi con. Bánh bò trắng này là sáng nay Nhiên Nhiên làm đó." Ở quầy thu ngân, có hai miếng bánh bò trắng đựng trong bao nilon trong suốt, cùng với sữa đậu nành đựng trong ly giấy sử dụng một lần.
"Con cảm ơn ạ." Cảnh Lỵ lấy bánh bò trắng, bắt đầu ăn.
Lần đầu tiên Cảnh Lỵ được ăn loại điểm tâm kiểu Trung Quốc này, ngọt lại không ngấy, còn ngon miệng. Không thể tưởng tượng được tay nghề làm điểm tâm của đại học bá lại giỏi đến thế.
Lúc này, một bà lão cầm một hộp bánh bà xã đến quầy thu ngân tính tiền, nhìn thấy một cô gái nhỏ đang ngồi bên cạnh bà ngoại liền hỏi: "A Hân à, đây là cháu gái ngoại của bà sao? Trông xinh xắn quá."
Bà ngoại cười giới thiệu: "Trời ạ, không phải cháu gái đâu, là cháu dâu."
Cảnh Lỵ nghe thấy bà ngoại giới thiệu như vậy, không khỏi cúi đầu xuống, ôi trời mắc cỡ chết mất...
Bà lão vô cùng kinh ngạc: "Cháu dâu á? Kinh Nhiên nhà bà kết hôn rồi? Tôi nhớ khi còn nhỏ Kinh Nhiên luôn ngồi trong tiệm chơi với mèo, mới nháy mắt mà đã cưới vợ rồi. Chậc, thời gian trôi qua nhanh thật."
Bà lão lại hỏi: "Đúng rồi, đãi tiệc rượu chưa? Đến lúc đó nhớ mời tôi ăn kẹo cưới đấy."
Bà ngoại vui vẻ ra mặt, nói: "Được được được, đến lúc đãi tiệc rựou, sẽ cho bà một tấm thiệp mời đến uống ly rượu mừng."
Cảnh Lỵ nghe xong nội tâm hoàn toàn tan vỡ: Bà ngoại, bà đừng như vậy, con không muốn kết hôn với Kinh Nhiên đâu!!!
Sau khi Cảnh Lỵ ăn xong bữa sáng, đúng lúc Kinh Nhiên vừa đi ra khỏi phòng bếp để hóng mát thì thấy Cảnh Lỵ đã ở trong tiệm.
Kinh Nhiên hỏi: "Tới lâu chưa?"
Cảnh Lỵ nhìn Kinh Nhiên mặc trang phục thợ làm bánh màu trắng, trên đầu còn đội mũ trong suốt dùng một lần, bao lại kiểu tóc nấm đông cô của anh. Cô gật đầu đáp lại: "Bánh bò trắng cậu làm ăn rất ngon."
"Tôi mới vừa làm bánh bà xã, còn đang nướng trong lò, chờ lát nữa lấy một cái ra cho cậu thử."
Cảnh Lỵ chỉ vào bánh bà xã đang nằm trên quầy hàng, nói: "Không phải lấy một cái ở đó cho tôi là được rồi sao?"
Đã có sẵn, tại sao còn phải đợi?
"Đó là bánh bà xã chú Mậu làm, không phải tôi."
"... Được rồi."
Đại học bá thật cố chấp, chờ thì chờ.
Đột nhiên bà ngoại đứng lên, nói: "Lỵ Lỵ, con giúp bà ngoại thu tiền nhé, bà phải về nhà đi vệ sinh một lát."
"À... Vâng ạ..." Cảnh Lỵ gật đầu.
Kinh Nhiên lên tiếng: "Bà ngoại, bà vẫn nên kêu chị Tiểu Hồng giúp bà đi ạ, Lỵ Lỵ học toán không tốt."
Cảnh Lỵ: "..."
Nội tâm điên cuồng hò hét: Tôi chỉ là không giỏi Toán cao cấp, chứ chưa nói là tôi không biết tính cộng trừ nhân chia nhé!
Học bá thì ghê gớm lắm sao? Trạng nguyên đại học bộ ghê gớm lắm hả?
Hình như ghê gớm thật!
Giận!
Nhưng mà vẫn phải duy trì nụ cười.
Thấm thoắt đã tới giữa trưa, khách đến tiệm càng ngày càng ít, bên phòng bếp cũng đã ngừng làm bánh.
Từ phòng bếp đi ra Kinh Nhiên đã thay trang phục bếp thành bộ đồ thể thao của mình. Bà ngoại thấy khách đã ít đi, liền để Cảnh Lỵ trông tiệm, còn mình thì lên lầu nấu cơm.
Kinh Nhiên đi đến quầy thu ngân, ngồi bên cạnh Cảnh Lỵ hỏi: "Buổi chiều cậu muốn đi chơi đâu không?"
"Có cái gì chơi không?"
Cảnh Lỵ ở thành phố G ba năm, năm đầu tiên đến thành phố G, không biết đi nơi nào chơi, đúng lúc nhìn thấy một bài viết trên Weibo "Mười điểm tham quan nhất định phải đi ở thành phố G". Sau đó, cô đi được hai nơi liền hối hận. Mấy điểm tham quan được đề cử đều quá đông. Vì vậy cô không dám đi đến điểm thứ ba.
Kinh Nhiên hỏi: "Phía trước là đường đi bộ, muốn đi dạo không?"
Cảnh Lỵ suy nghĩ một chút rồi gật đầu.
Đột nhiên một con mèo hoa trắng xuất hiện trong tiệm, ở ngay giữa cửa vươn người một cái: "Meo."
"Tiểu Tiểu Khang lại đây!"
Mèo hoa trắng không nhìn Kinh Nhiên, cao lãnh* rời khỏi.
(Cao lãnh*: Lạnh lùng và xa cách.)
Kinh Nhiên bĩu môi, nói: "Tên vong ân phụ nghĩa, tuần trước tao còn đi mua thức ăn mèo nhập khẩu cho mày đấy."
Cảnh Lỵ bị dáng vẻ trẻ con của Kinh Nhiên chọc cười, cười hỏi "Mèo nhà cậu à?"
"Ừ, nuôi lúc ông ngoại còn sống."
"Tại sao lại gọi là Tiểu Tiểu Khang, không phải gọi là Tiểu Khang sao?" Cảnh Lỵ rối rắm không hiểu tại sao lại thêm một chữ "Tiểu" vào đó.
Kinh Nhiên giải thích: "Con mèo đầu tiên ông ngoại nuôi tên là Tiểu Khang, sau đó chết già, ông ấy lại nhận nuôi thêm một con nữa gọi là Tiểu Tiểu Khang."
"À, gọi Tiểu Khang có phải là hy vọng người trong nhà đều khỏe mạnh* không?"
(Khang còn có nghĩa là khỏe mạnh.)
"Tiểu Khang có họ."
"Thật là lợi hại, mèo nhà các cậu còn có họ? Là Kinh Tiểu Khang? Ấy, không đúng, hình như ông ngoại cậu không phải họ Kinh mà nhỉ?"
"Ông ngoại họ Lý."
"Lý Tiểu Khang?"
Kinh Nhiên lắc đầu, nói: "Tiểu Khang không mang họ Lý, nó gọi là Bôn Tiểu Khang."
Bôn... Tiểu Khang, đang bắt nạt cô trở về từ Mỹ phải không? Còn có họ "Bôn" nữa hả? Cứ nói thẳng ngụ ý là luôn khỏe mạnh không phải là được rồi sao?
Tác giả có lời muốn nói:
Nghe nói, một đoạn kịch nhỏ sẽ tăng fan, tăng bình luận, nên tôi viết một cái.
Nhiều năm về sau, Kinh Tiểu Khang tan học về nhà, nhìn thấy một người đàn ông mặc âu phục đi giày da, mang theo mình giá trị nhan sắc đến nghịch thiên, vốn là con cưng của giới kinh doanh, nhưng lúc này lại đang suy sụp ngồi xổm trước cửa nhà anh ta.
Kinh Tiểu Khang: Ba, ba lại chọc giận mẹ, rồi bị đuổi ra ngoài sao?
Kinh Nhiên: Tiểu Khang, mau vào dỗ mẹ vui đi con, để ba được vào nhà sớm chút.
Kinh Tiểu Khang bất đắc dĩ lắc đầu, sao cậu lại có một cặp ba mẹ ấu trĩ vậy nhỉ?
Một người thì thích chọc cho vợ mình tức giận, một người thì thích đuổi chồng mình ra cửa, hai người lại còn muốn con trai tới dỗ mình!
Năm nay cậu chỉ mới có lớp một thôi, được không!
【 Che mặt 】 Có phải đoạn kịch của tôi dở lắm đúng không?