7
Đó là một bình hoa màu đen, nhìn vào trong miệng bình không thấy được đáy, nên được gọi là hắc động.
Đêm trăng tròn, tôi mặc y phục đã mặc khi xuyên không đến, ôm hắc động leo lên đài ngắm sao.
Dưới ánh trăng, hắc động phát ra dải ánh sáng ngũ sắc.
Đúng lúc này, một tai nạn nhỏ xảy ra.
Một đám người kéo Tạ Bạch đến dưới đài ngắm sao, hét lên: "Đừng để yêu nữ kia đắc thủ."
Tạ Bạch nói: "Các ngươi nhìn đi, ta nói thật đó, mau dẫn ta lên, ta sẽ ngăn nàng ta lại."
Tôi thấy khẩu hình của Tạ Bạch, hắn đang nói với tôi: Đợi ta.
Tôi làm bộ không hiểu, lại thưởng thức vẻ mặt của hắn thêm một lúc.
Đường hầm tối đen đã xuất hiện, tôi ném bình hoa lên không trung, nhảy vào trong.
"Bạn Tạ Bạch chưa tới sao?" Trong lớp, giáo viên điểm danh.
Tôi ngồi trên ghế, kéo bạn cùng phòng, kích động muốn khóc.
Thời gian ở đây không trôi đi.
Tôi lấy điện thoại ra, tìm tiểu thuyết [Hoàng Sủng], vẫn đang viết, nội dung đúng là những gì tôi đã trải qua.
Tôi và Tạ Bạch xuất hiện trong sách, vì là người qua đường nên gần như chỉ được nhắc qua một vài câu.
Tôi tò mò kết cục của Tạ Bạch, xem liền giật mình.
Sau khi tôi rời đi, Tạ Bạch hét lớn mình là người xuyên không tới, miêu tả thế giới của bản thân, còn nói bản thân biết chế tạo xà phòng, thuốc nổ...
Nam chính không g.i.ế.c hắn, ngày ngày moi tin tức từ miệng hắn.
Tạ Bạch kiên trì như thế được một năm, thậm chí nói thẳng ra hiểu lầm tình cảm giữa nam chính nữ chính, tiết kiệm được mấy trăm chương, trực tiếp kết thúc HE.
Kết quả cuối cùng là phải trải qua luân hồi.
Thư phi tức điên lên, nói ở trong sách: "Nếu tiểu cung nữ của ta ở trên trời có linh, có thể mang Tạ thiên sư đi được không?"
Nàng ấy lẩm bẩm một chuỗi số lạ: "607266sf..."
Trong lòng chợt động, tôi lập tức trở về ký túc mở máy lên, vào trang web nhập hai dãy số kia vào.
Đăng nhập thành công.
Tôi xoay khớp tay, đôi tay này, chính là bàn tay thượng đế đối với Tạ Bạch.
Không c.h.ế.t cũng được thôi, cho hắn nếm thử mùi vị của ác giả ác báo.
Tôi đã từng tưởng tượng, nếu chúng tôi không xuyên sách, có lẽ chúng tôi vẫn sẽ ở bên nhau, hắn sẽ rất yêu tôi.
Nhưng tôi sai rồi, ngày thứ hai sau khi Tạ Bạch mất tích, lục tục có nữ sinh liên lạc với tôi.
Có mới quen, có đang quen, có em gái kết nghĩa, tóm lại, Tạ Bạch rất quan trọng đối với bọn họ.
Hắn nhiều lốp xe phòng hờ thật đó, hơn nữa còn ở đủ giai đoạn, quá vừa vặn.
Nghĩ đến ở trong sách hắn định cưỡng ép tôi, tôi liền thấy ghê tởm.
Ở đó, hắn cảm thấy có thể làm bậy tùy ý.
Hiện giờ, để bàn tay thượng đế của tôi quản chế hắn.
Cốt truyện sụp đổ, không gian đảo ngược về lúc ban đầu.
Từ ngữ trong sách cũng thay đổi từ đây.
Rõ ràng Tạ Bạch có ký ức cũ, hắn rất thông minh, sau khi lên làm quốc sư liền phái người ám sát nam chính.
Hắn ngày càng buông thả hơn trước, chơi trò biến thái, số trang viết về Tạ Bạch càng ngày càng nhiều.
Nhưng nam chính có hào quang, sẽ không thể chết, lên ngôi là điều tất yếu.
Tạ Bạch thành thật đầu hàng, đến tàng bảo các tìm bảo vật, hắn vừa chạm đến, bảo vật lập tức vỡ nát.
Hắn dụi mắt, nhìn mảnh vỡ biến thành những con gi*i bò lổm ngổm trên người, hắn mắng tiếng "m* kiếp" rồi sợ hãi bỏ chạy mất.
Hắn nghĩ cách làm thế giới luân hồi, còn tôi luôn cho hắn một bất ngờ sau khi lấy được bảo vật.
Một khi hắn từ bỏ ý định xuyên về, quyết định sống ở đó, tôi sẽ tạo ra tai nạn cho hắn.
Ví dụ như làm hắn mắc phải loại bệnh không chữa được ở cổ đại, ví dụ như làm cho nhân vật không quan trọng làm một vài chuyện, ngáng đường làm quan của hắn.
Tạ Bạch, hắn rất bền trí!
Mỗi lần không lấy được bảo vật, đều nghĩ ra được đủ cách làm câu chuyện luân hồi.
Ngược đến lần thứ chín mươi chín, tay cóc gõ phím của tôi đã trở lại trắng nõn xinh đẹp như xưa.
Tôi mệt rồi.