3
Lời nói thấm thía sâu xa:
"Nếu không thay đổi được hoàn cảnh thì hãy thay đổi bản thân."
"Khinh Trúc, chúng ta đã tới cổ đại rồi, nàng đừng cứng nhắc vậy nữa."
"Thư phi thất thế thì sao nàng không đổi chủ? Ta thấy Lan quý phi cũng được đó, nàng ta là mẫu thân của thái tử, ta có thể điều nàng qua đó."
Tôi lắc đầu, vẫn tràn đầy hy vọng: "Ngươi không cảm thấy Thư phi rất thần bí sao? Mục tiêu của chúng ta là trở về, trời ơi, ta còn chưa học xong đại học nữa!"
"Người phải hướng về nơi cao, có nhiều quyền thế hơn mới có thể sống tốt. Nếu không tìm ra cách trở về, nàng định làm một tiểu cung nữ bị người ức h.i.ế.p sao?"
Hắn nói cũng có lý, tôi đáp: "Ta vẫn muốn kiên trì thêm chút, Thư phi là một điểm đột phá."
Chúng tôi tan rã trong không vui.
Tính tôi cố chấp, quyết tâm chứng minh cho hắn thấy.
Người ưu tú thì ở đâu cũng có thể tỏa sáng, Tạ Bạch là thành viên cốt cán của hội sinh viên, thành tích tốt, được lòng người, được mọi người coi là nam thần. Ở triều đại chỉ nam tử mới có thể làm quan này, hắn dễ dàng nắm được thái tử trong lòng bàn tay.
Tôi thường nghe vài cung nữ tụ lại tám chuyện, bọn họ cực kỳ sùng bái Tạ Bạch.
Biết Tạ Bạch lợi hại như thế, tôi còn lấy làm vui vẻ.
Coi như hắn đang chơi trò qua ải.
Tạ Bạch thăng quan rồi lại thăng quan.
Tạ Bạch được hoàng đế khen ngợi, bảo hắn chiếu cố thái tử.
Thái tử lên ngôi, Tạ Bạch lên làm quốc sư.
Công chúa vừa ý Tạ Bạch, Tạ Bạch trở thành phò mã.
Choang...
Chén sứ thanh hoa trong tay rơi xuống đất vỡ tan.
Tôi vội vàng cúi xuống nhặt, hỉ công công nổi giận đùng đùng đi tới, tôi ôm lấy đầu.
Hắn ta điệu đà giơ ngón tay lên:
"Hôm nay tha cho ngươi, ngày vui của công chúa không thể thấy máu."
"Còn ngồi ỳ ra đó nữa, mau đứng dậy làm việc đi."
Bên chỗ công chúa không đủ nhân lực nên phái hơn mười cung nữ từ hậu cung tới bố trí phòng tân hôn.
Đó là lần đầu tiên tôi nhìn thấy công chúa.
Nàng đương tuổi mười tám, đẹp đến chói mắt. Tiếng cười lảnh lót, tươi sáng như chuông bạc.
Chúng tôi đồng loạt quỳ xuống, trước mặt là đôi giày thêu uyên ương nghịch nước cùng với làn váy đung đưa.
Tạ Bạch mặc tân y đỏ thẫm, hắn ôm công chúa lên ngựa, đi một vòng quanh kinh thành.
Cảnh tượng huy hoàng.
Tôi chịu trách nhiệm rót rượu trong buổi tiệc, hắn đến gần tôi, hạ giọng giải thích: "Hoàng thượng tứ hôn, ta không thể không tuân."
Tôi ném lại một câu: "Tạ Bạch, chúng ta kết thúc rồi, từ nay ai đi đường nấy, ngươi đừng tới tìm ta nữa."
Dù nói vậy, nhưng trong lòng tôi vẫn đau không chịu nổi.
"Ta không đồng ý."
Hắn nắm lấy y phục của tôi không chịu buông, trong lúc lôi kéo, tôi ngã vào lòng hắn.
Ở trong mắt người khác, là tôi cố tình quyến rũ quốc sư đương triều.
Mà cảnh tượng này, đúng lúc bị công chúa lén ra ngoài tìm đồ ăn bắt gặp.
Tôi gần như nhảy dựng lên, hoảng loạn muốn khóc.
Tạ Bạch vội vàng chống chế: "Đi cũng không vững, có phải giày không vừa chân không?"
Mọi người cười vang.
Công chúa cười chỉ vào tôi: "Nha hoàn này trông được đấy, buổi tối hầu hạ bên ngoài đi."
Ban đêm.
Bọn họ động phòng bên trong, tôi ở bên ngoài.
Công chúa kêu rất lớn, nghe như cố ý, nhưng phần nhiều là vì Tạ Bạch quá ra sức.
Một đêm gọi nước bảy lần.
Tôi chạy mà chân muốn tê dại.
Lúc đưa nước nóng vào, Tạ Bạch không dám nhìn thẳng vào tôi.
Công chúa rúc trong lòng hắn, nhẹ giọng hỏi: "Tạ lang, chàng yêu ta không?"
"Thần thề với trời, kiếp này Tạ Bạch chỉ yêu một mình công chúa."
"Ấy, ký hiệu màu đen trên người chàng là gì vậy?"
"Trời sinh đã có, tiên sinh đoán mệnh nói ta sinh ra đã bất phàm."
Tôi ôm đầu gối ngồi bên ngoài, xoa đôi chân đau nhức của mình.
Tim đau đớn như bị kim châm, tôi vội ngẩng đầu lên không để nước mắt chảy ra.
Hồi đó khi chúng tôi mới yêu nhau không lâu, lúc đi chơi bên ngoài, có tên côn đồ quấy rối tôi, hắn vì bảo vệ tôi mà bị thương.
Cánh tay bị viên gạch đập rách.
Lần nào thấy vết sẹo đó tôi cũng áy náy, nói thật, vết sẹo đó xấu lắm, tôi càng đau lòng hơn.
Có một ngày, hắn kéo tôi vào góc, vui vẻ xắn tay áo lên cho tôi xem.
Tôi thấy tên mình được xăm trên đó.
Tôi xúc động, niềm vui này quá đỗi bất ngờ.
Đầu tôi nóng lên, quay về cũng xăm tên hắn lên eo mình.
Lúc còn yêu, nơi đó nóng bỏng.
Bây giờ, lại nóng cháy.
Tôi ngồi đến trời gần sáng, Tạ Bạch mới khoác y phục bước ra.
Hắn hỏi tôi có lạnh không, có mệt không.
Rồi móc một viên dạ minh châu từ trong n.g.ự.c ra cười nói:
"Cái này có thể bán được rất nhiều tiền ở chỗ chúng ta đó."
"Nàng sợ tối, buổi tối có thể đặt ở đầu giường."
Tôi không nhận, hắn cưỡng ép nhét vào tay tôi, hắn nói: "Ta với công chúa chỉ là gặp dịp thì chơi thôi, nàng đừng quậy nữa."
Tôi bị chọc cười.
"Vậy nếu ta ngủ với hoàng thượng thì sao? Dùng mấy lời đó ngươi có nghe vào không? Tạ Bạch, bây giờ ta chỉ muốn sống bình thường, nhưng sẽ có một ngày ta phải rời đi. Trèo cao như vậy có ích lợi gì? Hơn nữa người thượng tầng hoàng cung làm lơ chính sự, chỉ ham hưởng lạc, tòa nhà đã nghiêng, sớm muộn sẽ có chuyện."
Hắn không để tâm, chỉ cau mày nhìn tôi:
"Nàng đừng làm chuyện điên rồ, hoàng thượng rất biến thái. Ta đã nói rồi, ta sẽ mau chóng đưa nàng về bên cạnh."
Tôi hỏi ngược lại: "Làm thiếp của ngươi sao? Ta không muốn."
Trời đã hửng sáng, có thị nữ đi về phía này, hắn vỗ lưng tôi: "Đừng quậy nữa, chuyện này không theo ý nàng được."